Người trong giang hồ, có thể dễ dàng sinh ra, cũng có thể dễ dàng sống được, nhưng cuộc sống thì lại không hề dễ dàng chút nào.
Nếu như cuộc sống thật sự đặc biệt giống như một vở kịch mà nói..., như vậy toàn bộ những đạo cụ tượng trưng cho một đời người sẽ là như thế này: khi còn bé gắn liền với bình sữa, lúc tuổi trẻ là chai coca, sau khi đi làm thì tới chai rượu, lúc sự nghiệp lên tới đỉnh cao thì như chén trà, và đến cuối cùng chính là bình truyền dịch của người già kết thúc.
Trương Hách hiện tại cũng đã đi làm, chỉ có điều là cái “chai rượu” này tay vẫn còn chưa kịp chạm tới, hiện tại lại đã sắp bị mất.
Kỳ thật cái tên Trương Hách này đã miễn cưỡng coi như là khá lắm rồi, chưa nói tới nghe tên đã thấy khí phách phóng ra ngoài muốn chết, nhưng ít ra cũng làm cho người ta cảm thấy được một loại cảm giác phấn chấn tinh thần tràn đầy sức sống.
Họ “Trương” là một thế gia vọng tộc đứng thứ ba Trung Quốc,còn chữ ”Hách” tự nhiên là đại biểu cho ý nghĩa là tiếng tăm lừng lẫy, nhưng Trương Hách thì lại không phải là nhân vật lớn gì, hơn nữa tuyệt không nổi danh chút nào, cũng giống như rất nhiều sinh viên mới tốt nghiệp khác, sau khi ra trường, đối với xã hội cùng con đường tương lai tràn đầy một loại cảm giác mờ mịt không biết ra sao, vì vậy nhiều người có cảm giác mờ mịt cộng lại, liền biến thành một cơn sóng lớn ào ạt kêu gào tìm kiếm việc làm, cứ giống như không trâu bắt chó đi cày vậy, Trương Hách cứ thế ngu ngốc nước chảy bèo trôi theo nó, đi tới nơi thành phố ồn ào phía tây Trung Quốc này, tìm bừa một công ty bán sản phẩm bảo vệ sức khoẻ, làm công tác tiêu thụ sản phẩm đủ hình đủ kiểu.
Nói là công ty bán sản phẩm bảo vệ sức khoẻ chứ, kỳ thật đầu năm nay tất cả mọi người đều biết rằng, cứ mở TV ra, tùy tiện bên trong một cái kênh bất kỳ nào đều có thể gặp quảng cáo cả nửa tiếng đồng hồ, mà rút cuộc vẫn chỉ là đem một đống rơm rạ nói tới mức trở thành thỏi vàng mà thôi:
“Ngọc trai bạc lộc nhung nước đường, chỉ sau 30 ngày sử dụng, liền có thể kiến dung nhan của bạn khôi phục một cách tinh tế tỉ mỉ trở nên mềm mại mịn màng, sau 50 ngày, liền có thể giúp bạn giảm đi 10 kg, sau 90 ngày, trẻ đi 10 tuổi đã không còn là mộng tưởng...”
Mỗi lần trông thấy tiết mục quảng cáo của công ty, Trương Hách đều cảm thấy tuyên truyền ghê gớm như vậy so với hướng đi hiện tại của công ty quả là hơi bị có có vấn đề, sản phẩm của công ty hiệu quả như vậy thì nên tiến quân ra thị trường nước ngoài, trọng điểm phải nên tập trung tại những nước như nước Mỹ mới đúng, quảng cáo dựa theo như trên thì nên thêm vào luôn một tiêu đề theo kiểu như là :”Chỉ sau 250 ngày, giải phóng toàn bộ nhân loại, thống nhất địa cầu..bla…bla….”
Đương nhiên, loại ý nghĩ này của hắn phải là rất đáng được khen, vì chỉ dựa trên cơ sở có sẵn mà có thể đưa ra một giả thiết khoa học lớn mật có tính Logic rất mạnh như vậy, nhưng cuộc sống là thứ mà hắn có thể giả thiết sao?
Cho nên hiện tại ở tình huống thật chính là Trương Hách đang ngồi trước bàn làm việc, ngẩn người nhìn bản kê khai trên bàn.
Cái này là bảng chấm công tiêu thụ mỗi tháng của công ty, công của mỗi một nghiệp vụ viên tháng này đều được trình bày rành mạch trên bảng, phía dưới cùng của bảng là một dòng ghi ‘tên tuổi lớn’ của Trương Hách, đằng sau mục chấm công là chữ số Ả Rập biểu hiện số công của Trương Hách tháng này bắt mắt một cách khác thường, nó chính là : ”Quả trứng”.
Hôm nay là ngày thứ 89 tính từ ngày hắn vào công ty, dựa theo quy định của công ty, người mới sau ba tháng thử việc mới được chuyển thành chính thức, trong lúc thử việc mỗi tháng tạm thời được trả 800 tệ, mà mấu chốt để được chuyển thành nhân viên chính thức điểm là ”mỗi tháng đều phải đạt được số công trạng là trên 1000 tệ”, nếu không thì chỉ có rời đi.
Kỳ thật Trương Hách cũng đã sắp phá kỷ lục của công ty rồi, bởi vì trong ba tháng này, hắn liên tục nhận được ba ”quả trứng”, được xếp vào đối tượng chỉ ăn không làm không tạo ra lợi nhuận, thuộc vào nhóm cần thanh lý gấp, bị cuốn gói đã là chuyện ván đã đóng thuyền rồi, xem ra ”chai rượu” sau khi đi làm trong vở kịch, chỉ có thể tạm thời để đó thôi.
Bất quá cái này vẫn chưa phải là điểm trọng yếu nhất, quan trọng nhất là ngày mai lại đến thời gian trả tiền thuê nhà rồi. Nếu như bạn giao tiền thuê nhà đúng hạn, cái khuôn mặt của bà chủ nhà kia sẽ cười tựa như là hoa đào nở rộ trên núi, còn nếu mà bạn khất nợ í mà, cái khuôn mặt kia của bà ta chỉ cần với ngoại hiệu “Bao Thanh Thiên” là có thể tưởng tượng được rồi.
Trương Hách đã dây dưa hai tháng rồi, Bao Hắc Tử mỗi ngày đều đến thúc, ra lệnh hạn trong vòng 3 ngày phải đem hai tháng tiền nhà tổng cộng 1000 tệ tiền thuê đúng hạn giao nộp đủ, nếu không không kể cả còn tiền thế chấp khi thuê phòng, cũng sẽ đem Trương Hách cho đuổi ra ngoài.
Cho nên, công việc đang làm hiện tại tạm thời vẫn chưa thể để mất được...
* (DG : Bao Hắc Tử : tên mặt tím đen họ bao, bao chưởng, bao mặt đen.)
Đang giữa lúc xuất thần, một hồi chuông điện thoại chói tai vang lên bên cạnh khiến Trương Hách tỉnh trở lại, chỉ thấy một người đẹp mắt to cầm điện thoại thở phì phì nói:”Trương Hách, điện thoại này!”
Trương Hách chậm rãi đứng dậy, trước tiên đem bàn công tác mất trật tự thoáng sửa sang lại một tý, sau đó chậm rì rì bưng lên chén nước uống một ngụm, lúc này mới chậm rãi đi tới nghe, cứ như kiểu hắn mới là lãnh đạo công ty, mà không phải một nhân viên mới gì gì đó vậy.
Đối với điểm này của Trương Hách, Giang Nghiêu gần như bội phục sát đất luôn, Trương Hách dường như chuyện gì cũng đều không để bụng, chuyện gì cũng từ từ, đối với người làm công việc tiêu thụ sản phẩm mà nói, cái này thật sự không phải là một cái thói quen tốt nha.
Giang Nghiêu chung quy tức giận thì tức giận, nhưng nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng ghét Trương Hách.
Trương Hách cùng những đồng nghiệp khác trong công ty này rất khác nhau, theo quan sát của nàng, Trương Hách bình thường rất ít nói, lúc không có chuyện gì làm đầy thích ngồi ở trên ghế nhìn bàn công tác mà ngẩn người, không trao đổi cùng với đồng sự khác, cũng không thấy hắn bình thường gọi bất kỳ cuộc gọi cá nhân nào, nói cách khác, ở trong cảm giác của Giang Nghiêu, Trương Hách là một người rất cô độc, phảng phất một loại cảm giác cô độc bẩm sinh.
Tựu như hiên tại, nghe giọng Trương Hách vẫn như trước không có biểu lộ tình cảm gì:”Xin chào, xin hỏi là ai vậy? Lý tổng à, à được, tôi lập tức tới ngay.”
Sau khi cúp điện thoại, Trương Hách vẫn như trước chậm rãi đi về hướng văn phòng phó tổng, trong lòng Giang Nghiêu dâng lên một cỗ cảm xúc khó tả, nàng biết rõ rằng, Trương Hách đi vào lần này khi trở ra, chỉ sợ sẽ vĩnh viễn rời khỏi công ty.
Tại cái thành phố lớn phồn hoa này, nhà cao tầng lớp lớp, trong tiết tấu công việc cuộc sống gấp gáp, dù là hiện tại tình cảm con người ngày càng thờ ơ lạnh nhạt, nhưng trong lúc này người với người gặp nhau cũng coi như là có một chút duyên phận chứ chưa cần nói tới tình cảm đồng sự với nhau, một khi không còn đều sẽ khiến cho người ta cảm thấy buồn vô cớ tựa như đánh mất thứ gì đó vậy.
-
Đóng cánh cửa phòng phó tổng lại, Trương Hách ngồi ngay ngắn ở vị trí đối diện với Lý tổng, nhìn qua phía Lý tổng vẫn đang ngồi chưa thấy có biểu hiện gì .
Lý tổng năm nay 30, cũng không tính là lớn hơn Trương Hách bao nhiêu, nhưng mà đã béo mập, bụng nhô lên, tai to mặt lớn, mái tóc để tự nhiên nhưng cũng chẳng tính là nhiều gì, lớt phớt mấy sợi vắt trên đỉnh đầu, may mắn là áo sơmi cà- vạt toàn thân đều là hàng hiệu, cho nên cũng có thể coi như là một hình tiêu chuẩn của tượng nhân sĩ thành công.
Đương nhiên, đạo hạnh cao hơn chút thì sẽ xem xét đem hắn so sánh cùng với hình tượng của vị chủ quản bu chóp trong công ty bảo hiểm nghiệp vụ nào đó.
( Chắc cách nói châm biếm theo hình tượng nào đó của TQ, ở VN thì không hiểu được )
“Đã gần ba tháng rồi, tiểu Trương!” Lý tổng nói một cách hết sức nặng nề, tựa như một người thầy đang dạy bảo học sinh.
”Thời điểm trước đó khi cậu mới vào công ty, tôi rất trông chờ vào cậu, tôi biết rõ cậu là một người ưu tú, ba tháng này cậu cũng đã rất cố gắng, bình thường từng lời nói hành động của cậu, sự kiên trì của cậu, những cái giá cậu phải trả, tôi đều nhìn thấy cả, nhưng là dựa theo quy định của công ty...”
Mặt Trương Hách vẫn một mực không biểu hiện ra điều gì, nhưng điều này cũng không có nghĩa là hắn là một thằng ngu, hắn nghe ra được những lời nói phía trước của Lý tổng đều chỉ là lớp đệm, chỉ có tạo lớp đệm tốt rồi, thì mới có thể triển khai vấn đề mấu chốt nhất.
“... Thật xin lỗi cậu, tiểu Trương, sau này hoan nghênh cậu thường trở về thăm công ty!” Lý tổng làm ra vẻ tiếc hận, đồng thời đứng lên vươn tay phải chuẩn bị bắt tay tiễn biệt, nhưng tới đoạn cao trào rồi thì lại xảy ra một chuyện.
Không ngờ lúc này Trương Hách lại vẫn ngồi bất động, hơn nữa cũng không hề đưa tay ra, điều này làm cho Lý tổng hơi bị kinh ngạc, bởi vì ông ta không biết đoạn cao trào hiện tại bây giờ mới chính thức bắt đầu.
“Lý tổng, Diêu Văn Phương cùng tôi cùng vào làm tại công ty một lúc, cô ta tháng đầu tiên chỉ đạt được số công trạng có 200 tệ, mặt khác hai tháng tiếp theo số công trạng đều là 0, dựa theo quy định của công ty cô ta cũng phải bị knock out, nhưng sao hiện tại lại chỉ có một mình tôi bị nốc-ao vậy?”
Trương Hách cũng đoán rằng cây hỏi này không thể làm khó được Lý tổng, hẳn là ông ta sớm đã có chuẩn bị rồi. Lý tổng đang chuẩn bị trả lời, nhưng Trương Hách căn bản là không để cho hắn bất luận một cơ hội nào cãi lại, hắn lại tiếp tục nói:”Tôi nhớ được thời điểm tôi mới vào công ty, Lý tổng cùng Diêu Văn Phương đi tập đoàn Phú Nghiệp đàm phán một cái hợp đồng.”
Lý tổng lập tức sửng sốt, Trương Hách không biết được rằng lực sát thương của một câu này thật sự là vô cùng lớn, bởi vì Trương Hách nói rất đúng sự thật, hắn và Diêu Văn Phương ngày đó quả thật là đi đàm phán một cái hợp đồng, nhưng là sau khi đàm phán thành công rồi, còn cùng người của tập đoàn Phú Nghiệp ăn cơm.
Diêu Văn Phương có thể tính một đóa hoa trong công ty, cao gầy, tươi mới, gợi cảm, âm thanh ỏn ẻn ngọt ngào chỉ cần muốn là có thể có cả một đám người “xin chết”, trong công ty người thèm thuồng nàng quả thực không ít, mà Lý tổng tự nhiên là một người trong số đó rồi.
Câu nói cũ nhưng vẫn rất hay, đó là nữ nhân không uống say, nam nhân không có cơ hội. Đêm đó Diêu Văn Phương uống đến là say mèm, vì vậy Lý tổng đã có một cơ hội vô cùng tốt, tới lúc này hắn liền dùng một bài vô cùng quen thuộc:”Cô uống say để tôi đưa tiễn ngươi về nhà, Ừhm tôi không biết nhà của cô ở chỗ nào, vậy để tôi vào khách sạn đăng ký một gian phòng cho cô vậy, cô say ác quá mà hiện tại cũng muộn rồi tôi ở lại chiếu cố cho cô vậy...”
Lý tổng thình lình ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Trương Hách, ánh mắt không còn thờ ơ như trước nữa, mà tức khắc trở nên lạnh như băng, ngay cả độ ấm trong văn phòng phảng phất cũng bỗng nhiên giảm xuống hơn mười độ.
Nhưng ánh mắt hắn tự nhận là sắc bén lại không thể đạt tới mong muốn hiệu quả, bởi vì ánh mắt Trương Hách rất thâm thúy, cái loại ánh mắt này tựa như có thể dung nạp mọi thứ vào trong vậy, mà bản thân hắn thì vẫn là mặt không biểu tình, càng khiến Lý tổng cảm thấy một loại sợ hãi khó nên lời.
Trương Hách thản nhiên nói:”Lý tổng, từ đó mà tính, thời gian ông ở chỗ đó với Diêu Văn Phương cũng gần ba tháng rồi.”
Nghe được câu này, Lý tổng thần sắc trở nên thoải mái hơn, hắn đã hơi khôi phục tỉnh táo trở lại:”Tiểu Trương, cậu nói gì thế tôi không hiểu.”
Trương Hách không có để ý đến ông ta, mà là tiếp tục nhồi thêm quả bom :”Ông cùng Diêu Văn Phương mướn phòng địa điểm là đường Hối Phong Lộ - quán rượu Tụ Bảo - tầng 12 phòng số 1208, thời gian là buổi tối ngày 11 tháng 3 lúc 22 giờ 13 phút.”
Lý tổng mặt rút cuộc cũng biến sắc, ngay cả thời gian cùng địa điểm đều có thể nói không sai lệch chút nào, xem ra sự thật vĩnh viễn vẫn là sự thật : nếu muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm.
Trương Hách chỉ lo nói, căn bản là mặc kệ cảm thụ của hắn:”Lý tổng, ông đã có thể cho cô ấy một cơ hội, vì sao không thể cho tôi một cơ hội đây? Nếu như ông bây giờ đuổi việc tôi, tôi cũng không muốn phải đem chuyện tốt của ông cùng Diêu Văn Phương ba tháng trước nói cho vợ của ông biết đâu, như vậy thì thành cá chết lưới rách rồi còn gì, đối với chúng ta đều chẳng có chỗ nào tốt cả, tôi còn biết, Lý tổng ông cùng vợ kết hôn đã sáu năm rồi tình cảm cũng rất tốt nha, còn có cô con gái đáng yêu...”
Cái trán Lý tổng đã lấm tấm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt như người chết, Lý tổng lau mồ hôi trên trán rồi hít sâu một hơi nói:”Cậu rốt cuộc muốn như thế nào, cậu nói đi.”
Trương Hách bình tĩnh nói:”Tôi đã nói rồi đó, Lý tổng cho tôi một cơ hội là được rồi.”
Lý tổng chằm chằm vào Trương Hách khoảng chừng nửa phút mới nói:”Chỉ đơn giản như vậy thôi hả?”
Trương Hách gật đầu nói:”Chỉ đơn giản như vậy thôi!”
Lý tổng cuối cùng thở phào một cái, cứng nhắc ngồi trở lại, lời nói ra vẻ thấm thía giáo dục Trương Hách:”Tiểu Trương, tôi quả nhiên không nhìn lầm cậu, cậu bỏ công sức ra rồi cũng sẽ đến lúc có hồi báo mà, chức quản lý kinh doanh bộ phận tiêu thụ số 8 đang còn trống, cậu có hứng thú không, cân nhắc thoáng xem cảm thấy thế nào?”
Trương Hách lười biếng đứng dậy:”Không có hứng thú, Lý tổng, tôi trở về làm việc!”
-
Trở lại phòng đại sảnh, Giang Nghiêu nhìn qua gương mặt không vẫn biểu tình như cũ của Trương Hách, trong lúc nhất thời chân tay luống cuống, nàng muốn đi tới an ủi Trương Hách một hai câu nhưng lại cảm thấy không quá phù hợp, vì vậy giữa các loại ánh mắt phức tạp trào phúng cùng đồng tình xen lẫn cái nhìn soi mói những đồng nghiệp khác cùng phòng với Trương Hách, hắn nghênh ngang trở lại bàn làm việc của mình, vững vàng ngồi xuống, không cùng mọi người chào hỏi, cũng không ra tay thu dọn đồ đạc rời đi.
Giang Nghiêu đã đi tới, cẩn thận từng li từng tí hỏi:”Trương Hách, Lý tổng tìm anh có chuyện gì vậy?”
Cái này đương nhiên là nói nhảm rồi, nhìn là biết muốn hỏi chuyện có bị rời đi hay không.
Trương Hách lại cầm lấy ly chậm rì rì uống một hớp lớn nước, lúc này mới quay đầu nghiêm nghị đáp:”Lý tổng ông ấy cảm thấy ba tháng nay thành tích của tôi xuất sắc, cảm thấy tôi rất ưu tú, vì vậy cổ vũ tôi, để cho tôi về sau càng thêm cố gắng làm tốt hơn, tôi rất cảm động.”
“Bịch…” một tiếng, kính mắt trong văn phòng rơi vỡ đầy đất.