![Old](images/styles/zingblue/statusicon/post_old.gif)
12-11-2012, 10:54 AM
|
![Dương Thiên Mạc's Avatar](customavatars/avatar113010_4.gif) |
![](s.gif) ![](s.gif) ![](s.gif) Sáng Thế Đọa Lạc
|
|
Tham gia: Jun 2012
Đến từ: Vô gia cư.
Bài gởi: 6,716
Thời gian online: 8570205
Thanks: 3,360
Thanked 75,248 Times in 4,586 Posts
|
|
Tuyệt ái nô phi.
Chương 11:Đừng nghĩ làm nhục ta (P1).
Tác giả: Cận Niên
Nguồn:Vficland
Edit: Charon, Ms Moonlight, Lequyen2101, Blackrose
Sưu tầm: Thiên Mạc.
Tiếng kêu du dương mà quyến rũ, cùng với tiếng nước ấm áp chuyển động phía dưới làm cho bầu không khí bên trên thêm mờ ảo…
Một tiếng, một tiếng…
Lạc Cơ Nhi quay mặt đi, nàng không thấy thân hình của nàng kia đang vặn vẹo bên dưới Mặc Uyên, tiếng rên rỉ càng ngày càng cao vút, hình như đã lên đến cực điểm…
Không thể chịu đựng được…
Ngón tay thon dài của Lạc Cơ Nhi bấu chặt vào lòng bàn tay, nàng nhắm mắt lại, không bao giờ muốn nhìn thấy hình ảnh dâm loạn này nữa.
Nàng đột ngột đứng lên, muốn tránh khỏi nơi này, không để ý tới nửa người đang ướt sũng.
“Đứng lại!!”
Một tiếng gầm nhỏ đủ làm xáo động cả ao nước ấm.
Cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc nằm phía dưới Mặc Uyên ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt hẹp nhìn chằm chằm người ở trên bờ, nhưng thân hình nhỏ nhắn đầy dục vọng không ngừng lại.
“Lại đây” Hắn ra lệnh ngắn gọn.
Lạc Cơ Nhi sắc mặt tái nhợt, vài lọn tóc ướt dính vào mặt làm cho nàng ngưa ngứa, nhưng nàng không dám gỡ ra.
“Không nên. Cơ Nhi sợ quấy rầy đến hứng thú của Vương gia, Cơ Nhi nên lui ra là tốt nhất”
Thân hình mảnh mai lả lướt nhưng kiên quyết quay lưng về phía hắn.
Trên hàng lông mi đẹp của Mặc Uyên có chút tức giận, trên môi giữ một nụ cười gian tà, hắn gia tăng lực và tốc độ.
Rốt cục khi nàng kia thét lên một tiếng bén nhọn thì Mặc Uyên cũng dừng lại.
Ngay sau đó, đôi mắt đang trừng lên của nàng ta cụp xuống, Mặc Uyên không chút thương xót đẩy bật thân hình không một mảnh vải của nàng ta ra cạnh ao.
Thét lên một tiếng, cùng với cảm giác vui sướng và đau đớn nàng ta ngất đi…
“Xem ra ngươi thích ta dùng phương thức thô lỗ với ngươi…”
Nghe được lời lẩm nhẩm trong ao, cả người Lạc Cơ Nhi run lên, nói vậy hắn…
Mặc Uyên nheo mắt lại nhìn bóng lưng quật cường của nàng, hắn đi lên bờ, một nữ tỳ bên cạnh ngay lập tức mang áo bào khoác lên người cho hắn.
Bước chân phía sau càng ngày càng tiến lại gần…
Cổ họng của Lạc Cơ Nhi nghẹn lại…
Hắn tới gần mang theo hơi thở nóng rực.
“Chờ đã…”
Mặc Uyên sửng sốt.
Lạc Cơ Nhi đã xoay người, nhanh hơn chớp quỳ xuống trước mặt hắn.
Mặc Uyên nhíu mày theo dõi phản ứng của nàng.
Không muốn cho hắn biết nàng vì sợ hãi nên mới làm như vậy.
“Vương gia, cô nương kia vừa bị ngất, tình hình không được khả quan lắm, Vương gia không qua xem cô ấy như thế nào sao?”
Là người hắn hoan lạc, sủng ái, ít nhất hắn cũng phải xem nàng ta sống hay chết chứ.
Nghe xong lời này, nụ cười của Mặc Uyên nhếch lên châm chọc, thật không tưởng tượng nổi là nàng để ý đến việc này…
Hắn từ từ ngồi xổm xuống, nhìn thấy nàng trong bộ sa y màu trắng ướt đẫm, tôn lên đường cong ở lưng, ánh mắt hắn tiếp tục di chuyển xuống dưới… Mặc Uyên thấy căng thẳng, một luồng khí nóng xông lên đỉnh đầu.
“Quả là một vưu vật (*vật/người tuyệt diệu), chẳng qua…. quá nhiều lời mà thôi!”
Lạc Cơ Nhi cúi đầu thật thấp, thân hình run lên, nàng chưa kịp phản ứng, trong nháy mắt đã thấy cơ thể bị một lực mạnh mẽ kéo ngã vào trong một lồng ngực nóng cháy.
|