Nói xong, Cổ Thần nhìn sang Hoàng Dược Tiên, hỏi:
- Sư phụ, ngươi cũng biết lai lịch bia này?
Hoàng Dược Tiên lắc đầu, ánh mắt Cổ Thần lại chuyển sang trên mặt Đạo Cửu Thiên, nói:
- Đạo huynh thế nào?
Đạo Cửu Thiên là thiếu chủ Thiên Đạo Tông, Thiên Đạo Tông được xưng là không gì không biết, thế nhưng Đạo Cửu Thiên vẫn lắc đầu, căn bản không biết lai lịch Trấn Minh Ngọc Bi này ra sao.
Cổ Thần nhìn qua Quy tổng quản, thế nhưng Quy tôngr quản đã sống hơn vạn năm cũng phải lắc đầu chịu thua.
Thu hồi Trấn Minh Ngọc Bi, Cổ Thần nói:
- Xem ra chỉ còn cách chậm rãi nghiên cứu về sau.
Hoàng Dược Tiên lại hỏi:
- Cổ Thần, lúc trước ngươi biến thân thành kim long, chuyện này rốt cuộc là sao?
Thấy mọi người đều có vẻ hiếu kỳ, chuyện Cổ Thần có thể hóa long vẫn còn chưa ai biết được, Cổ Thần đành nói ra chuyện gặp Ngô Tinh trong Địa Cung, được truyền thụ Nghịch Mệnh Hóa Long Quyết, đương nhiên Cổ Thần chỉ nói ra đoạn đầu, còn phần giảng thuật đều phát ra từ trong miệng Tiểu Bạch.
- Ai, gã đầu bạc kia hiện không biết đã chạy đi đâu rồi!
Nói xong, Tiểu Bạch than thở.
Tác dụng của Nghịch Mệnh Hóa Long Quyết, Cổ Thần mới chỉ nói ra một nửa là biến hóa long thân, về phần tu luyện có thể nghịch mệnh, đề cao tiên căn cho tu sĩ thì hắn không nói ra.
Cổ Thần từng đáp ứng Ngô Tinh, Nghịch Mệnh Hóa Long Quyết không thể truyền thụ cho bất kỳ kẻ nào, cũng không để cho bất luận kẻ nào biết được bí mật Nghịch Mệnh Hóa Long Quyết có khả năng đề cao tiên căn cho tu sĩ.
Khi đó Cổ Thần còn không hiểu được, công pháp huyền diệu như vậy vì sao lại không lưu truyền cho đời sau.
Ngô Tinh nói:
- Nghịch Mệnh Hóa Long Quyết nhìn như có tác dụng vô cùng lớn với tu sĩ, trên thực tế nếu nó được lưu truyền trên thế gian sẽ có nguy hại cực lớn, bất luận một thế lực nào đều sẽ không từ thủ đoạn cướp giật pháp quyết này tới tay, có thể bồi dưỡng được lượng lớn tu sĩ lợi hại, khẳng định sẽ tạo tành một hồi mưa máu gió tanh cho tu chân giới, nhưng những chuyện giết chóc này còn chưa tính là gì, then chốt chính là tu sĩ tu luyện Nghịch Mệnh Hóa Long Quyết sẽ có được tâm tính hiếu chiến của Long tộc, đến lúc đó người trong thiên hạ đều có tiên căn tuyệt phẩm, người người đều có thiên tư tuyệt luân, ai ai cũng muốn mình làm thiên hạ đệ nhất, không ai chịu khuất phục ai, với tâm tính hiếu chiến, tu chân giới sẽ vĩnh viễn không có được một ngày bình yên, thẳng đến một ngày toàn bộ tu sĩ tu luyện Nghịch Mệnh Hóa Long Quyết đều ngã xuống, tu chân giới mới trở lại nguyên điểm của nó, thế nên Nghịch Mệnh Hóa Long Quyết chỉ có thể bí mật lưu truyền, không thể đưa ra một cách rộng rãi.
Đối với vận may của Cổ Thần, mọi người đều sợ hãi than.
Cổ Thần nói:
- Vừa rồi tại trung tâm rừng quỷ ta lấy được Trấn Minh Ngọc Bi, lúc này trên địa đồ Côn Ngô Bí Cảnh cũng thấy được nơi trung tâm thảo nguyên này có điểm khác thường, chúng ta tới đó xem sao!
Hoàng Dược Tiên nói:
- Trong Côn Ngô Bí Cảnh có tu sĩ Mệnh Tuyền Cảnh đi vào, mấy người chúng ta cơ bản không làm nên chuyện gì, đi theo bên cạnh ngươi ngược lại còn khiến ngươi vướng bận, Cổ Thần, ngươi đi một mình đi thôi, chúng ta tìm một chỗ hẻo lánh, an toàn chờ đợi qua một năm, lúc ngươi đấu pháp với tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh cũng không phải lo cho chúng ta.
Đạo Cửu Thiên gật đầu, nói:
- Hoàng sư thúc nói đúng, nguyên tưởng tiến vào Côn Ngô Bí Cảnh sẽ có chút thu hoạch, không nghĩ tới ngay cả Tàng Thiên Cơ cũng đi vào, quỷ hồn Mệnh Tuyền cảnh cũng xuất hiện nhiều như mây, có thể tưởng tượng mọi nơi trong Côn Ngô Bí Cảnh đều vô cùng nguy hiểm, tuyệt không giống như lúc đầu bên trong rừng quỷ, chúng ta ở bên cạnh ngươi lại khiến ngươi phân tâm bảo hộ, không bằng cứ yên ổn một chỗ, chuyên tâm tu luyện, bên trong Côn Ngô Bí Cảnh có hàm lượng linh khí vượt xa bên ngoài, chính là một nơi tu luyện tuyệt vời.
- Nhưng...
Cổ Thần đang muốn nói sợ trong rừng quỷ còn có quỷ hồn lợi hại đi ra, thế nhưng lại nghĩ, đám kỵ sĩ áo đen kia đi ra là vì Trấn Minh Ngọc Bi trong tay mình, nếu như mình không ở cùng mấy người Hoàng Dược Tiên, hẳn bọn họ sẽ không bị quỷ hồn truy kích.
Thấy Cổ Thần có chút chần chờ, Quy tổng quản nói:
- Ngươi không cần lo lắng cho chúng ta, gặp phải nguy hiểm gì, mai rùa của ta rất cứng, đến lúc đó chúng ta truyền tin cho ngươi, cũng đù cố gắng đợi đến lúc ngươi trở về!
Cổ Thần thầm nghĩ:
“Tại trung tâm rừng quỷ, lấy đi Trấn Minh Ngọc Bi, kết quả kéo ra một đoàn quỷ hồn Đoạt Xá hậu kỳ, ngay cả quỷ hồn Nguyên Thần kỳ cũng có, tại trung tâm thảo nguyên kia, nói không chừng cũng có quái vật gì lợi hại, bọn họ đi vào, sợ rằng có chút nguy hiểm, không bằng cứ yên ổn chờ tại một chỗ còn an toàn hơn.”
- Như vậy cũng tốt! Gặp phải nguy hiểm phải lập tức truyền tin cho ta biết!
Cổ Thần lấy ra một kiện pháp bảo hạ phẩm từ trong Càng Khôn Trạc, nói:
- Có nguy hiểm gì hãy pháp vỡ pháp bảo này, bên trong pháp bảo có lưu lại dấu vết pháp lực của ta, nếu bị hủy, ta liền có thể biết ngay lập tức.
Hoàng Dược Tiên nhận lấy pháp bảo, Quy tổng quản lại nói:
- Cổ Thần, ta van ngươi một việc, nếu ngươi gặp được công chúa điện hạ, thỉnh ngươi bảo toàn tính mệnh cho nàng, ngày sau ngươi đi Đông Hải, lão rùa ta sẽ trả lại ân tình này.
Cổ Thần gật đầu nói:
- Quy tổng quản an tâm, Nhị Nhi là bằng hữu của ta, nếu nàng gặp khó, Cổ Thần ta tự nhiên sẽ không bàng quang đứng nhìn.
Nơi này tuy là thảo nguyên vô tận, những vẫn có những dải đất là đồi núi, bên trong nơi này mọi người chọn một sơn cốc nhỏ, mấy người Hoàng Dược Tiên quyết định chuẩn bị lưu lại chỗ này, chờ thời gian một năm qua đi.
Ba người Hoàng Dược Tiên, Đạo Cửu Thiên, Quy tổng quản ở lại, Tiểu Bạch và Cổ Thần vẫn như hình với bóng, tự nhiên đi theo bên người Cổ Thần, hơn nữa Tiểu Bạch có thể biến hóa to nho, nếu có nguy hiểm gì liền trực tiếp chui vào trong áo Cổ Thần, sẽ không ảnh hưởng tới Cổ Thần, nàng và Cổ Thần có quan hệ sinh tử cùng tồn.
- Cổ Thần, ngươi đi đi! Chúng ta ở lại chỗ này, chờ ngươi chiến thắng trở về!
Ba người đứng tại cửa cốc, Hoàng Dược Tiên phất tay nói.
Cổ Thần và Tiểu Bạch mở Thiểm Thiên Phong Dực, đứng ở không trung, hô lên:
- Sư phụ, Đạo huynh, Quy tổng quản... Cổ Thần đi đây!
Nói xong, Thiểm Thiên Phong Dực khẽ động, Cổ Thần và Tiểu Bạch hóa thành hai đạo quang mang, phi độn nhanh như thiểm điện về hướng trung tâm thảo nguyên.
- Bốn mặt Côn Ngô Ấn có bốn địa đồ, hắc hắc... Nếu như trung tâm mỗi mặt đều có một kiện bảo bối, vậy chúng ta có bốn kiện bảo bối rồi, ha ha...
Tiểu Bạch vừa phi độn, vừa cười nói.
Cổ Thần nói:
- Bên trong rừng quỷ lấy đi một khối Trấn Minh Ngọc Bi đã dẫn tới nhiều quỷ hồn lợi hại như vậy, ngay cả Nguyên Thần kỳ cũng có, nếu trung tâm thảo nguyên cũng có bảo vật... Không biết sẽ kéo tới đám quỷ quái nào đây!
- Chỉ cần có Cổ Thần, yêu ma quỷ quái gì cũng không sợ! Ha ha...
Tiểu Bạch cười ha hả.
Trong lòng Cổ Thần ấm áp, nếu nói trên đời này ai là ngươi tin tưởng hắn nhất, vậy chính là Tiểu Bạch rồi.
-------
Hai người vừa phi độn vừa truyện trò, thoáng cái liền qua nửa canh giờ, đã bay qua hơn vạn dặm.
- Đông...
Hai người đang cười nói, đột nhiên một tiếng chấn hưởng từ phía trước vọng tới.
Tiếng chấn hưởng này cũng không lớn, thế nhưng Cổ Thần lại cảm giác rõ ràng được sự tồn tại của nó.
Tiểu Bạch nhướng mày, nói:
- Tiếng vang này thật kỳ quái, rung động tới tận sâu trong lòng.
Cổ Thần tung Côn Ngô Ấn ra ngoài, toàn bộ bản đồ thảo nguyên đều hiện ra, trên bản đồ, quang điểm nhấp nháy đang tiến lại gần chỗ trống khu vực trung tâm.