Trên nóc một bệnh viện thuộc thành phố Hải Phòng, một thanh niên đang lẳng lặng đứng đó, đôi mắt vô thần nhìn xuống cảnh vật dưới chân.
Thanh niên này tầm hai mốt hai hai tuổi, dáng người gầy yếu chưa đến một mét bảy. Trên người hắn mặc quần áo bệnh nhân, đầu đội một chiếc mũ len che đi đỉnh đầu trọc lốc vì hóa trị.
Hắn có một gương mặt rất thanh tú, trẻ hơn nhiều so với cái tuổi hai hai, nhìn giống như một thiếu niên mười bảy tuổi bình thường. Chỉ là hiện tại trên mặt hắn, phía dưới đôi mắt đen tuyền sâu thẳm là hai vầng mắt thâm quầng, cộng thêm làn da trắng nhợt nhìn qua tạo nên một cảm giác vô cùng bệnh hoạn.
Mà đúng vậy, hắn chính là một con bệnh chân chính, một người mắc ung thư phổi giai đoạn cuối, một kẻ mà thời gian sống chỉ còn được tính bằng ngày.
Hắn... là Lê Minh.
Lê Minh đi tới sát mép nóc nhà, nhìn xuống cảnh vật đã trở nên nhỏ bé phía dưới chân, hai mắt hắn không khỏi thoáng ảm đạm đi.
"Hy vọng... thật hy vọng sẽ có được một cơ hội khác. Kiếp sau, kiếp sau ta nhất định... sẽ trở thành một con người khác."
Lê Minh lẩm bẩm tự nói, hắn từ trong túi quần móc ra một tấm ảnh nhàu nát. Phía trên ảnh là hình của một cô gái tầm mười chín hai mươi tuổi, gương mặt xinh xắn, hai mắt to tròn toát lên một vẻ thật ngây thờ thuần khiết.
Hắn nhìn chăm chú vào bức ảnh một lúc lâu, trong khóe mắt từ từ chảy ra hai hàng nước mắt. Hắn cúi người xuống hôn lên gương mặt của cô gái trong ảnh, trong miệng nói khẽ như có như không:
"Nếu có kiếp sau, vậy anh nhất định sẽ ở bên em, bảo vệ em cả đời. Nhất định!"
Tiếng nói vừa dứt, Lê Minh đã tiến lên một bước, cả người nhảy khỏi nóc nhà rơi thẳng xuống mặt đường phía dưới.
Trong giây phút đó, vô vàn những hình ảnh từ ký ức hiện về trong tâm trí hắn giống như một thước phim quay chậm...
Sinh ra....
Lớn lên...
Đi học...
Cha mẹ đi nước ngoài...
Buông thả, game online, đánh nhau...
Nghỉ học, đi bụi...
Hối cải... Xin nhập ngũ...
Hoàng Sa, Trường Sa...
Tổ Quốc, làm lại cuộc đời...
Bệnh ung thư, tuyệt vọng...
Và cuối cùng, tự sát...
* * *
Không biết đã qua bao lâu, giống như là vĩnh hằng nhưng lại chỉ như chớp mắt. Lê Minh từ từ tỉnh lại. Đập vào mắt hắn là một căn phòng bằng gỗ tồi tàn, xung quanh còn có gần mười người, trong đó hai người khác cũng giống như hắn vừa mới tỉnh dậy.
Trong những người này, nổi bật nhất là ba người da đen và một người da trắng. Ba người da trắng gồm có một người đàn ông trung niên mặc quân phục, đầu đội mũ, trên miệng hắn ngậm một điếu xì gà tỏa khói nghi ngút, trên tay là một khẩu m16. Một người nữa là một gã đàn ông tầm ba mươi tuổi với cái đầu trọc lốc. Hắn mặc một chiếc áo sát nách, để lộ ra đôi tay với những khối cơ bắp nổi cuồn cuộn. Trên tay tên này là một khẩu Shotgun đen bóng. Người còn lại trong ba người da trắng lại là một cô gái với mái tóc đen dài và gương mặt vô cùng xinh đẹp. Trên người cô gái mặc một chiếc áo khoác màu hồng, trên tay đang cầm một khẩu súng ngắm bề ngoài cũ nát. Lúc này cô đang cùng với người trung niên mặc quân phục thấp giọng nói gì đó, ánh mắt không dấu được vẻ lo lắng.
Người da đen duy nhất trong bốn người nhìn qua lại giống như một gã nhân viên công sở. Hắn mặc một chiếc sơ mi nhăn nhúm, phía trên còn có máu tươi loang lổ. Trên tay hắn là một khẩu súng mà Lê Minh nhìn giống như uzi. Lúc này tên da đen đang cầm lấy sợi thánh giá treo trước ngực, miệng không ngừng lẩm bẩm, có vẻ như đang cầu nguyện.
Ngay lúc Lê Minh đang quan sát bốn người, bất chợt một tiếng nói vang sát bên tai làm hắn giật mình quay lại:
"Xin chào người mới. Sao, nhìn cảnh tượng trước mắt có cảm thấy quen thuộc không?"
Bên cạnh Lê Minh, một thanh niên tầm hai sáu hai bảy tuổi nhìn hắn mỉm cười nói. Tay trái thanh niên cầm một khẩu ak, tay phải cầm một điếu thuốc hút được hơn nửa. Nói dứt lời hắn lại đưa điếu thuốc lên miệng, hung hăng rít vào một hơi.
"Ngươi là ai? Nơi này là đâu?"
Lê Minh tuy trong lòng kinh hãi nhưng cũng không quá hoảng sợ . Dù sao một kẻ ngay cả tự sát còn dám làm vậy còn sợ điều gì nữa đây.
"Nơi này..."
Thanh niên cầm súng mỉm cười. Hắn nhìn qua hai người bên cạnh Lê Minh. Đây là một nam một nữ còn khá trẻ tuổi, dường như chưa quá ba mươi. Đợi cho hai người kia chú ý tới hắn, thanh niên mới tiếp tục nói:
"Nơi này gọi là Mộng Giới, là một thế giới do vô vàn những mộng tưởng tạo dựng nên. Trong thế giới này, bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra, cũng giống như trong giấc mộng của bản thân ngươi, dù là điều gì đi nữa cũng có thể tồn tại. Mộng Giới này cũng như vậy, chẳng qua nó chỉ gồm toàn ác mộng mà thôi. Chắc các ngươi cũng là những người tuyệt vọng với thực tại tới cực điểm mới có thể được đưa vào nơi này đúng không?"
Thanh niên từ từ nói, dừng lại một chút chờ ba người hồi đáp. Mà mấy người Lê Minh sau khi chần chờ một chút đều đồng dạng gật đầu. Thấy vậy, Nguyễn Thế Hưng mới khẽ cười, trong nụ cười ẩn hàm một chút chua xót. Hắn bình tĩnh nói tiếp:
"Trong Mộng Giới này, chúng ta sẽ phải lần lượt trải qua vô vàn ác mộng kinh khủng, vô vàn bộ phim kinh dị, vô vàn câu truyện ma quái. Nói chung là những thứ hắc ám nhất trong Mộng Giới này đều có và chúng ta sẽ phải lần lượt trải qua. Như các ngươi thấy trước mắt, tình cảnh này có quen thuộc không?
Ha ha, đây chính là thế giới trong trò chơi Left 4 Dead một nổi tiếng. Bốn người kia là những nhân vật chính trong Left 4 Dead: Zoey, Louis, Francis và Bill. Mà chúng ta, sẽ phải trải qua vô vàn những thế giới như hiện tại, sẽ phải đối mặt với vô hạn quái vật, ác ma, oan hồn... Nhưng đây chưa phải điều kinh khủng nhất. Cứ mỗi khi trải qua năm bộ phim hoặc câu chuyện, nói chung là những thứ mà các ngươi đã biết trước kịch bản trong thế giới thực, chúng ta sẽ phải đối mặt với một Mộng. Đúng vậy, là Mộng. Trong Mộng này, không có kịch bản để ngươi biết trước, nó hoàn toàn là do Mộng Giới sáng tạo ra dựa vào ác mộng của vô số người. Không có gì là không thể xảy ra trong Mộng. Các quái vật các ngươi chưa từng biết, các nghịch cảnh ngươi chưa từng gặp phải."
Thanh niên nói tới đây, ánh mắt không dấu nổi toát ra một sự sợ hãi. Cả tay cầm thuốc của hắn cũng run run làm điếu thuốc rơi xuống sàn nhà.
Mà ba người Lê Minh nghe xong lời này đều trầm mặc. Tuy không muốn tin những điều này là thực, nhưng hoàn cảnh trước mắt làm họ không thể không tin. Nhất là Lê Minh, suốt thời cấp ba hắn cơ hồ đều đắm chìm vào game, L4D một cũng từng chơi qua rất nhiều lần. Vì vậy đối với hoàn cảnh hiện tại này hắn ngay từ lúc mới tỉnh dậy đã thấy quen thuộc vô cùng, chẳng qua không dám tin tưởng mà thôi.
Một lúc lâu sau, người thanh niên trong ba người đột nhiên mở miệng:
"Nếu như ngươi nói là đúng, vậy thì chúng ta những người bình thường này hầu như chắc chắn phải chết đúng không? Nếu vậy không phải quá... quá..."
"Quá tàn khốc ư? Ha ha, so với ngươi tưởng tượng nó còn tàn khốc hơn nhiều. Chẳng qua cũng không hẳn là nhất thiết phải chết. Cứ mỗi khi ngươi trải qua một thế giới mà không chết, sẽ được đem trở về một nơi gọi là Tiềm Thức không gian. Ở nơi đó, có vô hạn những kỹ năng, những thuộc tính, những huyết thống để ngươi cường hóa, để ngươi biến mạnh. Dù trở thành siêu nhân cũng không phải không có khả năng. Chỉ là..."
Cạch!
Thanh niên đang nói dở bỗng một tiếng mở cửa vang lên làm cắt ngang lời hắn. Bốn người quay đầu lại nhìn chỉ thấy Bill, tên tướng quân trung niên đã vươn tay mở ra cánh cửa sát màu đỏ trong phòng, tiếp theo xoay người đi ra.
"Bắt đầu rôi..."