“Chát!...”
Hai mắt tối sầm, cảm giác nhìn thấy pháo hoa, đau rát. Bóng Ma không ngừng lại, bất ngờ lao về phía Lạc Long.
Phải khống chế được người đàn ông này, hoặc đơn giản hơn, giết chết!
Vào lúc này, gã vận dụng sức mạnh đến mức tận cùng, lại ôm tâm lý liều chết, Ngay cả Băng cũng không thể ngăn cản.
“Chết đi!...”
Ánh mắt gã đỏ quạch như máu, thân thể không chịu được áp lực, vài mạch máu vỡ ra, nhưng gã không quan tâm.
Bằng mọi giá, phải hoàn thành nhiệm vụ.
“Đoạn hồn chỉ!...”
Ngón tay trỏ giống như một thanh lợi kiếm, xộc thẳng vào trán Lạc Long. Kình phong rít lên ghê người, một chiêu tàn độc không chết không thôi.
“Đứng im!...”
Đương lúc đó, một giọng nói vang lên trong đầu gã. Ngay lập tức thân thể gã không tự chủ được, khựng lại.
Đang vận dụng tốc độ cực hạn, bất ngờ dừng lại đột ngột, một cơn đau thấu tim tràn lên, cảm giác như nội tạng đảo lộn hết cả. Gã không kìm nổi phun ra một ngụm máu.
Khóe miệng Lạc Long nhếch lên, có vẻ rất hài lòng.
“Khống chế thành công!”
Bóng Ma không khỏi rét lạnh trong lòng. Thân là sát thủ, gã không lạ gì với Thuật thôi miên, thậm chí còn nhiều lần sử dụng trong các nhiệm vụ khác nhau. Có điều, gã vạn lần không thể ngờ rằng, có ngày chính bản thân lại bị thôi miên.
Thôi miên bắt nguồn từ chữ Hypnos theo tiếng Hy Lạp, có nghĩa là “ngủ”, nhưng thực chất thôi miên là một trạng thái gần như nằm giữa ngủ và thức. Trong cuộc sống hàng ngày, mỗi người đều đã từng rơi vào trạng thái gần giống thôi miên, chẳng hạn như lúc sáng khi ngủ dậy - trạng thái giữa ngủ và thức, khi chạy bộ, cuốn hút khi đọc một quyển sách hay xem một đoạn phim hấp dẫn hoặc tập trung cao độ làm việc.
Khi rơi vào trạng thái thôi miên, người ta vẫn hoàn toàn tỉnh táo, nghe, nhận biết được mọi điều xung quanh. Điều quan trọng là chỉ có thể thôi miên một người khi người đó muốn.
Những người bị thôi miên đa phần tinh thần rất yếu đuối. Bóng Ma với tố chất thân thể và tinh thần đều thuộc dạng ưu tú, Lạc Long làm thế nào thôi miên được gã?
Cảm nhận được nỗi nghi hoặc của gã, Lạc Long rất “tốt bụng” giải thích: “Chàng thanh niên, cậu đừng lầm tưởng Thuật thôi miên với Khống chế trí não của ta!”
“Khống chế trí não?” Đầu óc Bóng Ma rung động một phen.
“Tất cả hành vi của con người đều thuộc sự chỉ đạo của Trung khu thần kinh. Đại não truyền đạt mệnh lệnh đến các dây thần kinh, từ đó cơ thể sẽ đưa ra các “phản hồi lại”. Nhưng thử nghĩ xem, nếu ta có thể thay thế Trung khu thần kinh của cậu đưa ra mệnh lệnh thì sao nhỉ?”
“Điều này giống như chiếc máy tính bị viruts, hoàn toàn không thể kiểm soát được bản thân”
Bóng Ma lạnh toát sống lưng. Nếu vậy, chẳng phải hắn ta là chúa tể sao?
“Mọi việc không đơn giản như cậu nghĩ, trí óc con người há cứ muốn xâm nhập là xâm nhập được? Thứ nhất, ta cho cậu giao chiến với đám sinh vật đột biến AND, đưa cậu về trạng thái cực độ suy yếu, sau đó lại chuyển về trạng thái lành lặn nguyên vẹn. Trong khi trò chuyện, không ngừng đưa ra các ám thị tinh thần, từ đó đột nhập vào phòng tuyến tinh thần của cậu.
“Tiếp theo khi giao đấu với Băng, thân thể lẫn tinh thần cậu lại phải chịu áp lực cực lớn. Đến khi dùng cực hạn để tấn công ta, cậu đã không thừa nhận nổi”.
“Cuối cùng, mấu chốt để làm được điều này chính là tinh thần lực của ta hơn cậu rất nhiều. Bị khống chế trí não, thân thể và tinh thần cậu vẫn đạt trạng thái tối ưu, có điều giới hạn trong các mệnh lệnh của ta!”
“Ngươi muốn gì ở ta?” Bóng Ma không khỏi tự hỏi. Nếu muốn giết gã, quá đơn giản, không cần rườm rà như vậy.
“Cùng ta tới một nơi…”
Lạc Long nhắm mắt lại, hai chân mày nhíu thành một đường, giống như đứng giữa ngã ba lựa chọn phức tạp.
“Tích tắc…” Đồng hồ không ngừng gõ nhịp.
Không biết bao lâu, y chợt mở bừng mắt ra. Giống như đã quyết tâm buông bỏ tất cả, toàn tâm toàn ý tiến về phía trước.
“Đi thôi!” Y khoát tay phân phó.
Cả ba cùng tới một cánh cửa trắng bạc, quang mang lóng lánh như thủy ngân lưu chuyển không ngừng.
“Mật mã!...”
Là giọng nói vô cảm của trí tuệ nhân tạo.
“Âu lạc - 2316”
“Rì rì…”
Tiếng động trầm thấp vang lên, cánh của tác ra làm hai. Bên trong trống trơn, hoàn toàn không có bất kỳ đồ vật gì, chỉ một màu xám trắng.
“Đến đây thôi” Lạc Long không quay đầu lại, chậm rãi nói.
“Chủ nhân, tôi có thể đi theo được không? ” Một giọng nói lạnh lùng vang lên, có phần hao hao như âm thanh phát ra từ chiếc máy tính bên cạnh.
Bóng Ma không khỏi giật mình. Gã vẫn tưởng cô gái này cũng là sinh vật đột biến ghen, hoặc thứ quái quỷ gì đó. Con người, sao có thể lợi hại như vậy?
“Không!”
“Tôi biết, tôi chỉ là một phế phẩm, một thứ phục chế không thành công của ngài. Lẽ ra tôi không nên sinh ra… ” Vẫn giọng điệu bình thản của Băng.
“Xin lỗi.”
Dù chỉ là hai từ cụt lủn, nhưng dường như đã lấy hết sức lực của Lạc Long. Nét mặt hắn vặn vẹo, thống khổ dị thường.
“Ta không thể đưa cô đi theo. Chuyến đi này đồng nghĩa với cái chết.”
Băng im lặng, nét mặt vô cảm như pho tượng. Hồi lâu sau mới ngẩng lên: “Mệnh lệnh của ngài là tối cao, tôi sẽ thực hiện!”
“Ở lại, sống cho tốt. Quên hết ký ức đi, quên hết tất cả đi…” Lạc Long nói trong hơi thở.
“Rè rè…” Chiếc xe lăn từ từ di chuyển, hai người bước vào căn phòng màu trắng.
Không ai để ý được, bàn tay của y run run.
Cánh cửa khép dần lại, chỉ là một cánh cửa nhưng lại làm người ta có cảm giác đây là vách ngăn giữa hai thế giới.
Đến khi chỉ còn một khe nhỏ, y mới quay lại nhìn Băng.
Trong đôi mắt vô hồn, bỗng hiện lên một tia thê lương, một tia cô độc, không cam lòng, khẩn cầu…
Giống như tia nắng tịch dương, cố gắng níu kéo, dẫu biết là vô ích.
“Cạch…”
Khe nhỏ, rốt lại cũng không còn.
Căn phòng đã hoàng toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, ngay cả tiếng động nhỏ nhất cũng không có. Tất cả đều có màu xám trắng của kim loại, vừa lạnh lẽo vừa mênh mông.
“Bỏ đi… Theo ta, cô sẽ không có hạnh phúc, mãi mãi là một thứ phế phẩm…” y nhắm mắt lại, như chìm vào giấc ngủ.
“Giai đoạn kiểm tra…”
Giọng nói đều đều của trí tuệ nhân tạo vang lên.
“Tinh thần lực 22 – thân thể 11 – hợp cách”
“Tinh thần lực 15 - thân thể 15 – hợp cách”
“Giai đoạn chuẩn bị…”
Ngay lập tức, không khí như bị rút sạch, trọng lực triệt tiêu. Cả căn phòng rơi vào trạng thái chân không, ý thức của hai người bắt đầu mơ hồ.
“Giai đoạn phân giải!...”
Một chùm sáng lóe lên, chiếu thẳng xuống. Thân thể của hai người mờ ảo dần, rồi đột ngột tan thành từng chấm nhỏ, mỗi lúc một phân rã nhỏ hơn, cho đến khi hoàn toàn tiêu biến.
“Di chuyển – Teleport!...”
“Ầm ầm ầm…”
Đứng ở bên ngoài, Băng ngơ ngác. Tiếng động đó, hẳn chủ nhân đã an toàn rời đi rồi.
“Chủ nhân, chuyến đi này của ngài đồng nghĩa với cái chết. Nhưng, tôi ở lại há cũng không phải là chết sao?”
“Chủ nhân, tôi sẽ hoàn thành mệnh lệnh của ngài…”
Bóng trắng đó, hòa nhập với căn phòng, cũng rơi vào tĩnh lặng.
Phảng phất như không có gì tồn tại