Thế nhưng, chỉ trong sát na, đạo kim quang đã xuyên qua kiện pháp bảo phòng ngự trung phẩm, xuyên thấu qua cả tầng cương tráo pháp lực, Lâm Nhược Phong còn đang trong kinh hãi đã bị kim quang bắn thủng mi tâm.
Cả thân thể và linh hồn, trong nháy mắt bị miểu sát...
Một tu sĩ Kim Đan kỳ, Tàng Thiên Cơ vừa ra tay, ngay cả lực hoàn thủ cũng không có.
Kim mang bắn ra khỏi sau gáy Lâm Nhược Phong, lúc này mọi người mới nhìn rõ, đây là một mũi dùi màu vàng dài hơn thước.
Kim Linh Trùy xẹt thành một đạo kim mang, rất nhanh quay trở lại mi tâm Tàng Thiên Cơ.
- Lâm trưởng lão...
Hoàng Dược Tiên và một vị trưởng lão khác thét lên một tiếng kinh hãi, đưa tay đỡ lấy, nhưng khí tức Lâm Nhược Phong đã biến mất từ lâu.
Tựa như đạp chết một con kiến, sắc mặt Tàng Thiên Cơ không hề thay đổi, vẫn hăng hái trò chuyện vui vẻ như trước.
Mấy người ngoại trừ căm tức nhìn Tàng Thiên Cơ cũng không biết làm gì khác hơn, giữa Thần Hải cảnh và Mệnh Tuyền cảnh, cách biệt như trời với đất, mấy người dù có liên thủ xông lên cũng không thể cũng không thể làm gì được Tàng Thiên Cơ.
Qua một khắc, Tàng Thiên Cơ một lần nữa hô to lên:
- Cổ Thần, lần giết chóc thứ hai lại muốn bắt đầu rồi.
- Cổ Thần, nhanh lăn ra đây! Dâng cái đầu chó của ngươi lên cho thái tử điện hạ...
- Cổ Thần, dù ngươi trốn tới chân trời góc biển, cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của thái tử điện hạ...
- Cổ Thần, ngươi chết chắc rồi, nhanh lăn ra đây...
Tu sĩ Tàng gia lại phấn khích hô to lên.
Tàng Thiên Cơ lại đưa ngón tay chỉ xuống, nói:
- Ngươi... Đi ra đây.
Đầu óc Vô Chân nhất thời "ông" lên, người Tàng Thiên Cơ chỉ, chính là Vô Chân hắn.
Có thảm trạng vừa rồi của Lâm Nhược Phong, Vô Chân bị Tàng Thiên Cơ điểm trúng, hai chân nhất thời mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống đất, bất quá tay hắn vẫn còn giữ được lưu loát hơn chân, trước khi ngã xống còn kịp đổ người về phía trước...
Thấy bàn tay Tàng Thiên Cơ khẽ động, Vô Chân nhất thời nằm bái ngay trên mặt đất, cao giọng nói:
- Thái tử điện hạ tha mạng, thái tử điện hạ tha mạng...
Tàng Thiên Cơ chăm chú nhìn vào Vô Chân, nói:
- Ngươi dựa vào cái gì để giữ mạng sống?
- Thái tử điện hạ, ta là thiếu tông chủ Hư Thiên Tông, người muốn biết gì vể Cổ Thần ta liền nói ra tất cả, người muốn biết gì về Hư Thiên Tông, ta cũng nới ra tất cả, chỉ xin thái tử điện hạ tha mạng! Vô Chân nguyện làm trâu làm ngựa, nguyện ra sức vì thái tử điện hạ!
Trong lòng Vô Chân sớm đã nghiêng về Tàng Thiên Cơ, lúc này đã tới lúc sinh tử tồn vong, nhất thời liền vất bỏ tôn nghiêm, liên tục bái lạy.
Tàng Thiên Cơ ngừng tay, mỉm cười nói:
- Vậy chờ biểu hiện của ngươi, có đáng giữ lại một mạng hay không!
Nghe được lời Vô Chân, ngay cả tông môn cũng muốn bản rẻ, Hoàng Dược Tiên liền trách mắng:
- Vô Chân, ngươi sao dám phản bội sư môn? Ngươi còn mặt mũi nào gặp lại phụ thân ngươi?
Vô Chân nhất thời xoay người, chỉ vào Hoàng Dược Tiên, nói:
- Thái tử điện hạ, người này chính là thủ tọa Bách Thảo Phong của Hư Thiên tông, tên là Hoàng Dược Tiên, là sư phụ của Cổ Thần, cũng là gã đan dược sư cấp mười của Hư Thiên tông, địa vi trong Hư Thiên Tông gần bằng với tông chủ và thái thượng trưởng lão.
- Sư phụ Cổ Thần?
Thanh âm Tàng Thiên Cơ lạnh lùng, nói:
- Ngươi nói chỉ có vậy? Những thứ đó ai cũng đều biết, chỉ vậy cũng muốn đổi lại mạng ngươi?
Vô Chân nhất thời kinh hồn táng đảm, liên tục bái lạy, nói:
- Thái tử điện hạ, người muốn biết gì xin cứ hỏi, chỉ cần tiểu nhân biết được điều gì, sẽ nói ra toàn bộ.
Khóe mắt Tàng Thiên Cơ hiện lên ý cười, nói:
- Thứ nhất, gia hương Cổ Thần ở nơi nào? Thứ hai, Thiên Tinh Hóa Hư đại trận của Hư Thiên Tông có phương pháp hóa giải hay không? Ngươi nếu có thể trả lời một vấn đều liền có thể tha ngươi một mạng, trả lời cả hai vấn đề liền có thưởng lớn!
- Hồi bẩm thái tử điện hạ, Cổ Thần kia trước khi gia nhập Hư Thiên Tông chỉ là một gã tán tu, không nhà không quê, không biết xuất sứ ở đâu...
Vô Chân run miệng nói một câu, thấy Tàng Thiên Cơ nhướng mày, nhất thời xụp người nằm bái trên mặt đất, cả tiếng nói;
- Thái tử điện hạ, vấn đề thứ hai, ta tuy rằng không biết phương pháp phá giải, nhưng xin người cho ta thời gian, để ta trở lại Hư Thiên Tông, ta nhất định sẽ tìm ra phương pháp hóa giải Thiên Tinh Hóa Hư đại trận! Cầu xin thái tử điện hạ tha mạng...
- Nghịch tặc Vô Chân... Dám bán đứng tông môn, đáng chết!
Hoàng Dược Tiên và một vị trưởng lão Kim Đan kỳ chủ mạch khác nghe được Vô Chân nói, nhất thời giận dữ, hét lớn một tiếng, đồng loạt xuất thủ, hai đạo chưởng cương mạnh mẽ đánh tới người Vô Chân, ý đồ lập tức xử tử.
Thiên Tinh Hóa Hư đại trận chính là thứ duy nhất Hư Thiên Tông dựa vào để đặt chân tại bên trong đại doanh Đế Đình hơn nghìn năm nay, nếu bị Tàng Thiên Cơ biết được phương pháp hóa giải Thiên Tinh Hóa Hư đại trận, vậy đó chính là ngày tàn của Hư Thiên Tông.
Hoàng Dược Tiên và vị trưởng lão kia làm sao có thể dễ dàng để cơ nghiệp vạn năm của Hư Thiên Tông xụp đổ trong chốc lát? Vô Chân có thân phận đặc thù, sớm muộn cũng sẽ biết được phương pháp phá giả Thiên Tinh Hóa Hư đại trận, vì vậy, hai người đều đồng loạt xuất thủ, đánh ra công kích cực mạnh, vô luận như thế nào, cũng phải đánh chết Vô Chân.
Tàng Thiên Cơ thấy vậy cười nhạt một tiếng, trong mắt hiện lên tia chẳng đáng, nhất thời đánh ra một chưởng, một đạo chưởng cương lớn tới trăm trượng bay ra khỏi tay, đồng thời giữa mi tâm chợt lóe, hai đạo kim quang một trắng một vàng nhanh như thiểm điện bắn về phía hai người Hoàng Dược Tiên.
Oanh...
Trong sát na, chưởng cương của Tàng Thiên Cơ liền đụng trúng hai đạo chưởng cương của Hoàng Dược Tiên và vị trưởng lão kia, một tiếng nổ vang, hai đạo chưởng cương trong nháy mắt bị đánh tan, cả người Hoàng Dật Tiên chấn động, khí huyết trong người nhộn nhạo.
Chỉ có tu vi Kim Đan trung kỳ, vị trưởng lão kia càng thảm hơn, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Nhìn hai đạo quang mang đang lao nhanh tới, hai người không kịp điều chỉnh khí tức, nơi mi tâm lập tức bay ra một kiện pháp bảo phòng ngự, chỉ là, pháp bảo phòng ngự của Hoàng Dược Tiên chính là thượng phẩm, còn pháp bảo phòng ngự của vị trưởng lão kia chỉ là trung phẩm, nhưng lại bay ra liên tiếp hai kiện.
Oành...
Một tiếng nổ lớn vang lên, Băng Linh Trùy bắn trúng đỉnh luyện đan, là pháp bảo phòng ngự do Hoàng Dược Tiên xuất ra, Băng Linh Trùy bị dội trở về, còn đỉnh luyện đan kia cũng xuất hiện thêm một vết lõm sâu cỡ ngón tay.
Về phần vị trưởng lão kia liên tiếp phóng ra hai kiện pháp bảo phòng ngự, Kim Linh Trùy mạnh mẽ, sau khi xuyên thủng qua hai kiện pháp bảo, thế đi vẫn không giảm, tiếp tục xuyên thấu qua cương tráo pháp lực của vị trưởng lão này, bắn thẳng vào mi tâm.
Vị trưởng lão kia hét thảm một tiếng, thân thể và linh hồn đều bị tiêu diệt, Kim Linh Trùy bắn ra từ sau gáy hắn, hóa thành một đạo kim quang, cùng với Băng Linh Trùy, rất nhanh trở lại trong mi tâm Tàng Thiên Cơ.
- Hàn trưởng lão...
Hoàng Dược Tiên kinh hô một tiếng, đỡ lấy thân thể vị trưởng lão kia, máu đang không ngừng chảy ra từ mi tâm hắn, đã tuyệt khí từ bao giờ.
Một kích tiện tay, Hư Thiên Tông lại có một vị trưởng lão chết dưới tay Tàng Thiên Cơ.
Ngũ Linh Phân Thần Trùy kia chính là pháp bảo cực phẩm, cho dù đơn độc phóng xuất ra một trùy cũng có uy lực mạnh hơn nhiều so với pháp bảo thượng phẩm, tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh bị Ngũ Linh Phân Thần Trùy bắn trúng cũng phải trọng thương, tu sĩ Kim Đan kỳ bị bắn trúng chỗ yếu hại, lập tức bị miểu sát.
Thấy Tàng Thiên Cơ chỉ giơ tay nhấc chân liền đánh chết một vị trưởng lão Kim Đan kỳ, trong lòng Vô Chân đối với lực lượng của Tàng Thiên Cơ càng thêm sùng bái, ngay cả bò xoài dưới đất cũng bất chấp, vừa bò qua bên kia vừa nói:
- Thái tử điện hạ, ngươi giết hết những người này, ta trở lại Hư Thiên Tông, nhanh thì năm năm, lâu thì mười năm, nhất định tìm được phương pháp phá giải Thiên Tinh Hóa Hư đại trận, đến lúc đó cung nghênh thái tử điện hạ đi vào Hư Thiên Tông.