Nơi Trương Hách ở hoàn cảnh cũng không tính là kém, nhưng cũng chỉ có thể nói là tương đối không tính là kém thôi, tối thiểu cửa lớn vẫn có chòi bảo vệ tồn tại ở đây nhiều năm rồi, đương nhiên chỉ là trưng bày làm ra vẻ thôi, chứ nếu mà thực sự có ăn trộm hay cao thủ… các loại xông vào, các nhân viên an ninh cũng chả có cách nào dọa được đám này, còn nếu như gặp phải cái loại siêu trộm trong truyền thuyết mà nói, thì đám chủ xí nghiệp kia ngày hôm sau cũng chỉ còn nước kêu cha gọi mẹ.
Về phần mỗi tháng 500 tệ tiền thuê nhà kỳ thật cũng không mắc, bây giờ giá phòng trung bình tại đường vòng ba trong thành phố Mộng Tinh này đã vượt qua hai vạn trên một phòng rồi, chỗ Trương Hách ở cũng gần mặt đường, tính ra cũng là nằm ở khu vực trung tâm của khu chợ phồn hoa.
Bao Hắc Tử vừa rồi lại lên lầu giục một lần, Trương Hách hôm nay vừa mới lĩnh 800 tệ tiền lương đã bị nàng lột mất 500 tệ, trước khi đi còn không quên tuyên bố trong vòng 3 ngày không đem khoản 500 tệ còn thiếu giao nộp đủ, Trương Hách liền chuẩn bị mà cuốn gói ra ngủ ngoài đường.
Cũng như mọi ngày, Trương Hách tự nhiên là vừa mới cùng Bao Hắc Tử triển khai một hồi dùng tình tấn công nhằm động lòng thương cảm, dùng lý lẽ thi đấu biện luận, lần so tài này kết quả cũng như trước đây, tuy hiệu quả chẳng được bao nhiêu nhưng cuối cùng vẫn là có một chút: Bao Hắc Tử đồng ý đem kỳ hạn của ‘tối hậu thư’ kéo dài lên thành năm ngày.
Đóng cửa lại, Trương Hách có chút mệt mỏi, vì vậy lại ngồi ở trước bàn ngẩn người, gần đây việc hắn làm được nhiều nhất chính là ngẩn người.
Ngoài cửa sổ, ánh sáng rực rỡ trong đêm của thành phố Mộng Tinh thông qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào, chiếu lên trên một cái hộp quà được gói một cách tinh tế đẹp đẽ nằm trên bàn, trên mặt chiếc hộp còn in hình quảng cáo càng thêm vàng son lộng lẫy:
"Anh hùng tự cổ xuất ngã bối, nhất nhập giang hồ tuế nguyệt thôi, vương triêu bá đồ đàm tiếu trung, bất thắng nhân sinh nhất tràng túy!"
( Dịch thơ : vongdu
“Anh hùng tự cổ không dư hận
Thân nhập giang hồ năm tháng trôi
Bá mộng vương triều tựa đàm tiếu
Chẳng bằng nâng chén một buổi say” )
Đối mặt với khẩu hiệu tuyên truyền hào hùng như thế, Trương Hách lại tiếp tục ngẩn người nhìn chằm chằm vào cái hộp thật lâu.
Đây là cái vỏ hộp đóng gói của mũ trò chơi, trò chơi tên gọi là “ Vương Triều Phong Vân ».
Kỳ thật hắn có thể đạt được cái này mũ trò chơi này, cũng coi như là nhờ ăn may giẫm phải ..ứt chó mà thôi, nửa năm trước nhà phát hành trò chơi tức tập đoàn Vương Triều nhằm ăn mừng sự kiện số người chơi cùng online trong một thời điểm vượt qua 60 triệu người, liền tiến hành một đợt quảng cáo mới mang tính bùng nổ, đó chính là cố ý chuẩn bị 10 ngàn chiếc mũ trò chơi miễn phí tặng cho tất cả những thành phố lớn.
Trương Hách lúc trên đường đi tìm việc làm nhặt được một tờ giấy lĩnh thưởng, nhờ đó cái mũ đội đầu này mới như ma xui quỷ khiến đến được tay hắn, bất quá loại mũ trò chơi chỉ là loại mặt hàng chất lượng kém nhất, đa số người chơi có tiền đều sử dụng khoang tàu trò chơi.
Tuy nhiên một cái mũ trò chơi rẻ tiền trên cơ bản cũng giá trị 3000 nhân dân tệ, nhưng ở trong ý thức của Trương Hách, thà nhặt được một tờ 100 tệ in hình đầu một ông già màu đỏ còn hơn.
Bất kể nói thế nào, có thì vẫn tốt so với không có, Trương Hách mấy tháng này cũng bỏ ra chút thời gian để chơi.
Ba năm trước đây, ngay khi tập đoàn Vương Triều của Trung Quốc vừa đưa ra vừa trò chơi giả thuyết thực tế mô phỏng “ Vương Triều Phong Vân », liền nhanh chóng lan tràn ra toàn bộ thế giới, các trò chơi khác ào ào bị loại bỏ, « Vương Triều » dùng một loại thanh thế bẻ gãy nghiền nát mọt thứ tiến tới dậy lên cao trào, số người online trung bình đột phá 10 nghìn, 1 triệu, 5 triệu, hàng chục triệu... Cho tới hôm nay đã là con số khủng bố 60 triệu rồi, đây là còn chưa tính tới những người chơi đang trong trạng thái rời mạng, nếu như mà tính đến, thì cứ trung bình mỗi 3 người Trung Quốc, sẽ có một người chơi « Vương Triều », đây là một thành tích từ trước đến giờ chưa từng có trong lịch sử trò chơi.
Đối với những người chơi yêu game mà nói, và nhất là với người chơi Trung Quốc, trò chơi này được phát hành chính là tin vuo nối tiếp tin vui, bởi vì đây là một trò chơi dùng bối cảnh phương đông làm chủ đề.
Trong lòng người đều có một giấc mộng võ hiệp, vác đao lưu lạc giang hồ, đeo trường kiếm đi tới chân trời góc biển, ánh đao bóng kiếm khoái ý ân cừu, thần tiên quyến lữ, nơi tái ngoại gặp từng đàn dê bò... Trước kia những điều này chỉ có thể gặp ở trong sách trong TV hay chỉ là ước ao tươi đẹp, nhưng hiện tại chỉ cần bạn nguyện ý, chính mình liền có thể lập tức tham gia vào cho đã ghiền.
Chỉ là Trương Hách chính là một cái ngoại lệ, hắn không muốn đã ghiền, mà hắn hiện tại tham gia vào, đơn giản chỉ là muốn ở trong trò chơi này lăn lộn một hồi, kiếm lấy một khoản tiền đi ra trả tiền thuê nhà, đây là một vấn đề rất thực tế, nhưng đây lại không phải là một cách nghĩ thực tế chút nào.
Bởi vì nhà phát hành trò chơi còn chưa có thực lực lật trời đến mức có thể tương thông tiền ảo với tiền thật, bất quá chuyện gì cũng luôn có biện pháp, rất nhiều việc chính là do con người làm ra thì mới có được.
Trương Hách lúc này cũng là vị bị bức mà phải nghĩ đến việc này thôi, sinh hoạt phí tháng sau chỉ còn lại có 316 tệ, trước giá hàng hóa đắt đỏ của thành phố Mộng Tinh bạn chỉ trông cậy vào chút tiền ấy chịu đựng một tháng, thì dù mỗi ngày chỉ ăn mì ăn liền cũng chịu không nổi a, chẳng bằng dứt khoát nhảy lầu cho xong hết mọi chuyện, tránh khỏi còn sống mà phải chịu tội cho rồi.
Cho nên sau khi đăng nhập lại vào « Vương Triều » lần này, việc cấp bách chính là tranh thủ thời gian trong vòng năm ngày kiếm được một số tiền nho nhỏ trả nợ, sau đó mới nghĩ biện pháp kiếm tiền phí sinh hoạt tháng sau.
Cái cách suy nghĩ này của Trương Hách không sai, nhưng, có lẽ vẫn phải sử dụng câu nói kia, đó là : điều này vẫn không thực tế.
Bởi vì hắn bây giờ mới chỉ là giai đoạn mới chơi, chỉ cần là nhân vật tân thủ dưới cấp 20 liền có thể nói một câu là ‘sạch sẽ’ không thể ‘sạch sẽ’ hơn được nữa ( DG: trong túi sạch sẽ đó mà ), tân thủ sau khi đạt đến cấp 20, mới có thể chuyển chức, lần chuyển chức này rất đơn giản, chỉ cần đủ điều kiện, liền có thể lựa chọn gia nhập một ít môn phái, ví dụ như: bang Cá Voi, điện Rắn Nước, hay miếu đường Chó Hoang....
Đương nhiên, chỉ cần nghe qua tên những môn phái này, ngươi ta liền có thể tưởng tượng ra được tương lai khi tham gia vào bên trong như thế nào, ngược lại chẳng thà thành thành thật thật đi làm sơn tặc còn có tiền đồ hơn.
Thời gian tải hoàn thành của màn hình đăng nhập là 15 giây, trong khoảng thời gian này người chơi ở vào trạng thái vô địch, tầm mắt mơ hồ của Trương Hách dần dần trở nên rõ ràng, hiện ra trước mắt là hình ảnh một nơi nguy nga đẹp đẽ đến mức kỳ diệu, núi non chập chùng không ngớt, nơi đây được gọi là đỉnh Thanh Loan.
Nhìn từ xa, trên đỉnh Thanh Loan có một thác nước có độ cao mấy chục thước chay như bay thẳng xuống phía dưới, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, khe núi hiện lên lớp lớp cầu vồng, tại lưng chừng núi chim hót hoa nở, trên đỉnh đầu trời xanh không mây.
Cảm giác đang ở một thành phố lớn đầy áp lực ngày ngày tiếp xúc với chỉ toàn thép và xi-măng lạnh như băng, khi nhìn thấy khung cảnh như họa này, trong lúc chưa kịp phát giác cũng đã đủ khiến cho người cảm thấy sảng khoái tinh thần.
Thác nước đổ xuống mặt đất trở thành một dòng sông thanh tịnh, sau bức tranh uốn khúc qua hai ngọn núi là tới một vùng đất có đồng cỏ và nguồn nước tốt tươi, tại nơi đó có phiên chợ vô cùng náo nhiệt, người đi đường nối liền không dứt, các kiến trúc và nhà ở đều theo phong cách cổ xưa ngói xanh tường đỏ, được xếp đặt một cách chỉnh tề hấp dẫn, tạo cho người ta một loại cảm giác thư thái nói không nên lời.
Thật ra đây mới chỉ là một thôn, nghiêm khắc mà nói chính nơi này chỉ là một là cái thôn dành cho tân thủ, chỉ có điều những người chơi thích thám hiểm từ bên ngoài đến đỉnh Thanh Phong này đàn đàn lũ lũ, mỗi ngày đi qua lại có thêm rất nhiều người đến mà thôi, vì muốn tiếp tế thì cần phải đi qua thôn tân thủ Vũ Hoa, cho nên đã làm cho quy mô của thôn này lớn hơn so với thôn tân thủ bình , tạo nên cảnh phồn vinh trong thời gian ngắn.
Con phố phía đông vẫn náo nhiệt như trước, ngoại trừ cửa hàng kinh doanh chính thức do hệ thống quy định ra, các người chơi có thể bày hàng kinh doanh tại vỉa hè, mà những cửa hàng vỉa hè cũng rất có học vấn, đạo lý rất đơn giản, trong cửa hàng chính thức bán ra mấy cái gì đó thì có thể dùng bốn chữ để hình dung đó là :”Đã đắt lại còn cặn bã!” Thì thứ mà các người chơi kinh doanh có thể coi là ”hàng đẹp giá rẻ!” rồi.
Cho nên các người chơi có kinh nghiệm đi qua đỉnh Thanh Loan này, thường thường đều sẽ dừng lại nghỉ chân chọn lựa hàng hóa.
“Bánh nướng, bánh nướng hình nón xanh đây!”. Tại phía trên một cái quầy hàng nằm ở phía cuối cùng của con phố phía đông, một người chơi nam mặc một thân giáp vải đứng ở trước quầy hàng bằng gỗ, không ngừng nghển cổ hướng con đường phía bên ngoài cửa thôn thét to, chiếc cổ dài ra cũng không khác cổ con vịt là mấy.
Người chơi nam này Trương Hách đương nhiên là có quen biết, thường xuyên cùng bày quầy ở chỗ này, coi như cũng là hàng xóm lâu năm với nhau rồi, hắn cũng chưa biết tên đối phương là gì, chỉ là thuận miệng gọi luôn biệt danh “cổ vịt” mà thôi.
Ở bên trong « Vương Triều », loại tân thủ như Trương Hách cùng cổ vịt đa phần rất ít người biết rõ tên của đối phương, không nên để lộ ra tên của mình, đó là nhằm bảo vệ cho bản thân, « Vương Triều » mở cửa cũng đã hai năm, đa số người chơi đều đã sành sỏi rồi, chẳng có ai là người ngu, loại này kinh nghiệm cơ bản nhất trong trò chơi đã được đám người chơi pro chia sẻ trên các topic trao đổi kỹ thuật trong diễn đàn nhắc đi nhắc lại không ít lần.
Đương nhiên là, những người chủ động để lộ tên trên đầu mình là ngoại lệ, loại người này nếu không phải cuồng vọng tự đại, thì chính là rất có tiếng tăm, và cuối cùng kết quả nếu không phải là bị người khác đánh cho bò loạn khắp nơi, thì chính là được đánh người khác tìm răng bốn phía.
“Này, người anh em, mấy nay không gặp anh, đi chỗ nào phát tài rồi mới trở lại đây à?” Cổ vịt nhiệt tình chào hỏi.
“Tôi đang định trở lại đây phát tài đây!” Trương Hách nhàn nhạt trả lời.