Xe chạy rất nhanh đã đến cuối đường Trung Sơn. Ông chủ Lý Minh không có ở nhà, Trương Nhất Phàm bao một căn phòng riêng, ba người họ gọi nguyên một bàn đồ ăn, còn gọi thêm hai chai rượu vang.
Hà Tiêu Tiêu rất xót, cứ liên tục nói là gọi thế đủ rồi, đủ rồi, gọi nhiều quá lãng phí quá…
Trương Nhất Phàm ở dưới bàn ăn nắm lấy tay của cô ta nói:
- Không có gì đâu mà, không dễ gì mới dẫn mọi người đi ăn một lần, cứ ăn nhiều một chút. Ở trong trường học không có gì ngon đâu. Đặc biệt là em đấy, bình thường sống quá tiết kiệm việc này chẳng tốt với sức khỏe tí nào đâu.
Nghe thấy lời lẽ quan tâm như vậy của Trương Nhất Phàm, Hà Tiêu Tiêu cảm thấy sống mũi cay cay, xém chút nữa là khóc òa lên. Cô bé này rất dễ cảm động, chao ôi, thế này là sao đây? Trương Nhất Phàm ra sức kéo tay cô ta, lúc này cô ta mới ngừng khóc.
Chu Phán Phán rất nhanh nhẹn liền đứng dậy, giúp hai người họ rót rượu đầy ly, cũng rót đầy ly của mình sau đó bưng ly rượu lên, đôi mắt lanh lợi cứ chuyển động nói:
- Anh Trương à, hôm này có thể quen biết anh là vinh hạnh của em, nào để em kính anh một ly.
Cô bé này, từ hành vi cử chỉ của Trương Nhất Phàm cộng thêm phong thái lúc nãy cô cũng lờ mờ đoán được thân phận của hắn, hẳn là công tử con nhà giàu có. Ở trong trường các công tử con nhà giàu thì Chu Phán Phán thấy qua nhiều rồi, nhưng có phong thái như Trương Nhất Phàm thì rất hiếm thấy.
Buổi tối Trương Nhất Phàm cũng đã uống rất nhiều. Với cô bé thế này thì không cần phải khách khí mà cứ tùy ý thôi. Ai mà biết được cái cô Chu Phán Phán này đã nói không cạn mà nhất định phải cạn hết.
Vì để không mất hứng, Trương Nhất Phàm cùng cô ta uống một ly. Sau đó hắn liền khuyên Hà Tiêu Tiêu:
- Ăn nhiều vào, à mẹ em đâu? Bà ấy không có ở nhà sao?
- Mẹ em đi thăm bà ngoại rồi.
Đợi Trương Nhất Phàm uống xong, Hà Tiêu Tiêu đặt tay về lại lòng bàn tay của Trương Nhất Phàm để hắn nắm chặt. Trương Nhất Phàm nhìn cô ta cảm thấy cô bé này chắc hẳn là có chuyện gì muốn nói với mình, vì thế anh ta ghi chữ vào lòng bàn tay.
- Có phải em có tâm sự không?
Trương Nhất Phàm viết rất chậm rãi, Hà Tiêu Tiêu rất là thông minh nên liền nhìn ra được Trương Nhất Phàm viết cái gì.
Vì thế, cô ta cũng viết chữ vào lòng bàn tay của Trương Nhất Phàm nói:
- Uống ít thôi!
Trương Nhất Phàm uống hơi nhiều, tay có cảm giác hơi tê tê nên mãi không nhận ra đó là chữ gì. Hà Tiêu Tiêu quýnh lên liền viết chữ lên đùi của hắn một lần nữa.
Trương Nhất Phàm cuối cùng cũng hiểu rõ được ý của cô ta, đang muốn trả lời thì Hà Tiêu Tiêu liền tỏ ra ánh mắt ý muốn nói anh thật ngốc.
Trương Nhất Phàm lại viết nói:
- Buổi tối khỏi phải về nhà? Ngủ chỗ anh được rồi.
Hà Tiêu Tiêu ngại đỏ cả mặt, có vẻ căng thẳng của yêu đương vụng trộm vậy, nếu không về nhất định lại phải làm chuyện đó rồi…
Ngay trước mặt của Chu Phán Phán, cô ta có vẻ ngại nói ra, chỉ viết lên đùi của Trương Nhất Phàm:
- Lại muốn nữa à? Mất mặt chết đi được!
Thấy Hà Tiêu Tiêu có vẻ mặt khôi hài như vậy, Trương Nhất Phàm thấy vui vui liền cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt thẳng vào đùi của hắn. Một vật cứng ngắc nằm gọn trong lòng bàn tay của Hà Tiêu Tiêu.
Hà Tiêu Tiêu nắm lấy giống như bị điện giật liền vội rút về, sau đó liền cúi đầu xuống, ăn rồi ăn.
Lúc này, Chu Phán Phán đứng lên nói:
- Mọi người cứ ăn trước đi, tôi đi nhà vệ sinh cái đã.
Chu Phán Phán đi ra, Trương Nhất Phàm liền kéo Hà Tiêu Tiêu qua:
- Làm sao mà xấu hổ đến thế chứ, chúng ta là vợ chồng mà.
Hà Tiêu Tiêu liền đáp lại bằng một ánh mắt hờn dỗi nói:
- Đừng có phá, coi chừng lát nữa bị người khác nhìn thấy thì khổ.
- Sợ gì chứ, lại không phải yêu đương bậy bạ gì.
Trương Nhất Phàm phản đối. Ai biểu cô bé này tỏ ra thẹn thùng lại đáng yêu đến vậy, hắn chịu không nổi liền nhéo vào mặt cô một cái.
- Em càng ngày càng làm cho người ta yêu đấy nha.
Có được sự khen ngợi của Trương Nhất Phàm, trong lòng của Hà Tiêu Tiêu dâng lên một cảm giác hạnh phúc ngọt ngào. Lúc này cô ta muốn hỏi hắn một câu là “nếu như có sự xuất hiện của người con gái khác anh có còn yêu em như vậy không?”
Chỉ có điều Hà Tiêu Tiêu vẫn giấu lời này trong lòng chưa dám nói ra.
Cửa phòng lại mở ra, Chu Phán Phán lách người bước vào. Lúc chuẩn bị đóng cửa thì đằng sau có âm thanh vang lên:
- Phán Phán, sao con lại ở đây?
- Cậu!
Chu Phán Phán quay đầu nhìn thì trời ơi, không ngờ ở đây lại gặp được người cậu vĩ đại nhất trong lòng mình.
Một người trung niên khoảng bốn mươi hai hay bốn mươi ba tuổi bước vào, nhìn thấy hai người Trương Nhất Phàm trong phòng, có vẻ không hài lòng.
- Con bé điên khùng này, cả ngày trời ở đây cùng người không đứng đắn, còn không mau mau về nhà?
- Cậu à! Họ là bạn của con, đâu phải là người không đứng đắn.
Chu Phán Phán chỉ vào Hà Tiêu Tiêu nói:
- Đây chính là Tiêu Tiêu mà còn thường kể với cậu, còn đây là anh Trương.
- À ra vậy!
Cậu của Chu Phán Phán lại nhìn vào hai người lần nữa, hiện thấy hai người họ có vẻ khác với những người không đứng đắn. Chỉ là trong lòng ông ta cảm thấy kỳ quặc, tên đàn ông này là người ra sao mà lại mời hai cô gái này tới nơi xa hoa như vậy để dùng bữa.
Nếu đã là cậu của Chu Phán Phán thì Trương Nhất Phàm cũng không tính toán tới câu nói không kính trọng vừa nãy của ông ta. Đứng dậy mời đối phương một điếu thuốc nói:
- Nói vậy thì vị này chính là Phó chủ tịch Lưu nổi tiếng của thị trấn Hồng Kỳ rồi! Nào, tôi mời ngài một điếu!
Ôi, đối phương sớm đã biết được thân phận Phó chủ tịch thị trấn của mình rồi, không phải vì việc này mà tiếp cận Phán Phán đó chứ? Phó chủ tịch thị trấn Lưu nhìn vào ánh mắt của Trương Nhất Phàm có chút khác khác rồi, chỉ là mắt nhìn vào điếu thuốc đó, thì không ngờ lại loại thuốc Phù Dung Vương mà tỉnh Tương rất thịnh hành.
- Thật là thông minh, như vậy cũng bị anh đoán ra!
Chu Phán Phán giơ ngón tay cái hướng về phía Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm cười ngượng ngạo. Nếu như đây cũng được cho là thông minh thì chắc là chỉ số thông minh của con người cũng thấp quá rồi còn gì? Rõ ràng lúc nãy có nghe thấy Chu Phán Phán gọi cậu, nói vậy trên thế giới này e rằng không có ai là không đoán ra được.
- Chỗ Phó chủ tịch thị trấn Lưu có mấy người ạ? Hay là cùng nhau ngồi chung là được rồi.
Trương Nhất Phàm vẫn rất là nhiệt tình, trong đó đa số là nể mặt Hà Tiêu Tiêu, dù sao thì Chu Phán Phán cũng là bạn học của Hà Tiêu Tiêu.
- Ồ, anh không cần phải khách sáo đâu, tôi chỉ là đến tìm Chủ tịch huyện Uông để báo cáo công tác thôi, cũng muộn rồi, nên tính ở đây dùng bữa luôn.
Phó chủ tịch thị trấn Lưu nói, lấy chiếc máy nhắn tin ra xem thời gian.
Cấp bậc Phó chủ tịch thị trấn này, cũng chỉ có thể được phát chiếc máy như vậy. Trước đây Trương Nhất Phàm cũng chỉ dùng như vậy. Tuy là đầu năm 97 người có một chút tiền cũng đã bắt đầu dùng máy nhắn tin, nhưng đối với những người dân bình thường thì đây vẫn là thứ đồ dùng xa xỉ.
- Nếu đã như vậy, thì ở đây ăn được rồi, Phán Phán gọi cậu của em ngồi xuống đi!
- Vâng!
Chu Phán Phán lúc này mời kéo ghế ra cho cậu ngồi.
Phó chủ tịch Lưu có chút ngượng ngùng, bởi vì lúc nãy mới mạo phạm người ta, chỉ là có chút lo lắng Phán Phán sẽ bị lừa, lúc này mới gật đầu ngồi xuống đối diện.
Lúc dùng cơm, tự nhiên lại nói đến công việc. Người mà Phó chủ tịch thị trấn Lưu hâm mộ nhất đó chính là Trương Nhất Phàm và Trần Trí Phú của thị thị trấn Liễu Thủy, đều đã được điều đến huyện để đảm nhiệm chức Chủ nhiệm và chức Phó chủ tịch huyện. Lần này ông ta tới đây chính là muốn tích cực dựa vào tổ chức, xem có được may mắn như Trương Nhất Phàm và Trần Trí Phú không, để sớm được điều lên huyện.
- Tiểu Trương, cậu công tác ở đâu?
Một bàn tay của Trương Nhất Phàm đang ở dưới bàn ăn cùng với Hà Tiêu Tiêu chơi trò viết chữ, thấy Phó chủ tịch thị trấn Lưu hỏi, liền trả lời lại:
- Ở cơ quan huyện.
Ở trong cơ quan huyện, người trẻ tuổi như vậy cùng lắm cũng chỉ là một nhân viên nhỏ. Phó chủ tịch thị trấn Lưu cũng không thấy lạ, ồ một tiếng đáp lại:
- Cơ quan huyện cũng tốt, ráng công tác vài năm nói không chừng sẽ có thể lên được đơn vị tốt hơn. Ở trong cơ quan tốt nhất là đảm nhiệm chức Thư ký cho Bí thư hay Chủ tịch huyện. Trương Nhất Phàm chính là từ một thư ký của Phó chủ tịch huyện mà đi lên, sau đó lại bỏ ra một năm để làm chức Phó chủ tịch thị trấn, bây giờ người ta quay về đây lại là một Phó chủ tịch huyện rồi.
Trương Nhất Phàm cười cười nói:
- Việc đó chắc là do may mắn thôi chăng?
- Việc đó thì còn phải nói sao? Người ta là thân tín của Bí thư Lâm mà. Nhưng mà tôi nói thiệt cậu nhóc này cũng rất là liều mạng. Lúc mỏ than Nam Khê của thị trấn Liễu Thủy xảy ra tai nạn, không ngờ cậu ta dám đích thân xuống mỏ tổ chức cứu viện. Vì thế, những người làm Phó chủ tịch thị trấn như chúng tôi đã bị Bí thư Phong chửi một trận. Ôi, đây cũng là vấn đề năng lực, không thể không phục được.
Phó chủ tịch thị trấn Lưu dường như lòng tràn đầy cảm động.
- Phó chủ tịch thị trấn Lưu công tác ở thị trấn Hồng Kỳ cũng rất tốt mà, nói không chừng năm sau có thể lên chức, ông nhắm sẵn một vị trí ở huyện đi!
Trương Nhất Phàm hiểu ra rồi, việc mình làm ở mỏ than Nam Khê, Phong Quốc Phú lúc ấy đúng là có chửi người cấp dưới một trận. Xem ra ông ta vẫn khẳng định thành tích của mình. Chỉ là lòng ham muốn quyền lực của người này quá lớn, mới có kết cục của ngày hôm nay.
- Ai mà không muốn chứ, người nào trong thị trấn cũng đều muốn được điều lên trên. Nhưng mà tôi nói cậu Tiểu Trương này, sinh viên đại học mới vừa vào tham gia công tác như cậu có thể là có rất nhiều việc chưa nắm rõ. Tốt nhất là có thể được điều đến những thị trấn ở dưới công tác vài năm, xã và thị trấn là nơi bồi dưỡng tốt nhất. Nếu vào lúc nào đó cậu có suy nghĩ này thì có thể nói với tôi. Nếu cậu đã là bạn của Phán Phán thì tôi có thể giúp cậu chắp nối quan hệ, tôi có quen biết với một lãnh đạo rất có chức quyền trong huyện.
- Ai vậy ạ?
Trương Nhất Phàm rất muốn biết Phó chủ tịch thị trấn Lưu có quan hệ với ai trong huyện. Thật ra, Lưu Nhất Hùng chẳng qua chỉ là một Phó chủ tịch thị trấn, ông ta ngay cả tư cách tham gia hội nghị mở rộng của huyện cũng không có thì có thể quen với nhân vật lớn gì ở trong huyện chứ? Trương Nhất Phàm làm vậy, chẳng qua là ra vẻ đây là việc tốt.
Không ngờ Lưu Nhất Hùng liền lại gần, nói với vẻ thần bí:
- Trương Nhất Phàm, Phó chủ tịch huyện Trương, chúng tôi đã từng…
- Phụt!
Chỉ có điều lời của Lưu Nhất Hùng chưa có nói hết thì Trương Nhất Phàm liền không kìm chế được phun ra một cái.