Chương 2: Tô gia tiểu thư
Chương 2.1: Tô gia tiểu thư
Đầu đông, tuyết rơi rất dày, bầu trời u ám, trĩu nặng như một ánh mắt đau thương. Vợ chồng Triều gia lưu luyến tiễn tỷ muội A Linh, A Cầm ra tới cửa. Trước khi hai bé lên đường, Tố Lan phu nhân còn rơm rớm nước mắt trao cho Cầm nhi một chiếc tủi thơm tinh xảo, hết lời dặn dò:
- A Cầm, thể chất con yếu đuối, sau này nhất định phải giữ gìn sức khỏe, tránh nhiễm lạnh mà sinh bệnh nghe chưa.
Muội muội bé mỉm cười ngại ngùng, nhận lấy món quà, nhỏ giọng cảm ơn. Thiếu phu nhân hai mắt rưng rưng, đột ngột òa lên nức nở, nhất quyết ôm chặt lấy Cầm nhi, lưu luyến không muốn rời xa. Triều Thương luống cuống tay chân, nhất thời không biết phải làm gì cho đúng, chỉ đành thấp giọng an ủi, đám nhũ mẫu, nha hoàn phía sau cũng ồn ào ngươi một câu, ta một câu. Cổng Triều phủ nhanh chóng loạn thành một đoàn.A Linh đứng cách đám đông ồn ã ấy chừng năm bước chân mà cảm tưởng như ngăn trở bằng cả đời người. Một cơn gió rét buốt thổi qua, gò má bé ửng đỏ vì lạnh. Linh vội vã vươn tay giữ lấy vạt tóc mềm, gắng che đi nửa khuôn mặt phía bên trái. Trước mắt bé, tuyết phủ trắng xóa, vài nhành cây khô cứng, gầy guộc chẳng chút sức sống, lòng Linh chợt hiu quạnh.
Chợt cảm thấy cánh tay bị ai đó kéo ra, tới khi hoàn hồn lại, A Linh đã thấy mình đang ôm một cái lò sưởi ấm áp.Bé ngước mắt nhìn người quản gia già trước mặt, ngẩn ngơ, đột nhiên xúc động, thật muốn chạy tới ôm lão một cái. Qúy Hư cười nhàn nhạt, hòa nhã nói với bé:
- Tiểu thư, trời rất lạnh, xin hãy giữ gìn sức khỏe.
- Vâng… - A Linh ấp úng đáp lại, cảm động tới không nói lên lời.
Bên kia, Tố Lan phu nhân đã ngừng khóc, Triều Thương đang vẫy tay gọi bé lại.
- Linh nhi, muội muội con thể chất không tốt, nhớ chăm sóc nó cẩn thận nhé.
- Con biết ạ.. – Cảm giác lạc lõng và cô đơn vô cớ bị bé nén xuống, Linh cố khơi dậy lòng hưng phấn của mình, và bé thành công, hôm nay là ngày tỷ muội bé quay về nhận tông tổ, hoàn toàn đáng để vui sướng.
Ngập ngừng một thoáng, và rồi như chợt nghĩ ra điều gì đó, Tố thiếu phu nhân dịu dàng nói với A Linh:
- Con cũng phải chăm sóc chính mình nhé.
Bé gật đầu vâng dạ, khuôn mặt có nét cười trầm lắng trước tuổi, chợt tự hỏi tại sao bản thân không cảm thấy hạnh phúc như khi Qúy quản gia dặn dò.
Chiếc xe ngựa xa hoa chuyển bánh, bốn thị vệ hông dắt bội đao thúc ngựa đi sát bên sườn, hai tỷ muội còn ngoái đầu nhìn qua cửa sổ mãi cho tới khi hình ảnh Triều phủ biến mất sau một khúc quanh.
Nhiều năm sau khi hồi tưởng lại quá khứ ngày hôm đó, A Linh bật cười nhận ra rằng, chút cảm xúc lạc lõng kia là do bé cảm thấy mình bị bỏ quên mất ở một góc,và bởi thời điểm còn là nô lệ tuy rằng vô cùng khổ cực nhưng bên bé luôn có những ánh nhìn đồng cảm, yêu thương.
Tất nhiên phải nhấn mạnh thêm, phu phụ họ Triều không hề ghét bé tí nào.
*
* *
Các cửa sổ được đóng chặt, giá nến lạnh lẽo chỏng trơ ở một bên, phòng khách Tô phủ chìm trong bóng tối nhờ nhờ, không chút ấm áp. Ánh sáng thanh lạnh hắt qua cửa chính, vươn những xúc tu mỏng manh thâm nhập vào thế giới của đêm đen, vừa vặn chạm tới mũi hài của người đàn ông ngồi trên ghế chủ tọa.Tỷ muội A Linh cúi gằm, không dám ngẩng đầu lên, giá băng như hóa thành thực chất, ôm phủ lên thân hình mỏng manh của hai bé, đáng sợ hơn nhiều so với không gian trắng tuyết ngoài kia. Linh run rẩy cảm thấy bóng tối quanh mình rùng rùng chuyển động, dường như các góc khuất u ám đang tồn tại hàng trăm con mắt đang hướng những cái nhìn xoáy sâu vô cảm vào hai đứa trẻ. Trái tim bé trĩu nặng, chưa bao giờ hít thở lại trở thành cực hình đau đớn đến thế, một cỗ áp lực khủng khiếp lơ lửng ở trên đầu.A Cầm ốm yếu hơn, loạng choạng níu tay tỷ tỷ, bé hổn hển thở, làn da tái xanh một cách bệnh tật. Đột ngột, nhanh như khi vừa xuất hiện, những con mắt quan sát ấy bốc hơi, hoàn toàn tan biến. Người đàn ông khuất sâu trong bóng tối thay đổi tư thế ngồi, Linh chỉ nhận ra bởi bé thấy mũi hài của ông ta chuyển động, trừ chi tiết ấy, không một âm thanh, không một hơi thở nào bộc lộ sự hiện diện của con người bí ẩn đó.
Mặt dây chuyền bạc lóe sáng trong bóng tối, Linh mơ hồ nhìn thấy một bàn tay với những ngón thon dài và làn da trong suốt, tựa như nhiều năm rồi không hề bước ra ánh sáng.
- Được rồi. – Bé rùng mình trước thanh âm khô kiệt sức sống ấy.
- Dạ, thưa… Tô đại nhân. – A Linh đỡ lấy thân thể đang run lên của muội muội, lắp bắp đáp lại.
- Từ nay các ngươi sẽ tên là Tô Linh và Tô Cầm, ngụ tại Tuyệt Phong cư.
Một khoảng lặng kéo dài, bóng tối lại cuộn xoáy theo một tiết tấu nào đó, Linh thậm chí không biết vì sao mình cảm nhậ được, cái lạnh giá khó hiểu trong căn phòng này đâm mạnh vào da thịt bé, nhức nhối.Hai tỷ muội ngơ ngác, vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị hỏi han kĩ lưỡng một lượt, giờ thì mội chuyện dường như thật quá đơn giản.
Tiếng cười trầm đục truyền ra từ ghế chủ tọa, nghe hoang vu như một vùng đất chết, người đàn ông ấy lại thay đổi tư thế ngồi, ánh mắt sắc lẻm rạch phá bóng tối mà cắm sâu vào tâm tưởng Linh, bé rùng mình như thể có một con mãng xà đang trườn quanh cổ. Cái nhìn bí ẩn ấy bóc trần tất cả suy nghĩ ẩn sâu trong lòng đôi tỷ muội, mồ hôi lạnh rịn ra ướt áo, Linh không thể di chuyển nổi một ngón tay.Nụ cười của ông ta là nụ cười của sự thấu hiểu,nắm rõ, bé run rẩy đồ rằng mọi suy tư của bản thân kể từ khi bước vào căn phòng này không hề thoát khỏi ánh nhìn quyết tuyệt ấy.
- Đi ra.
Câu mệnh lệnh khô khan, nghe như tiếng bánh xe nghiến trên nền cát sỏi, A Linh, A Cầm vội vã hành lễ cáo lui. Trước cửa, một tên nô bộc đã cung kính đợi sẵn.
Linh cảm thấy sự hụt hẫng và một nỗi buồn man mác, Cầm Nhi bên cạnh cũng xịu mặt, buồn thiu, có lẽ hai tỷ muội đã chờ mong quá nhiều, một cái ôm siết chăng, hay một nụ cười ấm áp, nước mắt đã muốn ứa ra, Linh nhớ về những năm tháng xa xăm từng vui vẻ sống bên bà bà…
|