Phen này thì thảm rồi. Tu luyện vừa có chút thành tựu, giá như gặp phải kẻ trình độ trung bình thì vẫn có thể lấy yếu thắng mạnh, dùng chiêu trò mà bù vào. Đằng này vừa mới ngay vòng đầu tiên đã gặp phải đá tảng. Tiểu Thiên ngán ngẩm nghĩ thầm, không lẽ số mạng của hắn cứ bị trêu cợt như thế này mãi.
Hỏi ra mới biết, tuy Thiên Đạo chi khảo không ưu ái kẻ nào, mạnh thì được đề thăng, yếu thì bị loại bỏ, song tiên bảng vẫn đề tên những người kiệt xuất để làm động lực cho kẻ khác phấn đấu. Thất Tuyệt Thần Cung, ngoại trừ Huyền Băng Cung ra thì mỗi hệ phái đều có một đệ tử xuất sắc nhất được đề tên, tề danh Lục Tuyệt: Bạch Huyền Phong và Phùng Quán đều nắm trong số đó. Huyền Băng Cung do nhiều năm nay ít thu nhận đệ tử, cũng ít tranh tài ở Thiên Đạo Chi Khảo nên khuyết danh trong đó.
Nhưng mà hiện tại, suy nghĩ duy nhất của Tiểu Thiên là làm thế nào để vượt qua cái gã Phùng Quán kia, chứ còn lại thì hắn vốn không có mong chen chân vào cái nhóm lục tuyệt gì gì ấy. Vấn đề là...
Tham khảo thông tin từ đạo hữu xung quanh càng khiến Tiểu Thiên cảm thấy nhức đầu. Phùng Quán tham gia 2 kì khảo thí trước đó, lần đầu tiên đã vượt qua cả trăm tiên nhân vào đến Bát Quái Bảng, tức là 8 người mạnh nhất. 4 năm sau tiến bộ vượt bậc tiến vào Tứ Tượng Bảng, đánh một trận tứ kết long trời lở đất với cao thủ của Bách Hoa Cung, cuối cùng tuy bại mà vẫn được đánh giá rất cao. Phùng Quán dùng thiết côn, tu luyện bằng Từ Trường Thạch, tu luyện Tử Lôi Thập Bát Diệt có thể vận dụng lôi điện cực kì dũng mãnh, uy lực tuyệt đối so với Bạch Huyền Phong không hề kém cạnh.
Tóm lại, Tiểu Thiên đích thực không gặp thời, vừa mới có cơ hội để chứng tỏ với Thủy Nhược Lam mà không dè đã gặp trắc trở. Hắn vừa đi tản bộ ở hậu hoa viên vừa gãi đầu. Tiên cảnh tuy đẹp, hoa thơm mọc bạt ngàn đầy vẻ quyến rũ, nhưng mà hắn chẳng còn chút tâm trí để thưởng thức.
Vừa lúc đó, mũi hắn ngửi một mùi hương lạ, khác biệt hoàn toàn với biển hoa xung quanh. Mùi hương tự nhiên thì bao giờ cũng dễ dàng nhận ra hơn, dầu là nhẹ nhàng hay gay gắt, nồng nàn hay thoang thoảng thì đều luôn tồn tại ở một sắc thái, giống như là bản chất không thay đổi của mỗi loài hoa. Còn mùi hương này, lúc lan tỏa xung quanh thân hắn, lúc lại tụ lại nơi đầu mũi, ban đầu thì chỉ hơi thoáng qua, sau đó thì ngọt ngào khó tả, cuối cùng lại cay cay như bạc hà.
Loại hương kì lạ này, một là kì mộc quái thảo nào đó tiết ra, nhưng mà nếu thế thì Tiểu Thiên đã phải ngửi thấy từ đầu. Còn không thì chắc chắn là mùi hương nhân tạo, không phải do tự nhiên mà hình thành. Cái ý nghĩ cẩn trọng dấy lên trong đầu Tiểu Thiên khiến hắn cảnh giác, hàn khí bất chợt tuôn ra bao phủ xung quanh thân hắn nhẹ nhàng đánh tan mùi hương lạ.
Bất chợt một giọng nói mềm mại quyến rũ kì lạ vang lên từ phía nào vang lên:
- Chỉ là chút tâm ý muốn công tử thư giãn tinh thần, hà tất phải đề phòng đến vậy?
Tiểu Thiên quay người lại nhìn, chút nữa là sặc máu mũi. Không biết xuất hiện từ khi nào , đứng sau lưng hắn là một tuyệt thế mỹ nữ.
Tóc dài như mây, xõa nhẹ trên vai, phủ xuống một phần khuôn mặt hoàn hảo. Ngũ quan tinh xảo, đôi mắt linh động như lưu tinh, mày liễu uốn lượn, mũi thẳng thon nhỏ, môi đỏ hồng cong cong quyến rũ. Đáng sợ hơn là thân thể cực kì nóng bỏng, song phong đầy đặn nhô cao, eo thon mềm mại, chân dài thẳng tắp điệu đà. Thân thể khêu gợi kinh người lại được che phủ bởi một lớp váy lụa xanh lục không dày không mỏng, đường nét diễm hoặc cứ ẩn hiện không ngừng. Nữ tử này, tuyệt đối sánh ngang với sư tôn của hắn, tuy rằng sắc thái ma mị khác hoàn toàn so với vẻ lạnh lùng của Thủy Nhược Lam, mà đặt cạnh vẻ thanh thuần tinh khiết của Thanh Thanh cũng không thể đánh giá được.
Tiểu Thiên mở to mắt. Nếu là hắn thủa tiền kiếp, hay là lúc mới xuyên không, e chừng đã bị vẻ đẹp này làm cho ngất xỉu. Nhưng trải qua một thời gian dài chịu đựng bên cạnh Thủy Nhược Lam khiến hắn vô hình chung tiếp thụ được nội tâm tĩnh như mặt nước. Dù rằng lần này trí óc hắn đích thực xao động không nhỏ, nhưng không đến mức mất kiềm chế, vẫn như cũ duy trì hàn khí mà cất giọng hỏi thăm:
- Tiên tử là ai? không biết hạ mê hương này là có ý đồ gì?
Chẳng ngờ cô gái này không đáp tên, ánh mắt toát ra vẻ ủy khuất, đôi môi lại chu lên như nụ hoa hồng tạo thành sắc thái tuyệt đối có thể giết người. Giọng nói như mật ngọt một lần nữa cất lên, âm sắc nũng nịu càng khiến Tiểu Thiên rợn tóc gáy:
- Công tử, người ta chẳng đã nói rồi sao. Thấy chàng lo nghĩ như vậy mới dùng chút mê hương làm cho tinh thần chàng bớt đi căng thẳng, tuyệt không có ý gì xấu.
Mỹ nhân từng bước tiến về phía hắn. Bàn chân không có mang hài guốc gì sất, hoàn toàn đi trần trên mặt đất nhưng vẫn toát lên vẻ tinh khôi kì lạ, trắng muốt như ngọc trai, không hề vấy bụi. Tiểu Thiên tăng thêm một chút hàn khí, nới rộng phạm vi lên một trượng, thực chất bụng bảo dạ không nhìn xuống phần giữa. Mỗi bước chuyển động của nữ nhân kia đều khiến cơ thể nàng ta uốn lượn như lụa, từng đường cong đong đưa đầy mê hoặc. Hắn cố ý nói lảng đi vấn đề khác:
- Tiên tử quan tâm như vậy thật tốt quá, nhưng mà đối thủ sắp tới là một trong Lục Tuyệt, từng lọt vào đến Tứ Tượng Bảng. Ta thực ra thua cũng chẳng có vấn đề gì, chỉ hiềm nỗi sư tôn của ta lại một phen mất thể diện, mà ta thì tuyệt không chấp nhận chuyện đó. Song lại chưa có cách nào khả dĩ để vượt qua, thế nên suy nghĩ nhiều là đương nhiên thôi.
Mỹ nhân nghe thế đột nhiên đưa tay lên che miệng cười khúc khích, tư thế cực kì đáng yêu dụ hoặc, tiếng cưới cũng giống như phong linh đầy âm sắc:
- Còn tưởng thế nào, hóa ra là gã Phùng Quán ấy, công tử so với hắn đích thực là còn cách một khoảng xa, nhưng mà đối với ta chẳng có vấn đề gì. Chỉ cần công tử chấp thuận với ta một chuyện, ta sẽ giúp chàng đánh bại hắn dễ như trở lòng bàn tay.
Tiểu Thiên nheo mắt, trong lòng đầy nghi hoặc. Cao thủ lục Tuyệt, đứng đầu tử lôi cung mà bị coi thường như vậy, mỹ nhân khêu gợi này rốt cục là từ đâu đến? Nhưng mà nếu có cách giúp, thì mặc lệ là ai hắn cũng sẽ không bỏ qua, nghĩ thế liền thu lại hàn khí, miệng cười khẽ:
- Vậy không biết tiên tử có diệu pháp gì, nếu quả thực hiệu nghiệm thì ta xin chấp thuận mọi ngu cầu có thể, trong khả năng của ta.
Mỹ nhân lại chu đôi môi hồng:
- Xem công tử kìa, ta chưa kịp đưa ra yêu cầu, công tử đã đòi phương pháp, lại còn chen thêm mấy chữ trong khả năng có thể, vậy chẳng phải là quyền hạn của ta bị thu hẹp đi nhiều quá sao?
Tiểu Thiên cười khẩy:
- Tiên tử đừng nói thế, ta chỉ là tính thiệt hơn một chút thôi. Giả như phương pháp đó không có tác dụng, hoặc là không phù hợp với ta, thì chẳng những phụ hảo ý của nàng, bản thân ta còn mắc cái nợ khó trả hay sao?
Nói thì nói thế, nhưng trong lòng hắn lại nhớ đến Trương Vô Kỵ, mỹ nhân này nói đến yêu cầu, nhỡ đâu bắt hắn làm trâu làm ngựa, hoặc là làm sủng nam thì chẳng phải tệ lắm hay sao? Giao dịch, ít ra phải nắm đằng chuôi.
Mỹ nhân thấy hắn nói thế liền có chút không vui, nhưng sau đó lại tươi cười:
- Không ngờ công tử lại tính sâu đến thế, phương pháp thực ra cũng đơn giản, ta có tu luyện được loại pháp bảo khiến người ta buồn ngủ. Đem thứ đó phát tán tới Phùng Quán thì công tử chỉ việc tiếp một người đang ngái ngủ, mắt không mở được, miệng không nói được, thắng dễ như trở lòng bàn tay.
Tiểu Thiên nheo mày hỏi:
- Không phải dễ dàng thế chứ, theo ta biết với tu chân Khai Quang của Phùng Quán chẳng nhẽ không cách gì chống lại. Hơn nữa cứ cho là hắn bị dính đòn, thì thấy một gã Tiên Đồng như ta đánh thắng hắn, chẳng nhẽ các vị tiên trưởng không nghi ngờ mà kiểm tra lại nguyên nhân sao, nếu phát hiện ra hắn là do tiên tử ám toán thì sẽ thế nào?
Mỹ nhân lại che ngón tay ngọc lên môi khúc khích cười:
- Công tử... là đang lo cho ta hay lo cho bản thân mình vậy?
Tiểu Thiên đáp lại, mặt không đổi. Càng lúc càng có cảm giác đối với mỹ nhân đẹp đến kinh người này không thể không thận trọng:
- Ta lo cho cả 2 thôi, bởi vì nếu ta bị phát hiện có điểm trí trá, thì không chắc sẽ giữ được bí mật về nàng...
Hắn nói thế, tức là đánh ý ngầm cho nữ tử kia biết, nếu có gì thì cả 2 cùng chết. Vì xét như nàng ta nói thì đây rõ ràng là gian lận. Gian lận trong Thiên đạo chi khảo, tội chắc chắn không nhẹ a!
Mỹ nữ kia thở dài một hơi:
- Không trách lúc trước ta đánh giá công tử không phải người bình thường. Lòng dạ của chàng đúng là sâu dò không thấy đáy. Pháp bảo của ta là Thụy Mộng Hoa, tu luyện cực khổ suốt nhiều năm trời, người thường ngửi phải thì ngủ đến 3 năm, mà tiên nhân đẳng cấp Khai Quang thì mất khoảng 1 ngày, mà mê hương sau đó sẽ tan biến vô ảnh. Công tử chớp thời cơ hắn gật gù dùng chiêu mạnh nhất đánh gục hắn. Trong tình trạng đấy hắn không cách nào hô chú ngữ phòng bị được. Có vật ra đất ngủ thì người ta cũng tưởng là bị đánh ngất thôi.
Tiểu Thiên trầm ngâm một lúc,tưởng như nghĩ ra điều gì, sau đó hỏi tiếp:
- Vậy yêu cầu của tiên tử là gì?
Mỹ nhân nghe đến đây nhoẻn miệng cười, như trăm hoa cùng nở:
- Việc này so với thượng đài khảo thí còn đơn giản hơn bội phần. Công tử chỉ cần từ bỏ yêu nữ Thanh Thanh, cùng ta kết làm một cặp song tu đạo lữ là được.
...