“Bây giờ thì biết sư tỉ ta là ai rồi chứ?” Câu hỏi của Hàm Hương chứng tỏ phán đoán của Thiên Tứ về thân phận nàng ta là đúng, “sư tỉ” đó đích thực là Dạ Băng Doanh.
“Ta biết rồi, nhưng ta và sư tỉ nàng vốn dĩ không có quan hệ gì!” Thiên Tứ lần đầu tiên trong đời bị một cô nương cho ăn tát, đương nhiên là tức cành hông, làm sao mà nói được những lời dễ nghe!
“Thật hả?Thế ngươi có quen sư tỉ ta không?”
“Quen thì sao? Mà không quen thì đã sao?”
“Không cần quan tâm ngươi quen hay không quen, chỉ biết người sư tỉ ta nhắc đến chính là ngươi, ngươi không đến gặp sư tỉ ta là không được!” Hàm Hương rõ ràng không phải là người biết nói lý, thậm chí chưa nói hết lời đã ra tay, lại còn không phải với Thiên Tứ mà là Tiêu Ngọc Nhã.
Tiêu Ngọc Nhã chưa kịp phản ứng gì, đã bị Hàm Hương khống chế. Thiên Tứ đánh chuột sợ vỡ chĩnh, chỉ có thể đứng nhìn.
“Nghe nói võ công của ngươi cũng được vài chiêu, ta không mất công đấu với ngươi. Bây giờ ta mang nha đầu này đi, ngươi mà không ngoan ngoãn theo ta, có chuyện gì với cô nương này là ta không đảm bảo đâu nha!” Hàm Hương hất hàm vẻ lạnh lùng.
“Ngươi hãy thả Ngọc Nhã tỉ ra, ta đi với ngươi là được chứ gì?” Trong lòng Thiên Tứ thực ra cũng muốn như vậy. Nữ yêu quái này ghê gớm thật, mới gặp mặt đã cho người ta một cái tát nóng mặt, sau lại khống chế người hắn yêu thương nhất, mà xung quanh chẳng có ai khả dĩ tiếp viện hắn.
“Tưởng ta ngốc đến thế hả? Thả người ra ngươi chạy biến mất thì sao? Hãy ngoan ngoãn đi theo ta, gặp sư tỉ rồi ta tự khắc sẽ thả người!” Hàm Hương thậm chí không thèm quay lại nhìn Tiêu Thiên Tứ, cứ mang Ngọc Nhã phi thẳng ra cửa.
“Cô nương đến rồi, chẳng nhẽ lại đi như vậy sao?” Vừa ra khỏi cửa Hàm Hương bị chặn lại: “Kiếm Hồ Tiêu Thiên Phong xin chào Hàm Hương Công chúa!”
Bào đệ của Tiêu Thiên Lăng, cũng là nhị đệ tử của Kiếm Hồ Sơn Trang, Tiêu Thiên Phong. Tiêu Thiên Phong được Tiêu Kinh Hồng đích thân dạy võ, mấy tháng trước thì bế môn tu luyện, hôm nay vừa xuất quan. Trước đó hắn đã nghe tin đại ca bị Quỷ Môn ám toán, bây giờ lại gặp Thiên kim ái nữ Quỷ Môn chủ, ắt hẳn sẽ không thể bỏ qua.
“Chỉ bằng tiểu tử ngươi mà nghĩ ngăn được bản cô nương ta sao? Nhưng bây giờ ta không có thời gian dạy dỗ ngươi, nếu không muốn muội muội ngươi bỏ mạng thì tránh ra!” Hàm Hương uy hiếp đến cùng.
“Phong nhi, để nha đầu đó đi đi, tính mạng Ngọc Nhã là quan trọng!” Giọng truyền âm của Tiêu Kinh Hồng vang trong tai Tieu Thiên Phong.
“Vâng, thưa cha!” Tiêu Thiên Phong lễ phép đáp, đoạn lui qua một bên. “Nếu ngươi dám làm hại con gái ta, có chạy đến chân trời góc bể ta cũng không tha cho ngươi.” Tiêu Kinh Hồng lạnh lùng nói với Hàm Hương, nhưng nàng ta hoàn toàn không để ý, chỉ quay sang thúc giục Tiêu Thiên Tứ: “Đứng ngẩn ra làm gì? Mau đi theo bản cô nương, nếu không ngươi coi như đã tặng ý trung nhân của ngươi cho Vân Thất rồi đó!”
“Ngươi dám!” Thiên Tứ tức giận lẫn bất lực, cách duy nhất vẫn là phải đi theo Hàm Hương: “Sư phụ, để đệ tử đi với ả, nhất định sẽ cứu Ngọc Nhã tỉ về!” Thiên Tứ nói với Tiêu Kinh Hồng.
“Con cẩn thận, tiểu nữ quỷ này không dễ đối phó đâu!” Tiêu Kinh Hồng nhắc nhở.
Thiên Tứ lên ngựa phi theo sau Hàm Hương, chạy đến nửa ngày, cuối cùng cũng dừng trước một ngôi tiểu lâu.
“Ngươi cùng ta vào, sư tỉ đang ở trong đó!” Hàm Hương vừa nói xong, từ bên trong một thiếu nữ xinh đẹp đi ra, tiến lại hành lễ: “Công chúa đã về! Đại tiểu thư đợi Công chúa bên trong!”
“Lưu Vân, hãy trông nha đầu này cẩn thận! Đừng để ả chạy nhưng cũng không được ra tay với ả, ta đưa hắn đến gặp sư tỉ.” Hàm Hương nói xong xăm xăm đi trước dẫn đường, Thiên Tứ tiu nghỉu theo sau như con mèo ướt.
“Sư tỉ, muội đã đem cái người gọi là Tiêu Thiên Tứ về đây!” Vào đến phòng khách, Hàm Hương chạy lại chỗ “Đại tiểu thư”. Thiên Tứ đưa mắt nhìn, tuy chưa bao giờ xem chính diện nhưng chỉ liếc mắt là hắn nhận ngay Dạ Băng Doanh. Hai năm không gặp, xem ra nàng không có gì thay đổi, vẫn cái cảm giác lạnh lùng cao ngạo đó.
Dạ Băng Doanh từ từ quay lại, bỗng nhiên mỉm cười, nụ cười như ngàn hoa đua nở khiến Tiêu Thiên Tứ sững người ngẩn ngơ. “Hương nhi, ngươi đem hắn về đây làm gì?”
“Sư tỉ, không phải tỉ nói hắn là tình lang của tỉ sao?” Hàm Hương ngơ ngác.
“Cái gì? Có phải muội nghe nhầm không? Ta nói hắn là tình lang của ta khi nào?” Dạ Băng Doanh ngạc nhiên, không giống như đang đóng kịch.
“Nhưng mấy hôm trước muội nghe rõ là tỉ nói như vậy...”
“Mấy hôm trước? Ồ, ta nhớ rồi. Ta nói như vậy để chọc tức Đông Phương Huyền Cơ thôi mà, sao muội lại nghĩ là thật?” Dạ Băng Doanh phì cười. “Thế mà Hàm Hương lại nghĩ đó là thật, muội tình cờ thấy hắn với yêu nữ kia thân mật với nhau, liền bắt hắn về để sư tỉ xả giận.” Hàm Hương thở dài thất vọng.
“Doanh tỉ, hai năm không gặp, tỉ không hoan nghên ta à?” Thiên Tứ đại khái cũng đã hiểu sự việc là thế nào: “Còn nữa, tỉ có thể sai người đưa Ngọc Nhã tỉ của ta đến đây được không, không thì nàng sẽ lo lắng cho ta!”
“Ngươi bắt đầu nhiễm thói xấu giang hồ rồi! Hai năm trước ngươi rất thật thà cơ mà!” Dạ Băng Doanh nhìn Thiên Tứ bằng con mắt đầy hóm hỉnh.
“Con người cũng có lúc thay đổi. Doanh tỉ, ta nhớ năm đó tỉ có nói là sẽ đến tìm ta, tại sao ta đợi suốt hai năm không thấy? Chẳng nhẽ tỉ lại là người nói mà không giữ lời?” Thiên Tứ biêt sẽ không có chuyện gì, bắt đầu giở thói trơ trẽn.
“Làm sao ta dám tìm gặp ngươi? Đông Phương Huyền Cơ sẽ liều mạng với ta!” Dạ Băng Doanh không dễ bị bắt thóp.
“Sao Huyền tỉ lại không muốn tỉ gặp ta? Hai năm rồi cả Huyền tỉ cũng không đến thăm ta lấy một lần. Doanh tỉ à, tỉ không giữ lời thì cứ nói với ta một tiếng, tiểu đệ ta nhất định sẽ không để bụng đâu!” Xem ra mấy năm rồi Thiên Tứ đấu khẩu không phải ít, trình độ võ mồm ngày càng lợi hại.
“Thôi, ta không cãi nhau với ngươi! Ta thay mặt Hương nhi xin lỗi ngươi, bây giờ các ngươi có thể đi.” Dạ Băng Doanh ra lệnh, không còn cách nào khác vì nàng sợ tên vô lại này sẽ bám nhằng lầy nàng.
“Doanh tỉ, sao tỉ lại tuyệt tình như vậy? Gặp tỉ thật không dễ, gặp được rồi tỉ lại đuổi ta đi...” Thiên Tứ giả bộ đáng thương. “Ngươi thật sự không muốn đi hả? Vậy thì cứ ở lại đây đi!” Hàm Hương vừa rồi không biết chạy đâu, vừa vào đã liến thoắng.
“Không liên quan đến ngươi!” Thiên Tứ vẫn không quên mối hận một cái tát, nổi giận, “Ngọc Nhã tỉ đâu?”
“Ôi à, ả hả? Đã về nhà trước rồi...” Hàm Hương trề môi, nói không nhanh cũng không chậm.
“Ngươi...!”
“Ta, ta làm sao? Ban nãy không phải ngươi nói là không muốn đi, muốn ở lại đây với sư tỉ ta hả? Nam tử hán đại trượng phu mà nói lời lại không giữ lời, ngươi là cái loại người gì?” Hàm Hương đúng là một là một tiểu nữ quỷ tiêu biểu, một ly cũng không tha cho đối thủ: “Ngươi yên tâm, ta đã bảo Lưu Vân đưa ả về. Ta có thể đảm bảo an toàn cho ả trước khi về đến Kiếm Hồ Sơn Trang, nhưng sau đó thì ta không liên quan gì nữa nha!” Không biết mấy lời này là an ủi hay đe doạ nữa.
“Ở thì ở, sợ gì mà không ở! Nhưng nói trước là ta không muốn nhìn thấy ngươi. Nếu ngươi tự nguyện không xuất hiện trước mắt ta và Doanh tỉ thì ta sẽ ở!” Thiên Tứ thật sự không dám đối mặt với Hàm Hương, chuyện kỳ lạ với một kẻ háo sắc như hắn.
Thật ra chuyện đó không có gì lạ, bởi Tiêu Thiên Tứ biết rõ hắn đã gặp khắc tinh, chỉ hy vọng có thể cách ly khỏi Hàm Hương một chút, nếu không chắc hắn sẽ phải chịu khổ rồi.
“Ngươi bảo ta không xuất hiện là ta phải bán xới sao? Ngươi nghĩ ngươi là ai? Sư tỉ ta vẫn chưa gả cho ngươi, nếu ngươi là anh rể của ta, may ra ta còn xem xét lại!” Rõ ràng Hàm Hương đã nghe Dạ Băng Doanh nói nàng chỉ đùa, không hiểu tại sao lại nói ra những lời ấy.
“Hương nhi, dừng làm rối lên nữa. Muốn đi thì cứ để hắn đi, ta đã nói với muội là ta chỉ muốn chọc tức Đông Phương Huyền Cơ mà, muội lại muốn hắn ở đây làm gì?” Dạ Băng Doanh chau mày.
“Nhưng, sư tỉ, tỉ…” Hàm Hương có vẻ định nói điều gì đó.
“Có khách đến!” Dạ Băng Doanh chợt ngắt lời. “Dạ Băng Doanh, ta lại gặp nhau rồi!” Một giọng nói nữ nhân rất vui tai truyền lại, Thiên Tứ trong lòng cũng reo lên vui mừng.
Không ai khác, chính là Đông Phương Huyền Cơ trong y phục trắng tinh đang theo gió lướt tới.
“Huyền tỉ…” Giọng Thiên Tứ run run. “Ngươi cũng ở đây à? Mấy ngày qua ngươi sống tốt chứ?” Giọng Đông Phương Huyền Cơ dịu dàng hơn hai năm trước rất nhiều, ngữ điệu cũng thể hiện sự quan tâm hiếm thấy.
“Đông Phương Huyền Cơ, không phải ngươi đến tìm tình lang của ngươi đấy chứ?” Dạ Băng Doanh chua ngoa.
“Ta đến chỉ là để tỉ thí với ngươi lần cuối cùng!” Đông Phương Huyền Cơ nghiêm túc: “Ta mười sáu tuổi đã xuất giang hồ, tính đến nay cũng đã gần mười năm. Đệ đệ của ta đã trưởng thành rồi, ta đã quyết định tháng sau sẽ chính thức truyền vị rồi rửa tay gác kiếm, không quan tâm đến chuyện giang hồ nữa. Ta hy sinh cho võ thuật nên đã bỏ lỡ rất nhiều những thứ khác, người trong giang hồ đã gọi cả hai chúng ta bằng cái tên Kỳ tích võ học, hôm nay ta chỉ muốn biết ta với ngươi cuối cùng ai là người giỏi hơn, như vậy khi rời giang hồ ta mới không còn gì đáng tiếc.”
“Ngươi đã nói thế thì ta cũng không từ chối, nhưng có nhất thiết phải tỉ thí tiếp nữa không? Chúng ta nhiều lần giao đấu rồi nhưng rốt cuộc vẫn chưa bao giờ phân định ra người thắng kẻ bại.” Dạ Băng Doanh trả lời vẻ thờ ơ.
“Hôm nay chúng ta nhất định phải phân rõ thằng bại.” Đông Phương Huyền Cơ nghiêm giọng.
“Huyền tỉ, hai người không tỉ thí có được không?” Thiên Tứ thành tâm xen vào giữa hai người. “Không được!” Đông Phương Huyền Cơ không hề do dự.
“Nhưng đệ lo là nhị vị chưa phân được thắng bại đã bị thương rồi, lần trước đã chẳng như vậy còn gì?” Thiên Tứ không chịu thôi khuyên can.
“Đừng nói nữa, hôm nay thế nào ta cũng phải tỉ thí với ả!” Đông Phương Huyền Cơ xem ra đã quyết định rồi.
****************
Trên không, hai bóng người đảo lên lộn xuống, Hàm Hương và Thiên Tứ chỉ biết đứng ngoài theo dõi. Hàm Hương lo cho đại sư tỉ, Thiên Tứ lại lo lắng gấp đôi, trong lòng hắn mong Đông Phương Huyền Cơ thắng, nhưng lại cũng không muốn nàng đả thương Dạ Băng Doanh.
Nhưng điều hắn sợ nhất là không ai thắng mà cả hai đều bị thương!
Đôt nhiên Thiên Tứ “Á!” lên một tiếng, mặt tái mét, cảnh mà hắn không muốn nhìn thấy nhất rốt cuộc cũng xuất hiện.
Hai nữ nhân không chuyển động nữa, tuy nhiên bốn bàn tay đã áp chặt vào nhau, một lát sau trên đỉnh đầu hai người bắt đầu bốc lên những đợt khói trắng, hiển nhiên là đã từ đấu chiêu thức chuyển sang tỉ thí nội lực.
Vốn dĩ so bì nội lực cũng là chuyện thường xảy ra, tuy nhiên nếu võ công hai người tương đương nhau mà tỉ thí nội lực thì lại là chuyện không nhỏ. Khi đó trừ phi có người thứ ba tách họ ra, nếu không hai người sẽ hao phí công lực đến khi nào kiệt sức mới thôi.
Hàm Hương xông ngay vào nhưng nhanh chóng phải lui lại. Nội lực của nàng không đủ mạnh, nếu mạo hiểm xen vào giữa thì không những chính nàng mà cả Đông Phương Huyền Cơ và Dạ Băng Doanh e rằng cũng nguy hại đến tính mạng.
“Làm thế nào bây giờ? Ngươi có thể có thể tách hai người họ ra không?” Hàm Hương cuối cùng cũng đã chịu hỏi Thiên Tứ.
“Ta cũng không có cách nào. Hai người họ công lực cao quá, cả võ lâm bây giờ căn bản cũng không có người nào tách được hai người họ ra.” Thiên Tứ hết sức lo lắng.
Nếu cứ đứng nhìn hai người chết dần thì quả là không thể chịu nổi, Tiêu Thiên Tứ cuối cùng cũng hạ quyết tâm, vận công lực toàn thân tách bàn tay của hai người ra khỏi nhau. Tuy biết công lực của bản thân không đủ nhưng hắn còn một biện pháp khác, đó là là dẫn công lực của hai người truyền hết vào mình, cũng đồng nghĩa với việc phải chịu hợp lực tấn công của hai người một lúc.
“Bàng...!” Cơ thể Tiêu Thiên Tứ chịu hai luồng nội lực cực hạn, bắn ra xa phải đến hơn hai trượng, miệng thổ huyết, người lảo đảo sắp ngã.
Một bóng bay lại đỡ lấy hắn: “Công tử thế nào rồi? Không sao chứ, đừng có dọa ta!” Hóa ra là Sảnh nhi, mắt rưng rưng lệ như sắp khóc
Đông Phương Huyền Cơ và Dạ Băng Doanh cùng chạy lại: “Thiên Tứ, sao lại ngốc như vậy, bảo ta sau này làm sao dám nhìn mặt biểu muội đây?” Đông Phương Huyền Cơ nói nhỏ, dịu dàng đặt bàn tay trên lưng Thiên Tứ, chân khí không ngừng truyền sang.
“Huyền tỉ, ta, ta không muốn hai người xảy ra chuyện…” Tiêu Thiên Tứ thềo thào trả lời, rồi lịm đi...
“Các người tránh ra cho ta!” Sảnh nhi lớn tiếng, Sảnh nhi dịu dàng lần đầu tiên lớn tiếng như vậy: “Hai người ai cũng muốn dành cái gì thiên hạ đệ nhất, các người muốn tỉ thí thì cứ đấu với nhau, sao lại để công tử vì hai người mà chịu khổ thế này?”
“Sảnh nhi, ngươi đừng như vậy, hắn vẫn còn cứu được mà!” Đông Phương Huyền Cơ không biết nói như thế nào cho phải, tuy trên phương diện võ học thì nàng là thiên tài, nhưng lúc này nàng cũng gần như hết cách. Đối với Thiên Tứ, nàng cũng không rõ tình cảm nàng dành cho hắn là thứ tình cảm gì. Chỉ biết hắn đã vì nàng mà không nghĩ đến tính mạng, trong lòng quả thực rất bối rối.
Dạ Băng Doanh tâm trạng cũng đang xáo trộn, quả thực không ngờ Thiên Tứ lại dám hy sinh như vậy. “Công tử, sau này Sảnh nhi sẽ hầu hạ công tử, Sảnh nhi sẽ không đi đâu hết...!” Sảnh nhi gục xuống vai Thiên Tứ nghẹn ngào, có lẽ ngay cả Thiên Tứ cũng không nghĩ tình cảm của nàng sâu đậm đến như vậy.
“Khoan!” đột nhiên một bàn tay ngăn Sảnh nhi lại, hóa ra là Hàm Hương: “Sư tỉ, muội hỏi tỉ một câu, tỉ có tình cảm với hắn không?” Hàm Hương hướng về phía Dạ Băng Doanh.
“Ta... ta thực sự không biết.” Dạ Băng Doanh bất chợt đỏ mặt.
“Thế này đi, nếu hắn chết thì tỉ có đau lòng không?” Hàm Hương lại hỏi.
“Ta…” Dạ Băng Doanh nghĩ một hồi, có lẽ đang hồi tưởng lại hai lần gặp Tiêu Thiên Tứ, cuối cùng cũng lên tiếng, “Nếu hắn chết, ta nghĩ sau này ta không thể có tiếng cười nữa...”
“Thế thì được, muội có thể cứu hắn. Nhưng sư tỉ à, muội chỉ vì tỉ mà cứu hắn thôi đó!” Câu nói của Hàm Hương như một tia sáng xuất hiện trong đêm đen.
“Ngươi có thể cứu được chàng sao? Chỉ cấn ngươi cứu được chàng, ta làm bất kỳ điều gì ngươi muốn!” Đúng là Sảnh nhi si tình. “Ta cứu hắn chỉ vì sư tỉ ta, không liên quan đến các ngươi, ta cũng không cần bất kỳ điều kiện nào.” Hàm Hương không biết nghĩ những gì mà giọng nói có vẻ khác thường, lạnh lùng: “Đưa hắn cho ta, để ta vào phòng để trị thương cho hắn. Các người ở ngoài canh giữ, không để bất kỳ người nào vào, cả các người cũng không được vào!”
****************
Không biết bao lâu sau, Thiên Tứ lơ mơ tỉnh lại...
Cảm giác đầu tiên là một thân thể mềm mại đang áp sáp vào hắn, mùi hương nồng nàn làm Thiên Tứ đoán ra ngay đó là ai, có điều không hiểu nổi tại sao Hàm Hương lại làm chuyện này.
Trong tai hắn bỗng nhiên vang lên giọng truyền âm: “Ta đang giúp ngươi trị thương, biết điều thì không được động đậy, cũng không được nghĩ lung tung. Vận khí theo chân khí của ta!”
Tiêu Thiên Tứ chợt hiểu, lập tức vận khí theo Tiêu dao tâm pháp, chân khí đi vào từ nơi tiếp xúc giữa hai thân thể ở phía dưới, lại thoát ra từ hai đầu lưỡi đang gắn chặt của hai người, tuần hoàn liên tục. Thiên Tứ cảm thấy thương thế mỗi lúc một thuyên giảm...
Bỗng nhiên hắn choàng tay ôm ghì lấy Hàm Hương. Lần này Hàm Hương không nói gì, trái lại cơ thể còn nồng nhiệt đáp ứng. Chỉ một thoáng sau, hai người đã đưa nhau lên tới cao điểm của nhục cảm...
Ngoài hai cơ thể đang quấn chặt lấy nhau, hai người còn cảm thấy mãnh liệt trạng thái tâm ý tương đồng, không có một bí mật nào ngăn cách. Tiêu Thiên Tứ đê mê trong may mắn, toan tiếp tục hiệp thứ hai...
“Tiêu lang, chàng bảo trọng!” Đột nhiên Thiên Tứ nghe Hàm Hương nói khẽ, chợt lịm đi...
**************
Thiên Tứ lại lơ mơ tỉnh dậy, bên cạnh hắn đã không còn một ai, y phục vẫn mặc cẩn thận trên người, làm hắn không ngừng hoài nghi vừa rồi có phải là mơ không. Nhưng khi vận khí hắn biết đó không phải là một giấc mơ...
Vết thương trên người không những đã hoàn toàn bình phục, mà võ công cũng có đột phá lớn, Tiêu dao tâm kinh từ tầng mười tiến lên tầng mười một. Nhưng còn Hàm Hương, câu nói của nàng trước khi hắn lịm đi là có ý gì?
Thiên Tứ cảm giác có vẻ không ổn, liền vội vàng chạy ra khỏi phòng. Sảnh nhi đang đợi bên ngoài, lao ngay về phía hắn: “Công tử, người thật sự không sao chứ?”
Đông Phương Huyền Cơ và Dạ Băng Doanh cùng đi tới, nhìn Thiên Tứ với nét mặt quan tâm.
“Yên tâm, ta đã hoàn toàn bình phục rồi. À, Hàm Hương đâu?” Thiên Tứ không nhìn thấy Hàm Hương. “Có lẽ đang ở trong phòng, Hương nhi nói hơi mệt muốn nghỉ ngơi một chút.” Dạ Băng Doanh trả lời: “Ngươi tìm Hương nhi có việc gì sao?”
“À, không có chuyện gì, ta chỉ muốn cảm ơn cứu mạng. Nhưng nếu nàng đang nghỉ ngơi thì thôi vậy!” Biết Hàm Hương vẫn ở đây, Thiên Tứ đỡ lo lắng phần nào.
“Tiểu thư, Công chúa đã đi, để lại hai bức thư.” Đúng lúc đó Lưu Vân chạy lại.
Bức thư gửi Thiên Tứ chỉ vẻn vẹn mấy chữ: “Không được phép khi phụ sư tỉ ta! Hàm Hương.” Thiên Tứ chỉ còn nước vò đầu vò tai, hắn biết trước khi cứu mình hàm Hương không hề có tình cảm gì với hắn, chỉ là vì Dạ Băng Doanh mà nàng đã thi triển kỳ công chữa thương.
Nhưng trong quá trình trị thương, hai người đã nảy sinh những cuộc trò chuyện nội tâm, đều biết rằng cả quãng đời còn lại đều không thể nào xa nhau được. Nhưng Hàm Hương vì không muốn chen vào giữa Thiên Tứ và Dạ Băng Doanh nên đã lặng lẽ ra đi.
Thực ra tuổi của Hàm Hương và Dạ Băng Doanh tương đương nhau, Dạ Băng Doanh rất sủng ái Hàm Hương nên đối với Hàm Hương, Dạ Băng Doanh là người thân duy nhất. Dạ Băng Doanh chưa gặp được người trong mộng, lại mang danh Đại đầu lĩnh Quỷ môn nên cơ bản không hề có bằng hữu, làm sao Hàm Hương có thể cướp đi người duy nhất mà sư tỉ mình đem lòng yêu mến chứ.
“Băng tỉ, Huyền tỉ! Ta nghĩ mình nên về Kiếm Hồ Sơn Trang, một vài ngày nữa ta sẽ đến tìm hai vị.” Thiên Tứ cáo từ.
Qua sự việc này, tình cảm của họ đột nhiên chuyển sang một hướng không ngờ, giữa Đông Phương Huyền Cơ và Dạ Băng Doanh đã khá hơn rất nhiều, nhưng hai người vẫn thích làm ngược lại: “Ta cũng về nhà một chuyến, mùng tám tháng sau ta làm lễ chuyển vị. Nếu có thời gian đệ đến nha!” Đông Phương Huyền Cơ dịu dàng nói với Thiên Tứ: “Trên đường đi đệ hãy cẩn trọng, nhớ chăm sóc bản thân!”
“ta phải đi tìm Hương nhi, nếu thuận tiện thì ngươi hãy giúp ta!” Dạ Băng Doanh cũng có vẻ lưu luyến không rời.
“Sảnh nhi, ngươi đi cùng ta!” “Vâng, công tử!”Sảnh nhi tung tăng theo Thiên Tứ, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc.