"Cô cũng biết Phụ thể chính là cột mốc đánh dấu trở thành Thần, một người bình thường nếu không có Tinh Can Phụ Thể thì không thể thành Thần được. Do vậy nếu ngăn việc Phụ Thể cũng sẽ giúp con bé trở lại làm người bình thường, nhưng từ trước tới nay chưa ai làm, và cũng không ai dám thử. Việc ngăn cản Nguồn năng từ Tinh Can đổ vào cơ thể thì phải dùng nguồn năng tương ứng, đặc biệt phải hết sức cẩn thận, nếu không sẽ bị cắn trả. Nhẹ thì người phụ thể sẽ bạo thể mà chết, nặng thì người phụ giúp sẽ tiêu hao hết nguồn năng, thành Thần không sức mạnh. Do đó việc Phụ Thể xảy ra là điều không thể tránh khỏi. Tôi sẽ cố hết sức để mọi chuyện diễn ra một cách suôn sẻ . . ."
. . .
"Cô không có ý kiến gì à?"
Quang Nghi nghi hoặc hỏi, từ lúc bắt đầu tới giờ nàng ta chỉ nhìn hắn, chưa hề lên tiếng. Khi nói hắn đã cố ý dừng lại một chút nhưng nàng vẫn như cũ, cũng không nói thêm câu gì, chỉ mở to đôi mắt ướt át chịu uỷ khuất nhìn hắn. Việc này khiến hắn có cảm giác như mình là cường đạo đi hà hiếp dân nữ nhà lành, mặc dù nàng ta chẳng cái gì gọi là "dân nữ" cả.
"Được rồi, được rồi, tôi chịu thua được chưa. Cô đừng có nhìn tôi như vậy?" (Làm tôi muốn đi tù quá!)
"Anh thua chuyện gì chứ?"
Kim Hy được nước lấn tới, 'Dám đánh tôi à, tôi đã biết điểm yếu của anh rồi, xem tôi chỉnh anh như thế nào!'.
"Được rồi, tôi thừa nhận, tôi đánh cô là tôi sai, được chưa, tôi sẽ đền bù thiệt hại, cô tha cho tôi đi"
Trong bụng cười thầm, bộ tôi không biết là cô đang trả đũa sao, nhưng mà thôi, cho cô thỏa mãn chút hư vinh coi như là đền bù vậy.
"Hức, ai thèm!"
Mặc dù nói vậy nhưng nàng lại không nhịn được cười tít mắt, Quang Nghi ở bên thấy vậy lo lắng: 'Con nhỏ này ruột để ngoài da không biết có sao không?'.
Chợt nhận ra mình thất thố, Kim Hy đằng gắng một tiếng, nói giọng như ra lệnh:
"Vậy cứ theo kế hoạch mà làm!"
"Cô thật sự không có ý kiến gì sao?"
"Hử, ý kiến làm gì, tôi không phải đã nói là tin tưởng anh sao, chỉ sợ anh làm tôi thất vọng thôi" Nói xong còn làm ra vẻ thở dài, bất lực.
Quang Nghi cứng họng, chuyện gì vậy, sao lại đổ hết lên đầu mình vậy, aiz, lại là tin tưởng a.
"Vậy, ngày mai tôi sẽ bắt đầu!"
"Ngày mai à, sao sớm vậy?"
Kim Hy giật mình, nàng không nghĩ ngày mai hắn đã bắt đầu, vẫn còn rất nhiều thứ cần chuẩn bị, vẫn còn . . . Chợt nhận ra điều gì đó, nàng thở dài một hơi:
"Được rồi, tôi giao con bé cho anh, hãy thay tôi chăm sóc nó. Anh chắc mệt rồi, về phòng nghĩ sớm đi. Tôi đi chuẩn bị một chút."
"Cô tính đi đâu à?"
Quang Nghi nhận ra trong lời nói của nàng có giọng như ủy thác.
"Đúng vậy, tôi phải đi tìm một thứ . . ."
Nói xong cũng không nhìn hắn xoay người bước lên lầu. Quang Nghi không ngăn cản, hắn biết nàng cũng có một số việc phải làm, chỉ vì vướng bận đứa con nên mới gác lại, và khi gánh nặng trong lòng được tháo gỡ thì nàng sẽ tiếp tục.
Chậm rãi bước ra hiên, ngắm nhìn bầu trời đêm, cơn bão vẫn đang tiếp tục, mây đen đã che lấp ánh sáng từ các vì sao, nhưng duy nhất vẫn có một ngôi sao vẫn sáng le lói, đó là sao Hải Sư. Hình bóng hắn dần mờ ảo rồi đột nhiên biến mất, tan vào trong không khí, đến khi hiện ra thì lại đang ở trong một căn phòng, ánh đèn ngủ tỏa bốn phía tường hồng, rọi lên vài con gấu bông.
"Phòng con gái!"
Đây là lời nhận xét của Quang Nghi khi thấy căn phòng này, thật ra hắn muốn về phòng mình nhưng không hiểu tại sao lại đến đây . . .