Cổ Thương Khung mỉm cười, hiển nhiên tất cả chuyện này hắn đã nghe được vào trong tai, truyền âm nói:
- Thần nhi, gia gia con trên đời đã từng nói qua, muốn gả Thiền nhi cho con, mặc dù con cũng họ Cổ, là biểu huynh muội với Cổ Thiền, nhưng không phải là thân tộc, Thiền nhi đã có ý, nếu như con đồng ý, cứ lấy nàng làm vợ, thế nào?
Mồ hôi trên trán Cổ Thần càng nhiều hơn, truyền âm nói:
- Phụ thân, lời này sai rồi, phụ thân là tộc trưởng Cổ gia, hài nhi và Thiền muội chính là thân tộc, nếu như hài nhi lấy Cổ Thiền làm vợ, chẳng phải để người khác nói chúng ta là ngoại nhân đối với Cổ gia hay sao? Huống chi, Thiền muội chỉ gặp hài nhi lúc còn nhỏ, thiếu nữ đều huyễn tưởng có thể gả cho anh hùng, đều thích cường giả, thiên tư Thiền muội thông minh, không định tùy tiện gả cho người nào đó, vì vậy Thiền muộn thích không phải là bản thân hài nhi, mà trong lòng nàng có mộng tưởng, sau này Thiền muội chân chính gặp được người mình thích sẽ hiểu rõ ràng!
Trên mặt Cổ Thương Khung nở nụ cười thầm, truyền âm nói:
- Nhìn con khẩn trương như vậy, Thần nhi, có phải con đã có người trong lòng, lúc nào dẫn tới cho ta nhìn một chút!
Quả nhiên là người từng trải, kinh nghiệm phong phú, không giống bình thường, huống chi Cổ Thương Khung còn là người rất tinh tế.
Cổ Thần truyền âm nói:
- Phụ thân người cũng quá nhạy cảm rồi, lần sau hài nhi về nhà nhất định sẽ dẫn nàng theo, để phụ thân nhìn, nàng là sư tỷ của hài nhi, tên là Hư Tử Uyên!
Nói xong, Cổ Thần liếc mắt nhìn Cổ Thiền, thâm nghĩ:
“Nàng tuổi còn nhỏ, mới hơn mười tuổi đã biết phân tích tình huống của ta, tâm tư tinh tế, tâm cơ cũng không kém, nhân vật như vậy đúng ra nên phóng tầm nhìn khắp thiên hạ, mai một tại thành Nhạc Thủy quá mức đại tài tiểu dụng rồi!”
Thấy Cổ Thiền, Cổ Thần lại nghĩ tới Vân Tuyết, cũng là thiếu nữ xinh đẹp như thiên tiên, đồng thời cùng sinh ra trong cái địa phương thành Nhạc Thủy nho nhỏ, nếu như thực sự yên lặng sinh sống tại đây, tầm mắt của nàng chưa mở rộng, khả năng cũng giống như nữ tử bình thường, lập gia đình sinh con cái, sống một cuộc sống bình thường hết đời.
Nhưng từ khi Cổ Thần sống lại, triệt để mở rộng tầm mắt của các nàng, để các nàng biết thành Nhạc Thủy bất là là một hạt muối trong biển rộng, bên ngoài còn có bầu trời rộng lớn hơn rất nhiều.
Điều này làm trong lòng các nàng không hề bình tĩnh, Vân Tuyết theo chân Cổ Thần, trực tiếp rời khỏi thành Nhạc Thủy, không biết Cổ Thiền sẽ có hành động như thế nào?
Đúng như lời của Cổ Thần, không phải Cổ Thiền thích bản thân hắn, mà là Cổ Thần đã mở rộng tầm mắt của nàng, tại thành Nhạc Thủy, tầm mắt của Cổ Thiền có thể thấy chỉ một mình Cổ Thần mà thôi, nàng không đi ra thế giới bên ngoài nhìn một chút, định trước khó gặp người chân chính thương yêu.
Nguyên nhân chính là vì tầm mắt của nàng mở rộng, những tuấn kiệt tuổi tác không cao so sánh với Cổ Thần trong tầm mắt của nàng thực sự kém qua xa, tự nhiên là không để vào trong mắt.
Cổ Thần và Cổ Thương Khung chậm rãi bước đi, rất nhanh năm người đều nhìn thấy hai người tới gần, đều ngừng nói chuyện, đứng từ xa xa hành lễ với Cổ Thương Khung.
Hai người Cổ Thần không hề dừng lại, trực tiếp bước tới tộc lăng Cổ gia, chờ sau khi hai người biến mất, Cổ Lam hỏi:
- Lão đầu râu bạc kia là ai? Tộc trưởng dẫn hắn tới tộc lăng làm gì vậy?
Cổ Hằng nói:
- Ta nghe hạ nhân nói, hình như người tới đây bái phỏng tộc trưởng gọi là “Dược Lão” gì đó! Nếu như đã tới tộc lăng, vậy có thể là bằng hữu của trưởng bối trong tộc!
- Dược Lão? Lẽ nào lão nhân kia là dược sư sao?
Có người thầm nói.
Chỉ có Cổ Thiền, trong mắt tựa hồ nổi lên một tia tinh quang, nhìn bóng lưng hai người dần dần biến mất, có chút suy nghĩ miên man!
Ngày hôm nay, Cổ Thần tới tộc lăng Cổ gia, bái tế phần mộ Cổ Hiền, lại lần lượt bái tế các trưởng bối khác một lượt, sau đó trở về phủ đệ.
Không có người quấy rối, Cổ Thần không hề lãnh phí thời gian, lập tức bắt đầu tu luyện Đỉnh Thiên Quyết, tu vi của hắn đã đạt tới Kim Đan hậu kỳ, thời gian vừa đến liền có thể lập tức nghiền nát Kim Đan, linh hồn hóa anh, bước vào Mệnh Tuyền cảnh.
Đồng thời với tu luyện, Cổ Thần dùng lôi kiếp trong mi tâm tiến hành kích thích rèn luyện đối với linh hồn, nội tạng trong thân thể, để linh hồn, nội tạng có sức chống đỡ đối với lôi kiếp càng lúc càng mạnh hơn, thực lực càng mạnh.
Thời gian trôi qua, ngoại trừ Cổ Thương Khung thỉnh thoảng có tới đây, không có bất cứ người nào tới quấy rối, trong nháy mắt đã qua ba ngày!
Ba ngày này trải qua phi thường bình thản, Cổ gia không hề xuất hiện bất cứ chuyện gì khác thường, quáng động Bắc Thai Sơn cũng không có người đi vào.
Cổ Thần biết, Cự Linh Môn có ba trưởng lão Bồi Nguyên kỳ thất tung, sớm muộn gì Cự Linh Môn cũng sẽ tìm tới cửa Cổ gia!
Cự Linh Môn cách thành Nhạc Thủy chừng một vạn dặm, tu sĩ Thần Hải cảnh phi hành một ngày một đêm là tới, nếu như Cự Linh Môn phát hiện ba gã trưởng lão không về môn phái đúng hạn, chí ít cũng cần phải có thời gian một ngày một đêm sau mới phái người tới đây, mà đi đường lại mất một ngày một đêm!
Dù Cự Linh Môn phản ứng nhanh nhất cũng phải qua hai ngày!
Đợi đủ ba ngày mà tu sĩ Cự Linh Môn vẫn chưa tới tìm Cổ gia, Cổ Thần đưa ra đánh giá: Phản ứng quá chậm!
Đến buổi sáng ngày thứ tư, hơn mười gã tu sĩ chân đạp pháp bảo từ trên trời giáng xuống, hạ xuống gữa quảng trường Cổ gia.
Tròn mười hai người, Trúc Thai kỳ, Dẫn Hồn kỳ, Bồi Nguyên kỳ, Kim Đan kỳ có ba người, ba gã tu sĩ Kim Đan kỳ đều là sơ kỳ.
Đội ngũ tu sĩ khổng lồ như vậy đi tới thành Nhạc Thủy quả nhiên là một đại sự. Năm năm trước, một tu sĩ Trúc Thai kỳ cũng đủ sức diệt sát toàn bộ tu sĩ lẫn thường dân thành Nhạc Thủy, ngày hôm nay ba gã tu sĩ Kim Đan kỳ đối với địa phương nhỏ như Thành Nhạc Thủy này mà nói, hoàn toàn ba tôn đại thần.
Trên quảng trường, Cổ Thương Khung đã sớm chờ đợi, mười hai gã tu sĩ này xa hơn mười dặm, thần thức của Cổ Thần đã phát hiện ra, lập tức truyền âm cho Cổ Thương Khung.
Ngoại trừ Cổ Thương Khung, trên quảng trường chỉ có một trung niên nhân bình thường hơn ba mươi tuổi, những người còn lại đều phụng lệnh Cổ Thương Khung tạm thời tránh né một bên, nhưng ở góc tường, sau cửa sổ xa xa, âm thầm quan sát.
Người tới là tu sĩ Thần Hải cảnh, ngoại trừ Cổ Thương Khung của Cổ gia, thành viên còn lại đều chỉ có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng thứ chín trở xuống, căn bản không thể đối địch với tu sĩ Thần Hải cảnh, đến cũng không có tác dụng gì.
Tại một cửa sổ xa xa, năm tên đệ tử hậu bối Tiên Thiên cảnh tầng thứ chín đang len lén quan sát, Cổ Hằng ngạc nhiên nói:
- Người bên cạnh tộc trưởng là ai? Ta thế nào vẫn chưa từng nhìn thấy qua?
- Có thể là một hạ nhân chăng! Ta cũng có chút lạ mắt!
Cổ Lam gãi gãi đầu.
- Ngay cả chúng ta mà tộc trưởng cũng không cho phép đi ra ngoài, vậy hạ nhân kia làm thế nào lại đứng cùng một chỗ tới tộc trưởng?
Mọi người vô cùng ngạc nhiên nói.
Cổ Thiền quan sát người trung niên nhân bình thường kia, ánh mắt lại đảo qua nhìn về phía phủ đệ Cổ Thần, hơi cau mày suy tư!
Mười hai tu sĩ Thần Hải cảnh xuất hiện tại thành Nhạc Thủy, hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ tu sĩ trong thành, trên mất tòa kiến trúc cao lớn trong thành đã có rất nhiều tu sĩ đứng quan sát từ xa!
Trong lòng không ít người đều hả hê, nhìn Cổ gia làm thế nào hóa giải được nguy cơ lần này, sự quật khởi của Cổ gia đã khiến rất nhiều người đố kỵ trong lòng.
- A… Người bên cạnh Cổ Thương Khung là ai? Nhìn rất lạ mặt?
- Cổ gia không phải chỉ có một mình Cổ Thương Khung đạt tới tu vi Thần Hải cnahr hay sao? Người nọ là ai? Dĩ nhiên dám đứng ngay bên cạnh Cổ Thương Khung, đối mặt với mười hai tu sĩ Thần Hải cảnh?
Không ít người thầm nghị luận xa xa, không ai biết lai lịch người trung niên nhân bên cạnh Cổ Thương Khung.
Người này không phai ai xa lạ, chính là Cổ Thần, lúc này hắn linh hồn xuất khiếu, không cố ý ẩn nấp thân hình, vì vậy mọi người đều có thể nhìn thấy, nhưng không người nào nhìn thấy rõ người trung niên nhân này đến từ đâu? Đến từ phương hướng nào!
Tựa hồ rất đột nhiên xuất hiện ngay bên cạnh Cổ Thương Khung!