22h45’, sân bay Miami, Florida, USA.
-Oáp, ngủ chẳng thoải mái tí nào!
Nó vươn vai ngáp dài, nheo mắt nhìn sang ba than phiền.
-Ờ không thoải mái mà ai ngủ ngon lành từ lúc bay cho đến nơi hả?
Ba nó gằm ghè cốc cho vài cú đau điếng làm nó tỉnh ngủ hẳn.
Bất chợt tiếng nói sau lưng vang lên làm nó giật cả mình:
-Chào, bộ đôi T. Dạo này khỏe không?
-A, John! Tụi này cũng được! Cậu dạo này sao rồi công việc tốt chứ?-ba nó quay sang tiếp lời.
Hóa ra người đó là bạn ba má! Nó tò mò quay sang đánh giá con người này.
Đó là một người đàn ông với dáng dấp to cao, làn da rám nắng khỏe mạnh, ông ta mặc áo thun xám ôm sát làm nổi bật cơ bắp rắn chắc, phối hợp với chiếc quần jean bạc màu trông có vẻ rất phong trần-điển hình kiểu người hay làm việc ngoài trời. Trông ông ta cao khoảng chừng 1m9, gương mặt góc cạnh cương nghị, đôi mắt sâu, tóc và mắt mang cùng một tông màu nâu hạt dẻ. Tuy không đạt đến chuẩn minh tinh nhưng tối thiểu thuộc loại khỏe mạnh, ưa nhìn, dư sức làm xiêu lòng vài cô.
Trong khi nó nhìn không chớp mắt từ đầu đến chân người đó thì ông ta cũng đang đánh giá nó.
“Một cậu nhóc Châu Á tóc đen mắt đen, trong thư nói đã 13 nhưng trông bề ngoài cao lắm chỉ chừng 10 tuổi. Khuôn mặt có vẻ trẻ con và đáng yêu, đôi mắt khá to đen láy khiến chú nhóc này trông có vẻ linh hoạt. Cậu bé này… có khả năng khiến cho cho người khác dễ chịu, vui vẻ. Không tệ, khó lòng mà khiến người khác ghét được. Phần lớn những người như vậy rất khó khiến người ta có cảm giác đề phòng…”
Sau một lúc săm soi từ đầu đến chân người đối diện, nó cũng phát hiện ra đôi mắt tò mò đánh giá của người kia.
Ánh mắt người này rất kì lạ! Cảm giác này khiến nó không thoải mái nhíu mày.
Chứng kiến gương mặt nó bắt đầu lộ ra vẻ khó chịu, má nó lên tiếng phá vỡ bầu không khí quỷ dị:
-John, thằng nhóc này là Trường An, con chúng tôi.
-Hả? À…ra đây là Trường An! Chào cháu, chú tên John là bạn thân của ba má cháu!
-Cháu chào chú John!-tuy không được tự nhiên cho lắm nhưng nó lễ phép chào lại.
-Tôi đọc thư hai người gửi thiếu chút nữa bật ngửa. Nào là kết hôn rồi có cả con lớn thế này mà không thèm
nói thằng bạn này một tiếng. Nếu không phải là tên nhóc này cần đến Vương Quốc chọn lưỡi hái thì không biêt bao lâu mới gặp được mấy người nữa!
Má nó cười cười không nói mà chuyển sang chủ đề khác:
-Chúng ta đi mau thôi, không khéo là trễ tàu đấy!
Thấy má nó không muốn nói nhiều chú John cũng không có ý hỏi thêm, chỉ nói:
-Xe tôi để ngoài kia, mọi người chờ chút tôi lấy xe rồi tất cả cùng đi!
Vài phút sau một chiếc taxi đến đậu trước mặt gia đình nó, ngồi ghế tài xế chính là chú John.
-Chú là tài xế xe taxi?-nó buộc miệng hỏi.
-Thế nào bất ngờ lắm hả nhóc?
-Có một chút-nó thành thật trả lời.
-Thôi mọi người lên đi! Bữa nay tôi chở miễn phí!
Ngồi vào xe, ba má và chú John trò chuyện rôm rả. Có lẽ lâu lắm mới lại có dịp gặp mặt, ngay cả má nó dường như cũng nói nhiều hẳn lên. Nó thì không hứng thú với những câu chuyện đó nên quay ra cửa ngắm nhìn đường phố.
Theo thời gian, những ngôi nhà dần dần thưa thớt nhường chỗ cho hai hàng cây hai trải dài tít tắp. Sau một lúc, chiếc xe rẽ vào con đường mòn vắng vẻ, tối om không có bất kỳ vật gì chiếu sáng. Lúc này chỉ có thể trông cậy vào đèn xe miễn cưỡng thấy rõ một chút phía trước.
Càng vào sâu trong càng tối. Không khí cũng có vẻ là lạ, dường như có một áp lực vô hình đang phủ xuống.
Nó bắt đầu thấy khẩn trương! Trên trán cũng rịn ra từng giọt, từng giọt mồ hôi…
May là nó không phải chịu cái cảnh này lâu lắm, cuối cùng thì cũng được xuống xe. Chiếc xe đậu trước một căn nhà gỗ nhỏ, chú John không biết từ đâu lôi ra đèn pin rồi dẫn đầu đi vào trong nhà.
Sau khi thắp nến lên, chú John đi đến chiếc tủ gỗ bên trái lò sưởi lục lọi một hồi, rồi ôm ra vài thứ.
Chú John đặt bốn chai nước suối lên bàn rồi đưa cho ba má mỗi người một khúc bánh mì sandwich, riêng nó lại là một hộp sữa bò.
Thường thì nó không thích uống sữa cho lắm nhưng so với mấy miếng sandwich trông có vẻ khô khan kia thì nó thà chọn sữa. Mà khoan! Trước khi uống nó cần phải kiểm tra hạn sử dụng cái đã. Có trời mới biết cái hộp sữa đóng cả một lớp bụi trên tay nó đã được đặt ở cái nơi khỉ ho cò gáy này bao lâu rồi!
Còn may, một tuần nữa mới hết hạn!
Nhìn cái dáng vẻ nghiêm trọng xoay vòng vòng cái hộp sữa kiểm tra rồi lại thở phào nhẹ nhõm của nó khiến cho ba người đang gặm bánh mì cũng phải phì cười.
Thấy không? Nó tự nhận thấy mình thật có “tài năng thiên bẩm” giúp người ta vui vẻ!
Bữa ăn nhẹ nhanh chóng trôi qua, mọi người thu dọn một chút rồi ra ngoài.
Chú John là người cuối cùng bước ra sau khi đã thổi tắt nến và đóng cửa lại.
Bất chợt ba nó bảo:
-Leo lên lưng ba!
-Con tự đi được!-nó gắt gỏng
Có đánh chết nó cũng không làm chuyện mất mặt như vậy đâu. Nó đường đường là một đứa con trai khỏe mạnh mà lại để ba cõng. Để ai đó biết được thì nó bị cười cho muối mặt mất.
-Con không thể nào đuổi kịp mọi người đâu! Đừng quên con chỉ mới là một Dự Bị còn chúng ta đã là Tử Thần rồi, khoảng cách về kỹ năng và sức mạnh có thể so sánh như con voi và con kiến đấy!-chú John nghiêm giọng nói.
-Xấu hổ cái gì chứ, nhanh lên đi con!-má nó thúc giục.
Cái này…Nhìn nhìn một chút khung cảnh tối om chung quanh nó quyết định thôi thì cứ để ba cõng còn hơn là ở lại cái chỗ âm u quỷ dị không biết chừng còn có thú dữ này.
Khi nó ra hiệu đã bám chắc vào lưng ba rồi thì chú John dẫn đầu cầm đèn pin chạy như bay về phía trước.
Tiếp đó ba má nó cũng theo sát phía sau.
Đoàn người lao vun vút xuyên qua cánh rừng với tốc độ chóng mặt. Đến bây giờ thì nó mới thấm thía cụm từ
“không thể nào đuổi kịp” của chú John. Tốc độ họ chạy nhanh đến nỗi ánh mắt nó thậm chí không thể nào nhìn kịp cảnh vật xung quanh.
Gió đêm lành lạnh quất vào mặt ran rát thật khó chịu. Nó vùi đầu vào tấm lưng ấm áp rộng lớn của ba mà tránh gió.
Mấy ngày nay có rất nhiều chuyện gần như không tưởng xảy ra liên tiếp thử thách sức chịu đựng và trí tưởng tưởng của nó. Nào là vụ nó bị “mưu sát” trong sinh nhật, đến chuyện Tử Thần, rồi chuyến bay đến
Miami và gặp chú John. Trước đó nó không bao giờ nghĩ có thể nói chuyện với một người nước ngoài trôi chảy đến như vậy với cái vốn tiếng Anh ù ù cạc cạc của mình…
Khoan đã! Có cái gì đó bất thường ở đây…Đúng rồi chính là nó! Nó cẩn thận hồi tưởng lại những gì chú John nói, những âm tiết hoàn toàn là tiếng Anh, đã vậy còn rất nhanh và trôi chảy.
Càng ngày nó càng lú lẫn, nó cam đoan là những câu nói chú John phát âm ra nó hoàn toàn không nghe ra được cái gì cả nhưng…nó lại hiểu. Sao nó lại hiểu được? Không biết người ta đang nói gì mà vẫn hiểu????????
Có lẽ chuyện này ba nó có thể giải thích được cũng nên. Cá là có chín phần mười liên quan đến việc nó là Dự Bị:
-Ba, chú John từ lúc gặp đến giờ toàn nói tiếng Anh.
-Ừm, thì sao?
-Nhưng…con không giỏi tiếng Anh mà con lại hiểu!
-…
Ba nó im lặng!
Mà cũng phải thôi, ngay cả nó còn không biết mình đang nói cái gì thì làm sao ba nó hiểu cho được!
Ngay lúc nó đang suy nghĩ cách nói làm thế nào cho ba hiểu được ý nó thì ông lại lên tiếng:
-Cái này là ngôn ngữ linh hồn! Bản năng của Tử Thần.
-Ngôn ngữ linh hồn? Bản năng của Tử Thần?
Xem ra không phải ba không hiểu nó đang nói gì mà nãy giờ có vẻ ông đang suy nghĩ cách nói thích hợp giải
thích cho nó hiểu.
-Phải nói sao ta…à…ừm…khi nói chuyện thì cái con “nghe” được không phải là từ ngữ John nói, đó chỉ là vật dẫn để John dễ hình dung và tập trung hơn khi phát ra những chấn động linh hồn đến con. Còn con “nghe” được chính là do linh hồn con tiếp nhận những chấn động linh hồn đó. Ngược lại khi con nói thì bản năng đã gửi những chấn động đó đến cho John. Chứ con nghĩ John thật sự biết tiếng Việt sao? Vả lại Tử Thần đi khắp nơi trên thế giới con nghĩ chúng ta cứ mỗi khi đến đâu là phải học ngôn ngữ nơi đó à?
Tiện lợi quá ta! Ngôn ngữ linh hồn muôn năm! Có bản năng này rồi thì không cần phải đi học thêm ngọai ngữ nữa, đỡ khổ biết chừng nào!
Đoàn người vẫn tiếp tục chạy đi trong đêm…
Mùi biển càng ngày càng đậm, nó thi thoảng còn nghe được cả tiếng sóng biển vỗ vào bờ. Cảm giác con đường ngày càng rộng rãi dễ đi hơn, có lẽ đã sắp đến bờ biển.
Ấn tượng đầu tiên khi đến nơi gói gọn trong hai từ: đông đúc! Có đến mấy ngàn người đứng dọc bờ biển, phần lớn là những đứa trẻ trạc tuổi nó hoặc lớn hơn vài tuổi, hầu như chỉ có lác đác vài người trưởng thành.
Bọn họ người thì tụm năm tụm ba trò chuyện, kẻ thì chuyên chú ngắm nhìn ngoài khơi xa như đang trông ngóng cái gì đó.
-Họ đang chờ gì vậy?
Lúc này nhóm người của nó cũng bước ra cánh rừng tiến nhập vào đoàn người đông đúc phía trước.
-Không chỉ họ mà là cả chúng ta nữa, tất cả đang đợi thuyền đến! Có lẽ cũng sắp đến rồi!
-Thấy chưa, vừa nhắc đã đến! Đoàn tàu “Ánh Trăng”
Chú John nói rồi chỉ tay về phương xa.
Dưới ánh trăng, vài cái đốm sáng bé xíu trên biển từ từ lớn dần cho đến khi to gần cả nắm tay thì dừng lại không có dấu hiệu tiến đến nữa. Rồi từ đó tuôn ra những đốm sáng nho nhỏ lao về phía bờ biển.
Đó là…người bay? Trên tay họ cầm những chiếc đèn cổ đôi chân chốc chốc lại đạp lên mặt biển lấy đà nhún lên cao thành một vòng cung xinh đẹp. Cảnh tượng “đạp biển” thật thần kỳ!
Trong chốc lát trước mặt đoàn người đã đứng ngay ngắn một hàng những thanh niên vóc người khỏe mạnh tay cầm đèn.
Lần lượt những đứa trẻ sắp thành hàng phía sau từng thanh niên. Khi đã ngay ngắn, mỗi thanh niên sẽ ôm lần lượt từng đứa trẻ trong hàng phóng về phía những chiếc thuyền ngoài xa rồi trở về rồi lại tiếp tục với đứa trẻ thứ hai thứ ba…
Còn một số đứa lớn hơn đều tự mình phóng về phía tàu, tuy tốc độ và cách di chuyển tỏ ra không thuần thục cho mấy nhưng điều đó cũng còn tốt hơn bị tha đi.
Thoáng cái đã hơn phân nửa số người di chuyển lên tàu. Nhìn về phía những đốm sáng ngoài khơi, ba nó xoa đầu nó nói:
-Trường An, đến lúc đi rồi! Ba má chỉ đi với con đến đây thôi, quãng đường còn lại con phải đi chung với đoàn.
Lòng nó chợt thấy nao nao, dù sao thì đã sống với nhau bao năm rồi, bỗng dưng nói đi là đi, nói thật nó có điểm không nỡ.
Nhưng rất nhanh cái cảm giác đó bị thay thế bởi sự hào hứng. Cuộc sống mới, thế giới mới đang ở phía trước, có rất nhiều điều thú vị đang đợi nó. Vả lại cũng đâu phải chia ly mãi mãi không có ngày gặp lại. Không cần thiết phải quá đau buồn. Nó cuối đầu thật sâu chào ba má rồi nói:
-Tạm biệt, ba má nhờ giữ gìn sức khỏe. Chào chú John con đi.
Nói rồi nó hít một hơi thật sâu. Không khí tươi mát tràn vào buông phổi khiến nó tươi tỉnh và thoải mái hẳn ra.
Nó hớn hở sải bước đi về phía hàng gần nhất.
Nhưng không lâu sau, nó cảm giác ai đó kéo áo mình lại.
Khó chịu ngoái đầu về phía sau, nó hậm hực tìm xem ai là kẻ mất lịch sự như vậy. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt kẻ đó tức thì cơn tức nhanh chóng bay đi như quả bóng bị xì hơi, thay vào đó là cảm giác uể oải.
Má nó nắm cổ áo nó, gương mặt cực kỳ không vui nhìn nó nói:
-Thằng quỷ nhỏ, cứ vậy mà đi được à! Có xem bọn ta là ba má con không đấy? Hừ hừ, ít ra phải tỏ vẻ gì đó
lưu luyến, còn không thì thôi chứ đã vậy đằng này con vui vẻ ra mặt nữa là sao hả?
Nó gãi đầu gãi tai cười lấy lòng nói:
-Má à…tất nhiên là con sẽ nhớ ba má chỉ là…má biết mà…con rất hào hứng với chuyến đi này.
Không phải không nói, tuy nó ghét cay ghét đắng cái hình tượng “đáng yêu” trời sinh của mình nhưng đó đôi lúc cũng là “vũ khí hữu hiệu với phụ nữ”. Bằng chứng là hầu như mỗi lần nó trưng ra khuôn mặt “ngây thơ”, tội nghiệp này thì 90% những lỗi lầm sẽ được bỏ qua hoặc được “giảm án”. Lần này cũng không ngoại lệ, má nó cười phì xoa đầu nó mắng yêu:
-Dẹp cái bộ mặt ấy đi! Tưởng tôi dễ bị lừa lắm hả ông tướng?
Sau khi véo hai má nó gần như sưng đỏ, có lẽ đã thấy thỏa mãn, cũng có thể do chợt nhớ đến điều cần làm lúc này, bà mới buông tay ra nghiêm giọng nói:
-Con không cần xếp hàng, chú John sẽ mang con đi. Qua đó không được nghịch ngợm, có chuyện gì khó khăn thì con cứ tìm chú John biết không?
-Dạ! Mà sao ba má không đi chung với con, dù gì thì cũng đã đến tận đây rồi.
-Ừ thì…chúng ta có việc mà. Ba má sẽ sang gặp con sau-ba nó ậm ờ đáp
Lời nói mập mờ khuôn mặt ửng hồng khả nghi…không lẽ hai người đó tính bỏ nó rồi đi hẹn hò thật á?
-Ừm, vậy thôi chào bộ đôi T. Chúng tôi đi đây.
Nói rồi chú John mang nó phóng về phía ngoài khơi.
-Wow! Thích thật.
Nó tận hưởng cái cảm giác gió biển đêm mát lạnh lùa vào người. Mỗi lần chú John nhún người phòng lên, trong khoảnh khắc nó có cảm giác mình được tự do bay lượn như loài chim. Tất nhiên điều này sẽ càng tuyệt hơn nếu nó có thể tự làm được chứ không phải là bị người khác mang đi.
Càng ngày đích đến càng rõ ràng trước mặt nó. Đó là…một con tàu…ma.
Con tàu to lớn với những cánh buồm xơ xác. Trong ánh sáng leo lét của những ngọn đèn treo trên tàu thì trông lại càng âm u, quỷ dị. Nhìn thân tàu nó thậm chí có suy nghĩ chỉ cần bản thân mình khẽ đụng nhẹ là nó sẽ vỡ tan chìm dần vào lòng biển. Tàu kiểu này muốn nổi có lẽ đã may mắn lắm rồi mà huống chi giờ này con tàu còn có sứ mạng chở cả trăm người nữa chứ!
-Chú John! Con tàu này quá tồi tàn. Muốn nó nổi lên đã là chuyện thần kỳ rồi, làm sao mà còn chở khách được?
-Ha ha, không sao đâu cháu. Đó chỉ là ảo ảnh bề ngoài để đánh lừa con người thôi, bên trong thì ngon lành, còn có cả màng bảo vệ nữa nên cháu yên tâm đi-John vui vẻ đáp.
-Tử Thần còn có thể làm như vậy nữa à?-nó tò mò hỏi.
Giọng chú John chợt trở nên bực bội.
-Chúng ta không làm được nhưng bọn phù thủy thì có thể. Quỷ tha ma bắt bọn chúng, để làm năm con tàu này chúng ta phỉ trả cho chúng một cái giá khó chịu.
-Nghe có vẻ chú không ưa phù thủy cho lắm nhỉ?
Chú John hằm hè:
-Tất nhiên! Bọn tham lam ấy ra một cái giá kinh khủng cho chút phép thuật cỏn con của chúng.
-Cái giá gì vậy chú?
-Bất tử! Chúng muốn Bạch Tử Thần sẽ không đụng đến linh hồn bọn chúng nhưng…hắc hắc, chúng ta không đảm bảo chúng sẽ an toàn với bọn Hắc Tử Thần. Vả lại bọn chúng phải chịu trách nhiệm bảo trì thường xuyên.
-Nhưng cũng có thể họ sẽ thỏa thuận điều gì đó với Hắc Tử Thần luôn thì sao?
-Cũng có thể, nhưng bọn hắc Tử Thần gian xảo kia thì biết giữ lời hứa mới lạ.
Bất chợt nó có cảm giác mình vừa xuyên qua một lớp màng mỏng, đàn hồi. Sau đó là hình ảnh bên trong con tàu biến đổi. Không còn xơ xác, tiêu điều và những băng ghế hư hỏng, trống trơn như ban đầu nữa mà thay và đó là những băng ghế tuy cũ nhưng vẫn còn tốt ngồi đầy những đứa trẻ trạc hoặc lớn hơn nó vài tuổi. Trên cao treo những chiếc đèn cổ bên trong chứa thứ ánh sáng xanh lam lập lòe.
-Cháu tự kiếm chỗ ngồi đi-chú John xoa đầu nó nói rồi cất bước.
-Chú John!-Nó gọi lại trước khi chú John kịp xoay đi.
-Chuyện gì?
-Thỏa thuận đó…là tất cả phù thủy…
-Ôi dào! Không đời nào. Chỉ có ba kẻ thôi! Nếu là tất cả bọn chúng thì Bạch Tử Thần chúng ta bỏ nghề đi là vừa.
-À! Cháu còn một chuyện cuối muốn hỏi. Chú cũng đi cùng ạ?-nó cẩn thận hỏi.
-Ừm, ta phụ trách an toàn trật tự của con tàu này, còn 4 Tử Thần phân biệt quản lý những con tàu còn lại.
Thôi chú đi trước, nếu muốn tìm chú thì gọi mấy thanh niên mang áo choàng đen khi nãy ấy họ sẽ dẫn cháu
đi.
Chú John đi vài bước chợt khựng lại rồi xoay người lại nhét một tấm thẻ vào tay nó. Tấm thẻ chất liệu tựa như bạch ngọc, một mặt khắc hình sao sáu cánh, mặt còn lại là một chữ “J” lớn được điêu khắc hoa mỹ. Trước
khi đi, chú John còn khẽ thì thầm vào tai nó:
-Nếu có gì khó khăn thì đến tiệm vũ khí “Kelly Bé Bỏng” đưa cho chủ tiệm cái này là họ sẽ liên lạc với chú.
-Nhìn nhìn tấm thẻ bài mát lạnh trong tay, lại dõi theo bóng dáng dần khuất xa của chú John, nó cảm thấy an tâm phần nào. Ở cái thế giới mà nó không biết gì cả thì dù gì có một người quen cũng đỡ hơn.