Nhìn hình bóng hắn dần tan vào không khí, nàng do dự một hồi nhưng vẫn không lên tiếng. Thở dài một hơi nhìn vào khỏang không trước mặt, xoay người trở vào nhà, nàng phải thu dọn mọi thứ trước khi Tiểu Yên nhận ra. Nhìn vào bức tường lớn với những vết nứt chằng chịt, nàng không khỏi cười khổ:
"Haiz, biết vậy lúc trước làm cái tường nhỏ hơn thì tốt biết mấy!".
Tự cười giễu mình một cái, nàng bước lại gần bức tường, đưa ngón tay trỏ lên miệng cắn nhẹ, máu đỏ tươi rỉ ra, dùng tay nhanh chóng vẽ lên tường một hình vuông. Sau đó đưa tiếp ngón giữa vào cắn. Lần này vẽ những đồ hình phức tạp hơn trong hình vuông lớn đó, vừa vẽ vừa nhẩm chú ngữ:
"Ta, Kim Hy, là đứa con của Đất mẹ vĩ đại, dùng sinh cơ làm mực, dùng nhục thể làm bút, hiệu triệu sức mạnh của người. Tạo hóa tái tạo. KẾT!!!".
Hét lên một tiếng, lại cắn thêm một đầu ngón tay, lần này nàng vẽ lên trung tâm hình vuông một kết ấn, sau đó đôi tay nhanh chóng kết thành ấn đánh thẳng vào ấn kí đó. Quang mang chợt lóe, những vết máu như được bức tường hấp thu, ánh sáng màu vạng đất từ hình vuông dần dần lan ra bao phủ tòan bộ bức tường. Những vết nứt dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được từ từ khép lại, lát sau mọi thứ đã trở lại bình thường.
Thở dốc vài hơi, khuôn mặt tái nhợt nhìn bức tường lành lặn trước mặt, Kim Hy cũng lộ ra vẻ hài lòng.
"Không ngờ có ngày mình phải sử dụng lại những câu chú ngữ khi còn là tập sự này, nhưng xem ra còn dùng tốt. Có điều mình không còn năng lượng, phải lấy tinh hoa trong máu phụ trợ. Lâu lâu làm lần thì được chứ cứ làm kiểu này hòai chắc hết máu mà chết quá".
Gắng gượng đi qua những vết nứt trên trần và dưới sàn, Kim Hy đột nhiên mất hết cảm giác, từ xúc giác, khứu giác, thính giác và cuối cùng là thị giác. Nàng vô lực ngã xuống, ngất đi.
¤¤¤
Cố gắng mở hai mí mắt như nặng ngàn cân, Kim Hy khó nhọc ngồi dậy. Khi thị lực được khôi phục thì nàng mới nhận ra mình đang nằm trên giường, trong phòng của mình. Nghi hoặc nhìn bàn tay, dù vết thương vẫn còn nhưng lại sạch sẽ, đã không còn cảm giác đau nhức nữa.
"Chuyện gì đây?"
Nàng suy nghĩ mãi nhưng vẫn không nghĩ ra được là đã xảy ra chuyện gì. Lắc lắc đầu cho tỉnh táo, nàng giật mình nhớ ra căn phòng vẫn chưa dọn dẹp xong, nếu để Tiểu Yên nhìn thấy sẽ không hay. Hiện tại chưa phải thời cơ thích hợp. Mặc kệ cơ thể còn suy nhược, chưa thích ứng nhưng nàng vẫn cố gắng, khó khăn đứng dậ̣y bước xuống lầu. Nhưng mọi thứ trước mắt lại làm nàng bất ngờ.
Căn phòng với những vết nứt chằng chịt hòan tòan biến mất, mà thay vào đó là một căn phòng hoàn hảo giống y như lúc sáng, chưa sứt mẻ gì. Còn Kim Yên không biết ra khỏi phòng mình từ khi nào, đang ngồi trên ghế sô pha vừa ăn pizza vừa xem TV, bộ dáng rất khóai chí. Vừa thấy nàng xuống là lật đật chạy tới, kéo cánh tay nàng lại ghế ngồi, sau đó sà vào lòng nàng hờn dỗi:
"Mẹ đó, có phải mẹ muốn con làm ma đói có phải không?. Bữa sáng biết bao nhiêu món ngon lại dành hết cho cái tên ... "lưu manh" ấy ăn, đến ngay cả bữa trưa cũng không có!".
'Trưa rồi à!' nàng ngạc nhiên nhìn chiếc đồng hồ treo tường trên TV. Đúng vậy, 1 giờ chiều rồi, mình đã ngất hơn 3 tiếng, trong thời gian đó chuyện gì đã xảy ra.
Dù không biết đã xảy sự việc gì nhưng trước khi nàng mất đi ý thức, nàng có cảm giác rất ấm áp, sự ấm áp đến từ tâm hồn, nó xoa dịu tâm hồn, khiến nàng cảm thấy rất an toàn và thân thiết.