"Cô gái này, nếu như là con của một người bình thường thì thật tốt, đã không bị cuốn vào vòng xoáy này!"
Chậm rãi ngồi xuống bên giường, lấy tay vuốt nhẹ mái tóc Kim Yên, ánh mắt Quang Nghi lộ ra sự dịu dàng hiếm thấy. Chợt nhận ra có điều không đúng, hắn giật mình rụt tay lại: 'Mình vừa làm gì thế?'.
Nghi hoặc nhìn bàn tay còn vương lại cảm giác mềm mại, lại nhìn thấy dáng vẻ thơ ngây đáng yêu của Kim Yên khi ngủ, hắn chợt hiểu ra.
"Cô gái này trông cũng khá giống nàng nhỉ?" khẽ đưa tay lên mũi ngửi, hắn nói thầm.
Khi gặp nàng lần đầu, Quang Nghi đã có cảm giác thân thiết với cô gái này, chỉ là không có cơ hội thích hợp để kiểm tra, cho nên tiềm thức mới đưa hắn đến đây. Căn phòng vẫn chìm trong tĩnh lặng, chỉ khác biệt là có một bóng người in lên tường, bất động. Nhìn người con gái đang nằm thoải mái trên giường, không sầu lo, không áp lực, hắn cũng rất muốn được như nàng, được nằm thoải mái như vậy, được thả lỏng toàn bộ thể xác lẫn tâm hồn. Nhưng, hắn không thể, hắn không biết lần thức tỉnh kế tiếp sẽ là khi nào.
"Mình đã không ngủ bao lâu rồi?" hắn cũng không biết.
Thật ra hắn đang sợ, sợ phải trở về phòng, sợ mình sẽ ngủ, sẽ nhắm mắt lại, rồi không biết bao giờ mới mở mắt ra. Hắn phải quý trọng thời gian lúc này, lúc hắn thật sự là chính hắn. Sau khi kéo nhẹ chăn đắp cho nàng, Quang Nghi lưu luyến nhìn Kim Yên thêm một lần 'Mình sẽ bảo vệ cô gái này, dù cho không phải vì lời hứa đó'.
Cuối cùng hắn cũng phải về phòng mình, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng nếu bị đồn ra ngoài thì cũng không được tốt, có điều đã thử vài lần nhưng vẫn không đứng dậy được. Hắn chợt nhận ra có điều không ổn, than khẽ:
"Không phải lúc này chứ?".
Thử dùng tay nhưng đôi tay cũng không còn nghe theo lệnh nữa, Quang Nghi vô lực ngã lên giường, tâm trí hắn mơ hồ dần rồi ngất đi. Kim Yên vẫn không hay biết gì cho đến sáng hôm sau.
¤¤¤
"Ò ó o ò o"
"Ò ó o ò o"
"Meo meo"
"O o"
"Meo"
"O"
"Quác quác quác"
"Meo meo"
"Ẳng"
"Ó ò"
"Méo mèo"
"Gâu gâu gâu"
"Meo Ó"
. . .
"Hơ hơ hơ"
Bị cái đám bát nháo bên ngoài quấy nhiễu, chị Kim nhà ta cuối cùng đành phải lười biếng mở mắt ra nhìn trần nhà, ngáp dài một cái. Sau khi vươn vai hít sâu một hơi không khí buổi sáng, Kim Yên cảm thấy cả người tràn đầy thư thái, những chuyện vướng bận hôm qua như bay đi đâu mất. Cả người thoải mái lạ kì làm nàng lại muốn nhắm mắt, kéo chăn lên trùm đầu, dự tính muốn kéo dài thêm sự "sung sướng".
Có điều kéo một hồi nhưng cái chăn vẫn không nhúc nhích, nghi hoặc mở mắt ra nhìn thì phát hiện, trên giường mình không biết khi nào lại có thêm một người. Nhìn tới nhìn lui trông dáng người cũng rất được, có điều khi nhìn kĩ thì nàng giật mình. Đây không phải là cái tên lưu manh sao, sao hắn lại ở đây!. Đang tính la lên thì đột nhiên, linh cơ chợt loé, tính tình đại tiểu thư trổi dậy.
"He he he, đã rơi vào tay ta thì sao dễ đi như vậy, ít ra cũng phải hảo hảo mà tẩn bảy bảy bốn chín ngày mới được chớ. Đúng là trời không phụ lòng người mà".
Nhưng chưa đợi chị Kim nhà ta nghĩ ra cách, anh Nghi đã chiếm tiên cơ mà ra tay trước. Tiểu Yên còn đang hí hửng nghĩ xem nên hành hạ Quang Nghi kiểu gì thì ngực truyền đến cảm giác nhột nhột, cúi xuống nhìn thì thấy một cánh tay không biết ở đâu chui ra đang nằm trên ngực mình, đã vậy lâu lâu còn nắn một cái nữa chứ. Kim Yên sửng người, lát sau tỉnh lại, khuôn mặt đã chuyển sang đỏ bừng, không biết do e thẹn hay tức giận nữa (tg: thẹn quá hóa giận ấy mà). Cuối cùng hít sâu một hơi hét lên:
"A . . . a . . . a . . . a . . . !"
Anh Nghi nhà ta bị tiếng hét hù cho giật mình, hồn rớt từ chín tầng mây xuống, còn chưa biết chuyện gì xảy ra đã thấy trước mặt tối sầm, ăn ngay một cước mà học con thằn lằn bám tường. Có điều trình độ tệ quá, mới bu được 1 giây đã rớt xuống, chổng vó lên trời, mắt nổ đom đóm, sao bay đầy nhà.