Trước khi chết, ý thức về thời gian của con người thường rất mơ hồ.
Điều này cũng có phần tương tự như giấc ngủ, một vài phút ngắn ngủi cũng tương đương với khoảng thời gian rất dài.
Lạc Long đang rơi vào trạng thái đó.
… …
Mùa đông năm 2308.
Tọa lạc trên một quả đồi thuộc tiểu bang California, với khuôn viên hơn ba dặm, Đại học lincoln mỗi năm lại thu nhận vô số thiên tài ở khắp nơi trên toàn thế giới. Sau khi trải qua bảy năm học tập, mỗi học viên sẽ tùy theo năng lực và nguyện vọng của mình mà phân bố đến các nghành khác nhau, phục vụ cho nước mỹ. Cũng có một số học viên lựa chọn ở lại trường, hoặc quay về cố quốc, đối với chuyện này cơ chế của trường lincoln tương đối thoáng.
Năm nay, mùa đông đặc biệt lạnh. Từng bông tuyết không ngừng phủ xuống, đậu trên nóc nhà, trên tán cây, hoặc lấp kín mặt đất. Bầu trời một màu xám xịt, gió lạnh ù ù thổi qua từng ô cửa.
Trong thời tiết giá lạnh này, hầu hết học viên đều ở trong thư viện, thẳng đến tối mới về ký túc xá, cũng có khi ngủ luôn ở đây.
Thư viện đại học lincoln là một tòa nhà cao bảy tầng, được xây dựng dựa theo phong cách phục hưng, nằm ở khu vực trung tâm, xung quanh là từng dãy sồi cao vút, vừa cổ kính lại vừa thơ mộng.
Bên trong, một chiếc lò sưởi cực lớn đặt ở góc phòng, ánh lửa bập bùng không ngừng nhảy múa, xua ta đi khí lạnh khắc nghiệt của mùa đông.
Từng tốp học viên tụm năm tụm ba, có đám thì chăm chú đọc sách, có đám sôi nổi bàn luận, cũng có một số người không làm gì, chỉ đơn giản là ôm gối ngủ.
Dựa lưng vào tường là một đứa bé chừng tám tuổi, đang say mê với trò chơi ghép hình. Điều kỳ lạ là dường như không ai dám đến gần quấy rầy nó, thậm chí mấy người đang bàn luận cũng cố sức hạ âm điệu.
“Này, hôm nay đám tân sinh bắt đầu chọn lớp đó…”
“Náo nhiệt nhỉ, vậy chúng ta qua đó coi một chút, nhân tiện xem có đồng hương nào không…”
“Nói nhỏ thôi, đừng làm thằng nhóc kia phân tâm…”
“Sợ cái gì chứ, hừ, thư viện cũng không phải của riêng nó!” Thanh âm đã có vẻ bất mãn, vang lên khá cao.
“Ờ, ngươi không sợ nhưng ta sợ. Nếu giáo sư Steven tìm đến, đừng nhắc đến tên ta là được”.
Đám học viên đang bàn tán gồm có bốn người, đều là những thiếu niên chừng mười hai mười ba tuổi, nước da đen sậm, dường như là người Nam mỹ.
Nhắc đến giáo sư Steven, cả đám không khỏi lạnh mình.
Vị giáo sư này đảm nhiệm chức phó hiệu trưởng trường lincoln đã hơn hai mươi năm, nổi tiếng nghiêm khắc, đám học viên sợ ông ta như chuột sợ mèo.
Năm nay Steven đã hơn sáu mươi tuổi, nhiệt tình đối với công việc không hề giảm, có điều đi kèm với đó, bản tính nóng như lửa cũng mỗi lúc một tăng, ngay đến hiệu trưởng cũng phải nhún nhường mấy phần.
Khổ thay, ông giáo sư này còn có một sở thích đặc biệt, đó là thị uy với đám tân sinh.
Có câu, ấn tượng ban đầu bao giờ cũng mạnh nhất. Thử nghĩ xem, ngay khi mới chân ướt chân ráo đến một địa phương xa lạ đã bị hù cho bở vía, sau này không gặp ác mộng mới là lạ.
Ngày đầu tiên đến với đại học lincoln đứa bé kia cũng gặp phải thảm trạng như vậy.
Trên giảng đường, hai người, một già một trẻ đứng đối diện với nhau.
“Cậu tên gì?” Vẫn quen thói cũ, Steven gườm gườm hỏi.
“Thưa giáo sư, Lạc Long”
“Quốc tịch?”
“Thưa giáo sư, Việt Nam”
“Ờ ờ, Việt Nam hả? Không tệ. Đất nước này mấy thập kỉ gần đây phát triển vượt bậc, tuy vẫn không bằng với những cường quốc như Mỹ, Nga hay Trung Quốc, nhưng về tính an toàn lại xếp thứ nhất toàn châu á” Steven lẩm bẩm.
“Nói xem, cậu đến lincoln có hoài bão gì? Sau này tính cống hiến gì cho quốc gia?”
Lạc Long trầm ngâm một hồi rồi đáp: “Thú thực, tôi không có hoài bão, cũng chưa tính cống hiến gì ”
“Hử?” Steven nhảy dựng lên.
“Tự nhiên nhận được thư mời, tôi vẫn còn chưa biết đại học lincoln có hình dạng gì nữa, sao tính đến chuyện cống hiến với hoài bão được?” Lạc Long điềm tĩnh trả lời.
Steven nhìn chăm chăm vào đứa nhóc mới năm tuổi trước mặt, không khí ngột ngạt đến nỗi nếu không có cái bục giảng, người ta sẽ nhầm lẫn đây với nhà tù. Dĩ nhiên, Steven là cai ngục còn Lạc Long là phạm nhân.
“ha ha ha…Được, rất được, rất thành thật!” Một hồi sau, Steven chợt cười rộ lên, nét mặt nhăn nheo khi cười đủ để đóng phim kinh dị “Ta rất tò mò, muốn biết thiên tài Tinh thần lực 15 đến từ Việt Nam thế nào. Ừm, rất không tệ, không làm ta thất vọng…Hừ, nguyên một đám sáo rỗng, cái gì mà cố gắng học tập để đền bù cho mỹ quốc, rồi cải tạo cả thế giới? Ta nghe mà muốn tát cho mỗi đứa một cái!...”
Sau cuộc “Phỏng vấn” ngắn ngủi đó, giáo sư Steven có cảm tình đặc biệt với Lạc Long, coi đây là một đứa bé rất “thành thật”, rất dễ dạy.
Mặt khác, Lạc Long cũng không làm Steven thất vọng, biểu hiện ưu tú toàn diện, lại dường như kế thừa luôn tính cách quái dị của ông. Không khó hiểu khi Steven cưng đứa nhóc này như cưng trứng mỏng.
Nhắc đến hung danh của Steven, đám học viên kia cũng không dám nói thêm gì, lẳng lặng tản đi.
Trời tối dần, gió mỗi lúc một mạnh thêm, người ở thư viện cũng chỉ còn lác đác.Lửa trong lò sưởi vẫn nhảy múa, nhưng dường như không thể xua tan được sự tịch mịch.
Lạc Long chăm chú vào bức ghép hình trước mặt, hoàn toàn không để tâm đến xung quanh.
“Anh đang làm gì vậy?”
Cũng không biết bao lâu, một giọng nói chợt vang lên.
Lạc Long coi như không nghe thấy, vẫn chuyên tâm ghép hình.
“Oa, anh đang ghép tranh à? Loại tranh hơn hai vạn mảnh?” Giọng nói biến thành trầm trồ.
“Nhiều chuyện thật, phiền phức…” Nghĩ trong bụng, nhưng Lạc Long vẫn không phản ứng gì. Tảng lờ luôn là cách hay nhất.
Quả nhiên, không thấy nói gì thêm.
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, trời đã tối hẳn. Bên ngoài, từng khỏa quang cầu được thắp lên, phản chiếu mặt đất trắng muốt khiến người ta có cảm giác như mộng ảo.
Thư viện lúc này không còn ai, từng kệ sách đứng im lìm, thù lù như những con quái vật khổng lồ. Tiếng tích tắc của đồng hồ đều đều vang lên từng nhịp.
“Cạch!..”
Lắp miếng ghép cuối cùng vào, rốt cuộc cũng hoàn thành. Hai ngày liên tục với đám tranh ghép nhằng nhịt này, Lạc Long cũng có cảm giác mệt mỏi.
Định vương vai làm mấy động tác thư giãn, chợt cảm giác một vật nặng trịch đè lên chân mình, lại thêm ươn ướt, suýt nữa nó đã bị dọa cho nhảy dựng lên.
Một hồi sau, khi đã trấn định lại, Lạc Long cúi xuống nhìn.
Một cô nhóc, chừng sáu bảy tuổi, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, tóc đen búi lên ngọn gàng, say sưa ngủ trên đùi nó. Nước dãi từ miệng chảy thành một vệt, thỉnh thoảng cô nhóc còn tóp tép miệng, áng chừng mãn nguyện lắm.
Trong đầu Lạc Long ong ong một đống câu hỏi. Con bé này là ai, sao lại nằm ngủ trên đùi mình, sao lại chảy dãi ra mình?...Nhất thời, hắn cũng ngẩn ra không biết nên làm thế nào.
“Này…”
“Ưmmm” Bị lay, cô nhóc lại quay sang bên kia, tiếp tục giấc mơ của mình
“Này…”
Vẫn không phản ứng gì.
“Con nhóc này, có dậy không thì bảo?” Lạc Long điên tiết hất mạnh chân.
“Bộp…” Cô nhóc trượt khỏi đùi hắn, rơi cái bộp xuống sàn. Dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cô nhóc lồm cồm bò dậy, xoa đầu. Hai mắt rưng rưng như con mèo vừa bị đánh thức, vừa tội vừa buồn cười.
Vài phút sau, áng chừng đã tỉnh hẳn, lại bắt gặp đôi mắt đằng đằng sát khi đang nhìn mình, cô nhóc chột dạ.
Thôi chết rồi, mình đã nằm lên đùi hắn ngủ, lại còn chảy nước dãi ra hắn nữa…Chết rồi, thảm rồi…
“Em…em là người Việt Nam!...” Có lẽ không biết nói gì, cô nhóc cuống lên.
“Hử…” Lạc Long tròn mắt ngó.
“A a… Việt Nam chúng ta không phải có câu Lá lành đùm lá rách, người trong một nước phải thương nhau cùng… hay sao? Em tựa anh có một chút thôi mà, anh đừng giận mà…”
“Nói linh tinh cái gì thế? Đã không biết thành ngữ tục ngữ thì đừng có dùng loạn!” Nói vậy nhưng nét mặt Lạc Long đã dịu hơn nhiều.
“Vâng, vâng…Lần sau em sẽ không dám gối lên anh nữa, không dám chảy nước dãi vào anh nữa…” Cô nhóc gật đầu như gà mổ thóc.
“Đến tìm tôi có chuyện gì?”
“Lúc em mới nhập học, nghe người ta nói có đàn anh đồng hương rất lợi hại, nên muốn, muốn..”
Lạc Long thầm buồn cười, không phải muốn mình chiếu cố một chút hay sao? Có điều nhìn khuôn mặt đáng yêu kia, rất khó để từ chối.
“Được rồi!”
“Thật chứ, anh không gạt em chứ? Oa ha ha, vậy là em khỏi lo bị bắt nạt rồi” Cô nhóc cười híp cả mắt.
“Ai bảo thế?”
“Hả, Không phải anh rất lợi hại sao? Làm thế nào vẫn còn người bắt nạt em nữa?” Cô nhóc ỉu xìu.
“Là tôi!...”