Nam Thiên đạo nhân và Đạo Vô Cực nhìn lại, ánh mắt Tàng Thiên Cơ cũng đang nhìn về phía này, nói:
- Chút thuật xem tướng da lông cũng dám tự xưng làm nhất phái, thực sự làm trò cười cho người trong nghề, đáng khinh.
Sắc mặt Đạo Vô Cực tối sầm lại, thuật xem tướng và thuật đạo tặc của Thiên Đạo Tông hắn vẫn luôn nổi tiếng khắp Cổ Hoang, lúc này bị người ta chế nhạo, nhất thời cả giận nói:
- Ta thấy ngươi được xem là thiên tài đệ nhất Cổ Hoang trong nghìn năm mới là chuyện đáng cười, đáng khinh nhất, hừ... Không tới mười năm, tu vi Cổ Thần sẽ vượt trước ngươi, danh hào số một này quả thực là tự ngươi vẽ hoa trên mặt, không biết xấu hổ...
- Mười năm...? Ha ha... Ta nói, Cổ Thần sống không quá được mười ngày, mười năm sau liệu hắn còn tồn tại?
Tàng Thiên Cơ phe phẩy quạt lông, chuyện trò vui vẻ, tựa hồ không chút tức giận nào, đưa tay nhấc chân ra vẻ thư thái vô cùng.
- Nói bậy, trong Côn Ngô Bí Cảnh ai có thể đả thương được hắn?
Nam Thiên đạo nhân và Đạo Vô Cực cùng kêu lên, vẻ mặt không thèm tin tưởng.
- Ai có thể hay không đả thương hắn? Ta muốn hắn chết canh ba, sẽ không cho hắn sống tới canh năm, ha ha... Ta nói, Cổ Thần chết chắc rồi... Ha ha...
Tàng Thiên cơ một bên cười to, một bên đi về phía truyền tống trận.
Ánh mắt Nam Thiên đạo nhân và Đạo Vô Cực đều chấn động, thầm nghĩ: lẽ nào Tàng Thiên Cơ muốn đi vào trong Côn Ngô Bí Cảnh? Không có khả năng, nếu không có được tu vi như thần tiên thời thượng cổ, tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh tuyệt không thể đi vào.
- Ha ha ha...
Tàng Thiên Cơ cười lớn lên, đi tới sát cạnh truyền tống trận, đột nhiên xoay người, ngón tay lần lượt chỉ Nam Thiên đạo nhân, yêu tu Mệnh Tuyền cảnh của Phong Lôi Ưng tộc, nói:
- Hư Thiên Tông, Thiên Đạo Tông... Còn có Phong Lôi Ưng tộc, người của các ngươi đi vào Côn Ngô Bí Cảnh đều phải chết... Ha ha ha... Đều phải chết trong tay Tàng Thiên Cơ ta.
Nói xong, Tàng Thiên Cơ xoay người, đi nhanh về phía trước, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bước vào trong truyền tống trận.
Tu vi Mệnh Tuyền cảnh dám đi vào Côn Ngô Bí Cảnh? Lẽ nào hắn không sợ cấm chế gạt bỏ?
Mọi người đều khiếp sợ.
Ngay trong nháy mắt khi Tàng Thiên Cơ bước vào truyền tống trận, tám đạo quang mang từ tám hướng trong bát quái đồ đột nhiên bắn ra, đồng loại bổ về phía Tàng Thiên Cơ.
Trận đồ này, ngoại trừ có tác dụng truyền tống còn là một sát trận lớn, cũng là Hoang Cốt Tru Yêu đại trận Cổ Thần đã dùng để đánh chết Hắc Ấp, chỉ là trận này so với Hoang Cốt Tru Yêu trận do Cổ Thần bố trí còn lợi hại hơn nhiều, ngay cả tiên nhân Độ Hư cảnh cũng có thê tiêu diệt, gọi là Hoang Cốt Tru Tiên trận càng đúng hơn.
Trư phi là đại tiên từ thời thượng cổ mới có thực lực xông qua trận này.
Nam Thiên đạo nhân, Đạo Vô Cực, bốn vị đại vương Phong Lôi Ưng tộc và cả gã yêu tu Đoạt Xá kỳ của Thanh Long tộc, trong ánh mắt tất cả đều hiện vẻ chấn động, khí tức từ tám đạo cương mang kia, dù chỉ dính phải một chút tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh cũng phải thần hình cầu diệt, bị tiêu diệt không còn một mảnh.
Thế nhưng, Tàng Thiên Cơ đứng trong Hoang Cốt Tru Tiên trận, mặt mỉm cười, không có nửa điểm sợ hãi:
- Ha ha... Bọn chúng đều phải chết!
Oanh... Tám đạo cương mang có thể tiêu diệt cả tiên nhân trong nháy mắt bổ xuống người Tàng Thiên Cơ, khi mọi người đều mở to mắt theo dõi, đúng lúc này...
Trên người Tàng Thiên Cơ đột nhiên lóe lên quang mang, một chiếc đỉnh lớn bất chợt lao ra, trong nháy mắt phóng lớn, bảo hộ Tàng Thiên Cơ vào bên trong đỉnh, toàn bộ tám đạo cương mang đều bổ xuống trên đỉnh.
Thế nhưng, cương mang có thể tiêu diệt cả tiên nhân Độ Hư cảnh khi đánh xuống đỉnh, dĩ nhiên không lưu lại một nửa vết tích nào...
- Tiên bảo... Đó là một kiện tiên bảo!
Đạo Vô Cực nhìn kiện cự đỉnh kia, kinh hô lên.
- Sợ rằng tiên bảo bình thường cũng không đỡ được công kích của tám đạo cương mang kia, đỉnh kia có thể là tiên bảo thượng phẩm, thảo nào trước nay Tàng Thiên Cơ vẫn không coi ai ra gì, ngay cả khi gặp phải tu sĩ Minh Khiếu cảnh cũng không để vào mắt, ngoại trừ đại tiên từ thời thượng cổ, còn ai có thể chém giết được hắn?
Sắc mặt Nam Thiên đạo nhân khiếp sợ, than thở nói.
Sắc mặt bốn vị đại vương Phong Lôi Ưng tộc đều đại biến, trong lúc đó cũng kinh hô lên không ngừng.
Tám đạo cương mang bên trong Hoang Cốt Tru Tiên trận vừa biến mất, quang mang tại xung quanh lại lóe liền, tiếp tục có tám đạo cương mang từ tám hướng chém tới.
Cự đỉnh phát ra vô số đạo quang hoa lưu động, dường như trận trận bí văn khiến người ta cảm giác được khí tức cổ xưa, tang thương.
Mặt đỉnh có khắc hình những dị thú hồng hoang từ thời thái cổ, mỗi một đầu đều trông rất sống động, tựa như còn sống, ánh mắt lạnh lùng chấn nhiếp thần hồn.
Những đạo quang hoa tràn ra từ trên người những dị thú hồng hoang này, tám đạo cương mang trong nháy mắt bổ xuống trên cự đỉnh đều bị những trận quang hoa này ngăn cản, phản chấn lại rồi biến mất không còn thấy nữa.
Một chiếc cự đỉnh giống như trời đất, sừng sững qua trăm ngàn sóng gió, vẫn không chút sứt mẻ.
Mặc cho những đạo cương mang kia công kích tới mãnh liệt làm sao, tất cả đều bị trận trận quang hoa phát ra từ người những dị thú hồng hoang trên mặt đỉnh phản chấn không còn thấy đâu nữa.
Trong nháy mắt, Hoang Cốt Tru Tiên trận đã phát động năm lượt công kích tới Tàng Thiên Cơ, mỗi một sát na liền có tám đạo cương mang chém ra, thế nhưng vẫn mảy may không thể lay động được cự đỉnh kia.
Tựa hồ cực đỉnh kia từ thời thái cổ tới nay vẫn luôn đậu ở chỗ này, ngay cả núi nở đất rung cũng không lay chuyển được nó.
Qua thời gian bằng hai cái chớp mắt, cự đỉnh đã chặn lại mười lần công kích của Hoang Cốt Tru Tiên trận, thân ảnh Tàng Thiên Cơ dần biến mất, kể cả cự đỉnh kia, rất nhanh liền biết mất không còn bóng dáng, hiển nhiên đã được truyền tống vào trong Côn Ngô Bí Cảnh.
Mọi người đứng ngoài trận, toàn bộ đều há hốc miệng kinh hãi, Tàng Thiên Cơ có tu vi Mệnh Tuyền cảnh, hắn đi vào trong Côn Ngô Bí Cảnh, muốn giết đám tu sĩ dưới Mệnh Tuyền cảnh, chẳng phải quá mức dễ dàng sao?
- Cổ Thần...
Hư Tử Uyên nhất thời vội vã hô lên một tiếng, chạy vội vào trong truyền tống trận.
Bất quá Nam Thiên đạo nhân nhanh tay nhanh mắt, thân ảnh như điện, kịp thời kéo Hư Tử Uyên lại, nói:
- Ngươi đi vào trong cũng không giúp gì được Cổ Thần... Ai, chỉ còn biết trông vào mệnh trời thôi, ta xem hắn là người thân mang đại khí vận, trong Côn Ngô Bí Cảnh lại rộng lớn vô cùng, dù có thế nào hai người cũng khó chạm mặt...
Chỉ là, Tàng Thiên Cơ đột nhiên vào trong Côn Ngô Bí Cảnh, ngay cả khi hắn luôn xem Cổ Thần có được thành tựu tương lai thâm sâu khôn lương, nhưng chuyện gì cũng có biến hóa của nó, Tàng Thiên Cơ đi vào Côn Ngô Bí Cảnh là chuyện hoàn toàn vượt qua dự liệu của mọi người!
Đạo Vô Cực thở dài, con của hắn là Đạo Cửu Thiên cũng ở trong Côn Ngô Bí Cảnh, Tàng Thiên Cơ vào đó, đây đúng là tin tức không tốt lành gì.
-----------
Đi vào trong truyền tống trận, cảm giác cả trời đất biến đổi, đột nhiên một cảm giác mới lạ ập tới, Cổ Thần biết mình đã tới nơi, mở hai mắt nhìn, trước mặt là một mảnh tối đen, chỉ có thể mơ hồ nhìn được một chút cây cối tại xung quanh.
Bên ngoài Côn Ngô Bí Cảnh đang là ban ngày, mặt trời giữa trưa, bên trong Côn Ngô Bí Cảnh dĩ nhiên lại xuất hiện mảnh tối đen này, quả thật kỳ quái.
Ánh mắt Cổ Thần chỉ có thể nhìn trong phạm vi không quá ba trượng, xung quanh đều có cây cối nhưng không biết có phải rừng rậm hay chỉ là một phiến rừng cây nhỏ.