Tới chính ngọ, khu đất trống phía trước độ nhiên hiện ra một trận quang mang, một trận đồ bát quái thật lớn xuất hiện, rộng tới hơn mười trượng vuông, trong sát na, quang mang từ bát quái đồ liền phá tan tầng tầng sương mù, phóng thẳng lên cao, tựa như muốn đục ra một lỗ thủng lớn trên bầu trời.
Trận đồ bát quái này vừa xuất hiện, trong lòng mọi người liền sáng tỏ, dị tượng này hiển nhiên chính là cửa vào Côn Ngô Bí Cảnh rồi.
Theo quang mang cao tận trời xuất hiện, trong mắt mỗi người cũng dâng trào niềm hưng phấn.
Tu sĩ Tàng gia và Thanh Long tộc cách cửa vào gần nhất, quang mang vừa xuất hiện, Tàng Thiên Cơ vung tay lên, một đám tu sĩ và yêu tu Bồi Nguyên kỳ, Kim Đan kỳ nhất thời đi tới quang mang lấp lánh trong bát quái đồ.
Hai phương thế lực Hư Thiên Tông và Phong Lôi Ưng tộc cũng không nói gì thêm, Côn Ngô Bí Cảnh rất to lớn, dù vào trước hay vào sau cũng không hơn được là bao.
Rất nhanh, toàn bộ tu sĩ Tàng gia và yêu tu Thanh Long tộc đi vào hết trong bát quái đồ, biến mất không thấy, hiển nhiên đã vào trong Côn Ngô Bí Cảnh.
Sau đó là tu sĩ của Hư Thiên Tông, tu sĩ Dẫn Hồn Kỳ của Hư Thiên Tông đã bỏ mạng toàn bộ, tu sĩ Bồi Nguyên kỳ chỉ còn sống không tới năm người, tính thêm năm tu sĩ Kim Đan kỳ và Cổ Thần vừa đủ mười người.
Cộng thêm Đạo Cửu Thiên của Thiên Đạo Tông, tiểu hòa thượng, Ngao Nhị Nhi. Ngao Nhị Nhi muốn đi, Quy tổng quản tự nhiên phải đi theo, còn Tiểu Bạch cũng luôn theo bên người Cổ Thần.
Cứ như vậy bên phía Hư Thiên Tông có mười lăm tu sĩ tiến vào Côn Ngô Bí Cảnh, tu sĩ Kim Đan hậu kỳ có ba người là Hoàng Dược Tiên, Ngao Nhị Nhi và Quy tổng quản, còn lại Kim Đan sơ kỳ, trung kỳ có năm người, Bồi Nguyên kỳ có sáu người, Dẫn Hồn hậu kỳ một người, tổng thể lực lượng tương đương với đội hình Tàng gia và Thanh Long tộc đi vào Côn Ngô Bí Cảnh.
- Sư tỷ, chiếu cố bản thân cho tốt! Rời khỏi Côn Ngô Bí Cảnh ta sẽ về Hư Thiên Tông tìm sư tỷ!
Cổ Thần kéo tay Hư Tử Uyên nói.
Hư Tử Uyên gật đầu, nói:
- Tất cả cẩn thận.
Bản thân nàng muốn đi vào Côn Ngô Bí Cảnh, thế nhưng bị Cổ Thần phản đối, trong Côn Ngô Bí Cảnh là nơi tranh đấu khốc nhiệt, hung hiểm vô cùng, lấy tu vi Hư Tử Uyên đi vào trong đó hiển nhiên khó có thể tự bảo vệ mình.
Lấy ra đan dược và linh thạch bên trong Càn Khôn Trạch đưa cho Hư Tử Uyên, sau đó Cổ Thần theo bước mọi người Hư Thiên Tông, đi đến bát quái đồ.
- Cổ Thần tiểu hữu, chuyến này hung hiểm, cần phải cẩn thận, ngươi là kỳ tài ngút trời, phải biết lấy an nguy làm trọng, bảo vật dù lớn tới đâu cũng là vật ngoại thân, ngươi chớ vì cái nhỏ mà bỏ đi cái lớn, thời gian còn dài, ngươi chắc chắn trở thành nhân vật phong vân trên toàn đại lục Cổ Hoang! Pháp bảo trong Côn Ngô Bí Cảnh đối với ngươi mà nói có thể cần cũng có thể không, nhớ kỹ nhớ kỹ...
Lúc Cổ Thần đang bước tới lối vào liền nghe được tiếng Nam Thiên đạo nhân.
Cổ Thần gật đầu, nói:
- Tiểu tử xin nhớ kỹ, sử tỷ của ta một mình đơn độc, xin nhờ hai vị tiền bối đưa nàng về Hư Thiên Tông, Cổ Thần cảm tạ.
- Yên tâm đi!
Nam Thiên đạo nhân và Đạo Vô Cực cùng lên tiếng nói.
Nói xong, Nam Thiên đạo nhân hô lên:
- Tặc hòa thượng, ngươi phải biết linh động, cái mông của ngươi, sư phục đá còn chưa chán! Chờ ngươi ra ngoài, ta lại tiếp tục...
- A... Đạo sĩ thối, chờ hòa thượng ta đi ra, bị đá chính là mông đít nhà ngươi... Hòa thượng ta công đức vô lượng, có thân kim cương bất hoại, trời đánh không chết, dù là Côn Ngô Bí Cảnh, ta đi vào cũng chỉ nhàn nhã như dạo chơi...
Tiểu hòa thượng nhún vai, bước vào trong truyền tống trận.
Ngao Nhị Nhi cười cười, đi theo phía sau tiểu hòa thượng, Quy tổng quản theo sát nàng, bước vào truyền tống trận.
Đạo Cửu Thiên cáo biệt với Đạo Vô Cực, sóng vai với Cổ Thần tiến vào trong truyền tống trận.
Sau đó, tu sĩ Kim Đan kỳ, Bồi Nguyên kỳ của Phong Lôi Ưng tộc cũng đi vào trong truyền tống trận.
- Phụ thân...
Đứng trên hồ lô, Hư Tử Uyên nhìn bóng lưng Nam Thiên đạo nhân, từ lúc hai người gặp nhau tới giờ, nàng mới mở miệng lần đầu tiên.
Nam Thiên đạo nhân xoay người, nhìn Hư Tử Uyên, gật đầu nói:
- Cổ Thần đối với ngươi thế nào?
- Trước nay không ai tốt với ta bằng hắn!
Hư Tử Uyên nói vậy còn thâm ý so sánh Cổ Thần và Nam Thiên đạo nhân.
Trên măt Nam Thiên đạo nhân xuất hiện một tia xấu hổ, nói:
- Mấy năm nay, ta đã tới yêu vực Đông Hoang, đi qua Vu cương Nam Hoang, đáng tiếc ta không tìm ra được phương pháp giải trừ huyền âm tuyệt mạch! Cổ Thần nhất định phải đi Côn Ngô Bí Cảnh, khẳng định cũng giống như ta nghĩ, muốn đoạt được Như Ý Linh Lung Bảo Tháp kia.
Đạo Vô Cực đứng bên cạnh kinh ngạc nhìn hai người, gặp mặt tới nửa ngày, lúc này hắn mới biết được hai người chính là cha con.
- Hư sư... Đạo hữu, nàng là nữ nhi của ngươi?
Đạo Vô Cực kinh ngạc nói:
- Ngươi đến tột cùng là vì sao...?
Nam Thiên đạo nhân khoát tay, ngắt lời Đạo Vô Cực, nói:
- Đạo huynh cứ coi ta như một đạo hữu mới nhận thức là được, chuyện cũ cứ để theo gió thổi đi, Nam Thiên không muốn nhắc lại!
- Ai...
Đạo Vô Cực thở dài một tiếng, nói:
- "Hư Tử", "Đạo Tử", hai vị tổ sư gia sáng lập ra Hư Thiên Tông và Đạo Thiên Tông như cây liền cành, nếu "Hư Tử" tổ sư gia biết được hậu nhân của mình dĩ nhiên rời khỏi Hư Thiên Tông, không biết sẽ có cảm giác gì!
- Nam Thiên thẹn với liệt tổ liệt tông Hư gia, nếu "Hư Tử" tổ sư còn trên đời, chắc chắn sẽ tự mình trục xuất ta khỏi tông môn, gạch tên khỏi gia phả.
Nam Thiên đạo nhân lắc đầu, trong giọng nói có chút phiền muộn, sau đó, nghiêm giọng nói:
- Chúng ta đi thôi, Côn Ngô Bí Cảnh cứ trăm năm mới mở ra hai lần, khoảng cách giữa hai lần cần tới một năm, một năm sau chúng ta trở lại đây tiếp ứng.
- Đi thôi... Yêu tu Phong Lôi Ưng tộc đã tiến vào, bọn họ ở bên trong, tất cả xem vào tạo hóa.
Đạo Vô Cực gật đầu.
Ánh mắt Nam Thiên đạo nhân chuyển tới trên mặt Hư Tử Uyên, nói:
- Cổ Thần là một người kỳ lạ nhất trong đời ta gặp được, ta hoàn toàn nhìn không thấu biến hóa tương lai của hắn, nhưng ta có thể khẳng định, thành tựu hắn trong tương lai sẽ vượt xa ra, vượt qua cả tưởng tượng của ta, có thể sẽ là người đầu tiên trở thành tiên nhân Độ Hư cảnh trong suốt ngàn năm nay trên đại lục Cổ Hoang. Chuyện ta không làm được, Cổ Thần nhất định có thể làm được, có thể chỉ có hắn mới có khả năng giúp ngươi giải trừ huyền âm tuyệt mạch, hắn là người mang đại vận khí, ngươi không cần lo lắng cho hắn, hắn nhất định sẽ yên ổn rời khỏi Côn Ngô Bí Cảnh.
- Đúng vậy... Đời ta gặp qua vô số người, ha ha, đạo hữu, thành tựu ngày sau của Cổ Thần đích xác vượt trên ngươi, thiên cổ kỳ tài, hắn chính là kỳ tài a, ha ha...
Đạo Vô Cực phụ họa, cười ha hả.
Nam Thiên đạo nhân nói:
- Thuật xem tướng, thuật đạo tặc của ta đều học từ ngươi, ta có thể nhìn ta được, tự nhiên ngươi cũng có thể nhìn ra! Bất quá, thành tựu của hắn ngày sau thế nào, đạo hữu có thể nhìn ra được?
Đạo Vô Cực lắc đầu, nói:
- Nhìn không thấu, thâm sâu như biển, vĩnh viễn không đo đếm được, quả thực đúng như lời ngươi nói, thành tựu của hắn sẽ vượt qua tưởng tượng của chúng ta, so với người được xưng là thiên tài số một đại lục Cổ Hoang trong ngàn năm trở lại, còn vượt xa vạn dặm.
- Ha ha ha...
Lúc này, Tàng Thiên Cơ đột nhiên cười lớn, tựa hồ nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ.