“Cung chủ, nữ nhân kia, cứ để vậy sao?”
Đêm khuya tịch mịch. Thi thoảng, vang lên tiếng xào xạc của đám lá vàng, lá khô cọ xát lẫn nhau. Một thân bạch y nhỏ bé, hiếu động, Lãnh Tử Kỳ nhảy lò cò, xoay vòng vòng tự vui đùa trên mảnh đất chỉ toàn lá rơi, lá rụng và lá khô, đâu đó vài cọng cỏ dại mọc xen kẽ, không xa phía bên phải là hàng cây lâu năm mục rỗng.
4 phía, chỉ một màn đêm thăm thẳm. Đoàn người bạch y lặng lẽ nhấc bước. Không, nói cất bước chưa thật chính xác, phải gọi là lướt nhẹ, bởi vì bên dưới hàng trăm đôi chân kia là đám lá khô trải dài, vậy mà một chút thanh âm cũng chẳng có, ngoại trừ thanh âm xào xạc tạo nên từ mấy bước chân nho nhỏ của thân ảnh bạch y nhỏ nhắn kia. Thanh âm nam tính bất chợt vang lên, xé rách màn đêm tĩnh lặng. Đám bạch y nhân, từ lúc rời khỏi Bá gia sơn trang, bụng ôm một mớ nghi vấn, tỷ như: Tại sao không nhổ cỏ tận gốc? Lẽ nào Cung chủ muốn vờn con mồi rồi mới từ từ nuốt chửng? Tỷ như, Cung chủ để tên Bá Việt chết quá dễ dàng, không giống tác phong hành sự thường ngày. Tự sát? Thật tiện nghi cho hắn. Rồi tỷ như, vì sao Cung chủ muốn khuấy động lớn vụ việc này? Tuy Diệp Y chủ chức tước có chút to, chung quy cũng chỉ là một thuộc hạ, đâu cần Cung chủ đích thân ra tay, lại còn chính thức lên tiếng xác nhận mối quan hệ giữa Hoa Y quán và Hoa cung? Thắc mắc ngập tràn, nhưng chẳng ai dám thử vấn một chút với vị Cung chủ cao cao tại thượng, bởi thế, vừa nghe Hoa cung phó Tử Phong mở miệng, lập tức, vô số đôi tai dỏng cao như những chiếc ăngten thu phát tín hiệu tự động, quyết không bỏ sót thanh âm nào, dù là nhỏ nhất.
Hoa cung chủ Lãnh Tử Hoa chân không ngừng bước, con ngươi đen vẫn phóng nhìn lưỡi liềm sắc bén lóe sáng giữa bầu trời đêm rộng lớn, càng tô điểm vẻ cô tịch của bản thân, thanh âm cực khinh: “Kỳ nhi, con cũng nghĩ thế ư?”
Thân ảnh bạch y bé nhỏ ngưng nhún nhảy, gương mặt xinh xắn đáng yêu ngẩn lên, bất chợt chạy ào túm lấy góc chéo tà áo Lãnh Tử Hoa cọ cọ, thanh âm non nớt cất lên: “Vạn vật trên thế gian không dưng tồn tại một cách vô dụng, không chút ý nghĩa. Quái vật xuất hiện là để anh hùng tiêu diệt. ‘Ác ma’ trỗi dậy đem tới cơ hội cho mấy ‘đại hiệp’ thành danh, mà ‘cầm thú’ tồn tại lại là động lực thúc đẩy nữ nhân vùng lên, vì một tương lai ‘nam – nữ bình quyền’.”
Nhận thấy một trận hít thở mạnh từ đám người xung quanh, Lãnh Tử Kỳ chắc mẩm 10 phần, đám này e rằng lầm tưởng ý nghĩ điên cuồng này xuất phát từ y, vì thế, nhẹ nhàng bổ sung: “Chẳng phải mẹ đã nói thế sao?”
Đám người bạch y, mắt trợn tròn sửng sốt rồi đồng loạt ong ong trong óc. Vì sao suy nghĩ của Cung chủ chẳng khi nào giống người bình thường? Cung chủ ơi, xin Người đừng làm hư Tiểu thiếu gia a, một Hoa cung chủ cũng đủ khiến thiên hạ này đảo điên. Triết lý kiểu gì mà ‘cầm thú’ tồn tại lại là động lực thúc đẩy nữ nhân vùng lên? Xưa nay, chẳng phải ‘cầm thú’ phá hư cuộc đời các thiếu nữ, dẫm đạp tương lai tươi sáng của nữ nhân? Mà khoan, lạc đề rồi… Trọng điểm phải là ‘Vạn vật trên thế gian không dưng tồn tại một cách vô dụng, không chút ý nghĩa’, như vậy, hóa ra Bá Ái Tuyền kia còn sống là vì còn có chỗ hữu dụng đối với Cung chủ? Cả đám Hoa cung nhân liếc nhau gật gù, thì ra, những lời Cung chủ nói đều ít nhiều có ẩn ý đằng sau, ‘Và trong trường hợp này, kẻ sống mới là người phải chịu thương tổn nhiều nhất’. Tên Bá Việt gây chuyện nhưng ái nữ của y mới là người gánh chịu tất cả. Đây là chân lý của câu ‘đời cha ăn mặn đời con khát nước’ ư? Sống gần 50 năm trên đời, lăn lộn chốn giang hồ hiểm ác, leo lên chức Võ lâm minh chủ, tâm cơ của y khẳng định không kém bất cứ ai. Với tư tâm ấy, y nhất định biết rõ người còn sống sẽ phải tiếp tục sắm vai một quân cờ của Hoa Y chủ, bởi vì, những kẻ dám khiêu chiến tôn nghiêm của Hoa Y quán không một ai còn sống; vậy mà, y trốn tránh, không dám đối mặt gánh lấy hậu quả, lựa chọn tự sát. Cung chủ nhận định không sai, đến lúc chết, y vẫn chỉ là kẻ hèn nhát.
Đi sát ngay sau Hoa cung chủ, Tử Phong suy nghĩ sâu hơn. Bá Ái Tuyền ngay từ đầu đích xác là một quân cờ. Nhưng, tại sao Cung chủ lại nói ‘Một sinh mạng Tử Minh đổi lấy sinh mệnh một trong 2 ngươi’? Lẽ nào Cung chủ biết một khi yêu cầu sự lựa chọn, Bá Việt kia nhất định sẽ tự sát? Nghĩ tới đây, Tử Phong lưng một trận mồ hôi lạnh, len lén liếc nhìn Hoa cung chủ đương sải bước đằng trước. Nhìn thấu tâm cơ, hiểu rõ tâm tư để đoán trước hành động của một người, rốt cuộc, năng lực Hoa cung chủ có thể sâu đến mức độ nào? Chuyện này, tất cả chỉ là một vở diễn??? Nhưng là, diễn cho ai xem? Và, còn những ai sẽ là diễn viên trong vở hí kịch này?
Vẫn theo bên cạnh Tử Hoa, Lãnh Tử Kỳ đôi mắt đen láy khẽ quan sát nét mặt của mẹ rồi cúi đầu chăm chăm nhìn đám lá khô dưới chân, đôi chân nhỏ bước đều đều, trí não bay xa với mấy ý nghĩ rối rắm.
Bản thân đầu sỏ khiến mọi người trí não loạn, tâm bất an vẫn thản nhiên bước đều về phía trước, không hề lên tiếng, dường như mọi chuyện chẳng liên quan gì tới nàng.
Làn gió đêm nhẹ bốc lên, mùi thảo dược thoang thoảng ghé mũi mỗi người rồi thoáng mất hút. Đương thẳng tắp hướng đằng trước đi tới, Lãnh Tử Hoa đột nhiên ngừng bước, ánh nhìn quy về phía hàng cây già cỗi. Bầu không khí ngưng kết. Lãnh Tử Phong, hàng chân mày dày hơn lá liễu tí xíu ở hai bên sáp lại gần nhau, là hắn. Mà Hoa cung nhân cũng dần phát hiện điều bất ổn, mấy trăm cặp mắt tập trung tại điểm khả nghi. Lúc này đây, đắm chìm trong mấy suy nghĩ nhức đầu, Lãnh Tử Kỳ không kịp thu bước, tông cái binh vào người Lãnh Tử Hoa, kêu nhỏ một tiếng ‘A’. Vươn tay nhu nhu cái trán, ngước mắt nhìn tình cảnh phía trước. Tâm điểm là 3 gốc cây to lớn trơ trọi hai ba phiến lá tòng teng, bàn tay Tử Kỳ nắm lấy tay áo xòe rộng của mẹ, mái đầu nhỏ ngẩn cao quan sát nét mặt, thấy ánh mắt kia thủy chung đạm bạc nhìn ‘trọng điểm’, mỉm cười, thanh âm lanh lảnh vang lên:
“Phụ thân định chờ Hoa cung nhân ‘thỉnh’ mới chịu ra gặp mặt?”
Soạt.
3 bóng hình hiện thân.
“Tham kiến Lãnh tiểu thư, tham kiến Thiếu chủ.” 2 bóng đen quỳ gối hành lễ, lòng âm thầm tính toán, Thiếu chủ Lãnh Tử Kỳ tuy chưa chính thức làm lễ ra mắt người của Tâm Yên Các nhưng chắc chắn sẽ nhanh chóng lấy họ Độc thôi, còn về Lãnh tiểu thư, thân là nương của Thiếu chủ, sau này có thể là Các chủ Phu nhân, mà nếu không phải thì cũng là Hoa cung chủ đại danh đỉnh đỉnh, có quỳ gối thể hiện chút tôn kính cũng chẳng phải vấn đề lớn.
“Ân.” Lãnh Tử Kỳ buông tay áo Tử Hoa ra, mái đầu nhỏ ngó nghiêng, âm thầm quan sát 2 người đi cùng phụ thân.
“Tham kiến Tâm Yên Các chủ.”
Phía Hoa cung nhân cũng đồng thời hành lễ, tuy không quỳ gối nhưng cung kính cúi đầu chào, trong bụng cân nhắc, đó là thân phụ Kỳ thiếu gia, là ứng cử viên cho vị trí Hoa cung chủ phu quân mai này, mà cho dù không được tuyển chọn thì cũng là Tâm Yên Các chủ, nhân vật thu hút sự chú ý của cả giang hồ và quan quân triều đình, được mọi người ‘ưu ái’ dành cho ‘những lời hay ý đẹp’ sau lưng, cúi đầu thi lễ cũng chẳng phải là vũ nhục.
“Hoa nhi.” Độc Cô Yên một thân hắc y như cũ, gương mặt băng sơn thoáng chút ôn nhu khi nhìn Lãnh Tử Hoa.
“Thỉnh không cần gọi thế. Xưng hô ‘Lãnh tiểu thư’ là ổn.” Tử Hoa không mặn không nhạt đáp lời.
“Tử Kỳ là nhi tử của chúng ta.” Ánh mắt mang ý cười dịu dàng, Độc Cô Yên nhắc nhở.
“Thì sao?” Tử Hoa cảnh giác hỏi lại, cảm thấy hình như có bẫy rập chờ nàng nhảy vào.
“Nàng không còn phù hợp 2 chữ ‘tiểu thư’.” Cả người vẫn toát hàn khí lạnh lùng, nhưng khóe miệng Độc Cô Yên hơi cong lên, phải quan sát kỹ lắm mới phát hiện gương mặt băng sơn xuất hiện một nụ cười trêu đùa.
Vẻ mặt hắc tuyến, Tử Hoa phản bác ngay: “Chưa thành thân thì vẫn được.” Trong lòng âm thầm mắng chửi tên đại ma đầu Độc Ma Tâm đổi tính thích đùa. Hắn đến đây làm gì a, không lẽ để gây sự với nàng?
“Nàng chưa thành thân?” Độc Cô Yên cố giữ bản thân bình tĩnh, âm giọng có chút run run, chứa đựng tới 8 phần hi vọng hỏi lại.
Lãnh Tử Hoa sửng sốt, hai cánh môi hé mở, miệng há to muốn nói nhưng rồi nhanh chóng ngậm miệng, đôi môi mím chặt.
Nếu chưa kết hôn thì Vĩ nhi có thể thành con trai nàng sao? Làm thế nào nàng lại có thể quên Yunho cơ chứ? Tuy chồng đã chết và tại nơi xa lạ này chỉ mỗi Tử Vĩ biết điều ấy, nhưng nàng cũng chẳng thể mặt dày bảo rằng chưa thành thân? Còn nếu bây giờ mở miệng chỉ có thể phun ra 4 chữ ‘ta là góa phụ’. Lưng Tử Hoa một trận ác hàn, ‘góa phụ’ nghe như đương gọi cái bà xồm xồm 50 tuổi nào đó… Ta không cần a, tuyệt đối không cần. ‘Bí mật làm nên người phụ nữ’, cứ vậy, im lặng không nói là vàng, vàng 4 số chín hay mạ vàng không cần biết, chỉ cần mỉm cười ưu nhã đứng đấy, rồi thì ai muốn nghĩ thế nào tùy họ.
Sau phút thất thần có chút xấu hổ, Tử Hoa nhanh chóng nở nụ cười thật ưu nhã, lấy lại bộ dạng thiên kim tiểu thư quét nhìn người chung quanh.
Trong khi đó, tâm Độc Cô Yên nhói đau dữ dội bởi một kết luận bản thân tự rút ra.
“Nàng đã có trượng phu!”
Xung quanh, mọi người lặng im dò xét nét mặt nam nữ diễn viên chính, ánh sáng từ vầng trăng khuyết chẳng đủ soi biểu cảm trên gương mặt hai người, nhưng là ai nấy cảm giác bầu không khí càng lúc càng quỷ dị không nói nên lời.
Mắt thấy tình hình không ổn, Lãnh Tử Kỳ vội vàng cứu nguy.
“Phụ thân sao lại xuất hiện nơi đây?”
“Nơi này có nàng.” Cặp mắt màu hổ phách chăm chăm nhìn nữ nhân bạch y trước mặt, Độc Cô Yên đáp nhanh, chẳng cần quanh co chối từ lý do thật sự có mặt ở đây.
“Ách…”
Lãnh Tử Kỳ ngóe khóe miệng một cái. Nam chính nói thế, nữ chính chỉ đứng đấy ưu nhã mỉm cười, bầu không khí lại trầm lắng lần 2.
“E hèm, con bảo phụ thân này, người có thể quay nhìn nhi tử chút sao? Nơi này không chỉ có mỗi mình mẹ.” Tử Kỳ nỗ lực cứu vãn bầu không khí nặng nề.
“Lúc nãy, ta đã nhìn con.” Độc Cô Yên ánh mắt vẫn chỉ chú mục trên người Bạch y nữ tử, mở miệng đáp.
Đây là tiết mục ‘hỏi xoáy đáp xoay’ hả trời??? Tử Kỳ quẫn bách, bàn tay bất giác giơ lên giật giật mấy sợi tóc tơ trên đầu, vẻ mặt vặn vẹo.
Bên ngoài, diễn viên quần chúng là đám Hoa cung nhân khóe miệng co rút, gương mặt đỏ bừng vì nén cười, nhìn thân ảnh nho nhỏ, lần đầu tiên cứng họng đối với một người, ngoại trừ đứng trước Hoa cung chủ. Tâm Yên Các chủ không hổ là phụ thân ‘tiểu hồ ly’ a. Vừa mở miệng liền phát uy, khiến ‘tiểu hồ ly’ có miệng mà không thể nói.
Bên kia, 2 diễn viên quần chúng thuộc Tâm Yên Các hồi hộp theo dõi vở diễn, thời điểm này 4 mắt chạm nhau, cùng chung ý nghĩ. Các chủ, Người là sư phụ.
Mà Lãnh Tử Phong vẫn đứng phía sau Hoa cung chủ, mắt dõi nhìn vở diễn, ngón tay trỏ phải cọ cọ chiếc mũi cao, đẹp của bản thân, cảm thán. Kỳ thiếu gia, vai diễn của Thiếu gia đã xong.
Giữa lúc vở diễn xem chừng chẳng biết tiếp tục thế nào thì nam chính lên giọng.
“Chúng ta cần nói chuyện.”
Nam chính đã mở miệng, nữ chính coi như cũng nể mặt, đáp lời.
“Chúng ta đã nói chuyện. Đối thoại tại Thanh Điểu lâu không có gì thay đổi. Nếu muốn gặp Kỳ nhi, cứ việc. Ta đi trước.”
Ngữ tất, Lãnh Tử Hoa tiến lên phía trước, vượt qua Độc Cô Yên, thân ảnh rời đi.
Nữ chính rời sân khấu, vở diễn kết thúc. Hoa cung nhân vội vàng đi theo Hoa cung chủ rời mảnh đất ngày càng nồng mùi thảo dược.
Khung cảnh an tĩnh trở lại, giữa bãi đất trống, 3 nam nhân cùng một nam hài dõi mắt nhìn đám người bạch y khoảng cách ngày càng xa. Làn gió đêm khẽ quất vào mặt, lành lạnh.
“Đi thôi Kỳ nhi, chúng ta tìm một nơi nào đấy nói chuyện.”