Trên con phố phía đông người qua đường rất nhiều, nhưng cổ vịt cả buổi cũng chẳng nhận được mối làm ăn nào, chỉ còn cách không ngừng tìm Trương Hách nói chuyện phiếm, Trương Hách chỉ lẳng lặng nghe, không đáp lời, trên thực tế Trương Hách đang âm thầm đặt sự chú ý tập trung lên con đường lớn nơi cửa thôn.
Con đường lớn này từ trên cao đi xuống khi đi qua cửa thôn có chút dốc xuống, mà nơi tiến vào thôn tính từ đướng lớn chính là đường phố phía đông, cho nên đối với những người chơi kinh doanh quầy hàng vỉa hè nơi này có yêu cầu cực cao đối với nhãn lực.
“Mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng” câu danh ngôn này tựa như giới luật của trời chuyên vì « Vương Triều » mà sinh ra vậy, nó có thể áp dụng tại bất kỳ nghề nghiệp nào.
Cổ vịt vẫn còn đang thao thao bất tuyệt, ánh mắt Trương Hách đã trở nên lẫm liệt, sắc mặt khẽ động, nhanh chóng rút ra bút lông viết một hàng chữ lên phía trên tờ giấy dán của quầy hàng bằng gỗ.
Loại này giấy dán này kỳ thật chính là một loại tương tự như biển quảng cáo của các quầy hàng nơi vỉa hè, nó cùng bút lông giống nhau đều là sản phẩm điện tử, chỉ có điều nhìn từ bề ngoài không thấy mà thôi, chỉ cần viết chữ lên mặt giấy, tính từ lúc bạn dùng bút viết lên sau 1 phút đồng hồ, những chữ đó sẽ tự động biến mất, lúc này câu quảng cáo mới mới hiện ra.
Nhóm người vào thôn lần này tổng cộng có năm người, nhìn từ bề ngoài thì không bắt mắt lắm, nhưng cũng chẳng thể dấu diếm nổi trước con mắt gần như thành tinh của những người chơi quanh năm suốt tháng buôn bán nơi đây.
Tổ hợp ba nam hai nữ này đều mặc quần áo dành cho nhà mạo hiểm màu vàng xám, mỗi người đều không đeo đồ trang sức gì, nhưng trên thân đều khoác áo choàng vải, áo dài được bó gọn bởi chiếc dây lưng, trên giày vải có không ít dấu vết màu đỏ sậm cùng vết trầy.
Chỉ với vài đặc điểm đó, những người chơi bán hàng rong tại con phố phía đông này trong lòng đã sớm nắm chắc rồi, năm người này trang phục thống nhất, nhất định là sư huynh sư muội từ trong môn phái nhỏ nào đó ở đi ra.
Vũ Hoa thôn dù sao cũng chỉ là thôn dành cho tân thủ, tại đây có thể thấy người trong môn phái nào đó qua lại đã là mười phần hiếm thấy rồi, còn những môn phái lớn kia, cho dù là đệ tử phái Thanh Thành đi đến thành Ích Châu, đều là đặc biệt được người khác tôn trọng, chứ đừng nói tới những đệ tử của danh môn chính phái một số hai trong truyền thuyết như Thiếu Lâm hay Võ Đang.
Tiếp theo, từ vết xước trên giày của năm người này có thể thấy được bọn họ từ rất xa tới đây, còn dấu vết màu đỏ sậm thì chính là vết máu sau khi cùng người khác đánh nhau vấy lên trên đó, từ vẻ trải qua sương gió, nói rõ trên đường khả năng còn từng gặp phải báo thù.
Những phân tích này cộng lại đã có thể kết luận ra được, năm người này rất có thể là đi làm nhiệm vụ trên đỉnh núi Thanh Loan, sau chuyến lặn lội đường xa tất nhiên là muốn tại thôn Vũ Hoa mua sắm đồ tiếp tế.
Đương nhiên, nhãn lực ai ai cũng có, nhưng muốn buôn bán được thì phải dựa vào bản lĩnh thật sự rồi.
Vì vậy nguyên một đám những người bán hàng rong hô to gọi nhỏ, hét lớn mời chào người mua, trong đó âm thanh của cổ vịt có thể nói là rống to nhất:”Bánh nướng, bánh nướng hình nón xanh, mua một tặng một, đại gia, đại gia tới bên này coi thử tí đi, bánh của ta, thật sự là, da bánh trơn mềm, tựa như tiểu kiều thê trong nhà của ta vậy...”
*( DG : ở TQ nón xanh còn có nghĩa khác là – bị cắm sừng =)), bán bánh này bố thằng nào dám mua)
Âm thanh rao hàng đầy đường khiến cho người ta cảm thấy náo nhiệt khó cưỡng lại được cảm giác muốn mua hàng, tục ngữ nói mãi rồi cũng sẽ thông, đến khi năm người đi tới quầy hàng của Trương Hách rốt cuộc cũng dừng bước.
Bởi vì tờ quảng cáo mà Trương Hách dán lên chẳng những lời ít mà ý nhiều, mà còn cả mười phần hung hăng ngang ngược:”Bán thuốc, thích thì mua không thì để đấy!”
Lại nhìn thần thái Trương Hách, một bộ dáng lạnh nhạt ngồi dưới đất.
Giờ phút này trong ánh mắt người con trai trung tuổi vác đao đi đầu đã có tia ý cười:”Em lớn em hai, các em mau nhìn kìa, mấy năm nay việc lạ mỗi năm đều có, mà năm nay lại đặc biệt nhiều, người này bán thuốc, mà bộ dạng cứ như người khác phải cầu hắn bán vậy, đã như vậy, chúng ta lại xem hắn rút cuộc là bán cái loại linh đan diệu dược gì.”
Chiêu này của Trương Hách quả nhiên có tác dụng bất ngờ, kỳ thật con mắt của hắn so cổ vịt nhìn người càng chuẩn hơn, đám người tới lần này phỏng chừng là người chơi cấp 20 đã qua chuyển chức lần một, dựa theo quy tắc trước khi chuyển chức lần 1, mỗi lần tăng 1 cấp sẽ nhận được 5 điểm thuộc tính mà tính, 100 điểm thuộc tính dùng để tăng bảy thuộc tính lớn bao gồm : thể chất, lực lượng, căn cốt, nội công, thân pháp, tâm pháp, gan dạ sáng suốt. Nếu như chia đều 14 điểm cho mỗi thuộc tính, theo như quy đổi 1 điểm thuộc tính tương đương với 5 điểm tính mạng, thì chỉ số tính mạng của những người này cùng lắm cũng chỉ nhỉnh hơn 70 một chút, bằng vào điểm thể chất ấy muốn ở lại đỉnh Thanh Loan trong thời gian dài, thì mức độ nguy hiểm rất cao.
Đương nhiên cũng không thể loại trừ trường hợp có người hơn 20 cấp, chỉ là cho dù vậy thì các môn phái thu người có yêu cầu rất lớn đối với thuộc tính, không thể toàn bộ ai cũng tăng vào thuộc tính thể chất được.
Nếu như những người này đã dừng lại xem, thì chính là đã nói võ công rõ những người này tu luyện không phải là dùng ngoại công làm chủ, mà rất có thể là tu luyện thân pháp cùng nội công...
Với lối tư duy suy luận tính toán tinh vi phức tạp của Trương Hách thì những người bán hàng rong kia trong thời gian ngắn không có cách nào làm được.
Hiện tại thấy người con trai vác đao dừng lại đi đến gần, trong nội tâm Trương Hách càng khẳng định, cái vụ mua bán này hắn đã có trên bảy phần nắm chắc rồi.
Thuốc dùng làm hàng mẫu rất nhanh được người con trai vác đao cầm lên, viên thuốc tròn to bằng quả táo gai, vừa đen lại vừa sáng bóng, đến khi trông thấy thuộc tính của dược hoàn, ánh mắt người con trai vác đao liền sáng lên:
Toán Nhĩ Ngoan, mỗi giây hồi phục 5 điểm tính mạng, duy trì trong thời gian 30 giây.
* ( DG: Toán Nhĩ Ngoan : Tỏi hung ác.)
Người con trai vác đao thở dài:”Tôi hiện tại cuối cùng cũng minh bạch tại sao cậu lại rao ‘thích thì mua không thì để đấy’ rồi, loại thuốc này quả là tốt thật!”
Hắn cảm khái không phải là không có đạo lý, bởi vì trước mắt ở phía trong tiệm bán thuốc chính thức thuốc phục hồi thể chất chỉ có một loại, đó chính là bình máu nhỏ, mỗi giây hồi phục 1 điểm thể chất, 10 tiền đồng 1 bình, dù cho tiệm thuốc trong trấn cũng chỉ bán bình máu trung cấp, mỗi giây cũng chỉ hồi phục được 2 điểm thể chất, mà lại đòi tới 15 tiền đồng một lọ, trên cơ bản thuốc nước trong cửa hàng chính thức không phải là thứ dành cho những kẻ có tiền tiêu hoang, mà là nhằm ưu ái cho những loại thuốc do người chơi tự chế tạo.
Như vậy chỉ cần so sánh một chút, liền có thể đoán được giá trị của Toán Nhĩ Ngoan rồi.
Người con trai vác đao thâm ý nhìn Trương Hách một cái:”Nghề nghiệp của cậu là chiến đấu phải không?”
Trương Hách lạnh lùng nói:”Anh rút cuộc muốn mua thuốc hay là muốn nghe ngóng tin tức thế? Nghe ngóng tin tức thì một tiền đồng một lần hỏi tin tức.”
Người con trai vác đao nở nụ cười, cái tên bán thuốc vô cùng hợp khẩu vị của hắn:”Thuốc, tôi muốn mua, tin tức, tôi cũng vậy muốn nghe ngóng!”
Trương Hách gật gật đầu:”Tôi là nghề nghiệp chiến đấu.”
Cả đám người ngạc nhiên, người chơi theo nghề nghiệp chiến đấu chỉ có thể lựa chọn tu luyện hai cái kỹ năng cuộc sống mà thôi, mà người chơi chuyên theo nghề nghiệp cuộc sống thì lại có thể lựa chọn luyện tập 6 cái cuộc sống kỹ năng liền, nói như vậy, người chơi nghề nghiệp chiến đấu chủ yếu chú trọng tu luyện võ nghệ, mà kỹ năng cuộc sống của tên này không ngờ lại có thể luyện ra được thứ như Toán Nhĩ Ngoan, vậy hiển nhiên là, cái này gã bán thuốc này lựa chọn nghề nghiệp phụ chính là ‘luyện dược sư’ rồi, hơn nữa trình độ lại còn không hề thấp.
Người con trai vác đao hiếu kỳ nói:”Cậu cấp bao nhiêu thế?”
Trương Hách lạnh lùng nói:”Tin tức này là không bán!”
Người con trai vác đao nở nụ cười:”Được rồi, chỗ thuốc này của cậu giá bao nhiêu?”
Trương Hách nói:”40 tiền đồng một viên!”
Toàn bộ năm người lập tức đều hít một hơi khí lạnh, khẩu khí của người con trai vác đao cũng lạnh hẳn xuống:”Quá đắt!”
Trương Hách không hề để ý đến phản ứng của hắn, chỉ là dùng ngón tay chỉ vào dòng ”thích thì mua không thì để đấy” trên tờ quảng cáo, người con trai vác đao nhịn không được vừa cười vừa nói:”Thế này nhé, tôi lấy 50 viên, 30 tiền đồng một viên ổn chưa.”
Trương Hách nói:”Anh nếu mua 100 viên thì tôi mới có thể cân nhắc tới cái đề nghị của anh.”
Bốn người khác cùng nhìn qua phía người con trai vác đao, trong ánh mắt tràn ngập thần sắc muốn có số thuốc này một cách bức thiết, họ đều cảm thấy loại thuốc này có ý nghĩa rất quan trọng.
Người con trai vác đao cũng nói một câu dứt khoát:”Không còn cách nào thương lượng hả?”
Trương Hách nói:”Gần như là không còn cách nào rồi.”
Người con trai vác đao có chút nóng nảy, thuốc này hắn rất nóng lòng muốn thu vào trong tay, vì nếu không thì hồi hành trình lên đỉnh Thanh Loan chắc chắn sẽ dữ nhiều lành ít:”35 tiền đồng một viên, tôi mua 60 viên, đồng thời nghe ngóng tin tức, chúng tôi có thể lập tổ đội cùng mang ngươi lên núi, chiến lợi phẩm sẽ chia cho cậu một phần, chúng tôi đang tu luyện chỉ số nghĩa hiệp, cho dù phải trần truồng, tôi cũng sẽ không thiếu cậu một phân tiền, điều kiện của tôi ưu đãi lớn như thế, cậu không ngại thì hẳn cũng nên cân nhắc một chút đi”
Đầu năm nay, ai ra ngoài lăn lộn cũng chẳng phải người ngu, người con trai vác đao sao có thể không nhìn ra Trương Hách là tân thủ được, phỏng chừng ở vào tầm khoảng cấp 10 gì đó đi.
Hắn cũng đã từng trải qua thời gian làm tân thủ, thống khổ của những người chơi mới người ngoài không thể hiểu hết được.
Tân thủ dưới cấp 20, nếu như luyện một mình, thì cũng chỉ có thể ở quanh thôn giết gà, đập chuột, không thì làm nhiệm vụ tuần hoàn ”giúp dì lớn ở con phố phía tây thổi lửa nấu cơm kiêm giặt quần áo trông trẻ con”, phạm vi xa hơn một chút như tới đỉnh Thanh Loan thì nghĩ cũng đừng nghĩ đến nữa, bởi vì lợn rừng bình thường nhất ở đó ngươi cũng đánh không lại, bởi vì một nguyên nhân rất đơn giản là, không có tiền không thuốc không trang bị, đối với cái ‘ba không’ này thì muốn làm việc đơn giản nhất cũng khó mà thành.
Cho nên, có câu danh ngôn rất có đạo lý là :”Vốn căn bản sẽ quyết định kiến trúc cao bao nhiêu tầng”, « Vương Triều » không chỉ có cảm giác chân thật ở chỗ người chơi lạc vào một khung cảnh thế giới kỳ lạ, mà trên nữa còn cùng với nguyên lý của thế giới hiện thực tương thông với nhau, vô luận thế giới thực hay là thế giới giả tưởng, tiền tài cùng quan hệ giữa người với người luôn có hiệu quả và tác dụng mang tính quyết định.
Vì chế tác Toán Nhĩ Ngoan, Trương Hách cũng đã phải dùng rất nhiều biện pháp, thông qua nhiều loại cách thức khác nhau mới thu thập được nguyên vật liệu để chế tạo, nếu như không phải là vì cái mối lo tiền thuê nhà kia, hắn sẽ không bao giờ hạ giá, bởi vì cái giá tiền này đối với hắn đã là rất rẻ rồi, chỉ là đám người kia không biết nhìn hàng mà thôi.
Bất quá nghĩ tới điều kiện hậu đãi của người con trai vác đao này, Trương Hách cảm thấy đó là một cơ hội, rất đáng để thử một lần.
Trước mắt cấp bậc của bản thân xác thực có chút chút hơi thấp, hắn cũng rất muốn hưởng thụ đặc quyền của tân thủ đó chính là lần chuyển chức đầu tiên do hệ thông máy chủ quy định.
“Giao dịch hoàn thành!” Trương Hách gật đầu trả lời.
Người con trai vác đao chủ động đưa tay ra, đồng thời cũng gửi sang một cái lời mời gia nhập tổ đội:”Hoan nghênh cậu gia nhập nhóm chúng tôi!”
Trương Hách cùng hắn bắt tay, nhưng lông mày thủy chung vẫn chưa giãn ra được, bởi vì 2 lượng bạc cộng thêm 100 văn tiền đồng đổi thành nhân dân tệ, dùng giá thị trường trước mắt vô cùng thấp của ngân hàng tư nhân mà nói..., tối đa cũng chỉ được 50 tệ, như vậy hắn trong năm ngày phải gặp được ít nhất 10 người tới mua, chia đều ra một ngày 2 lần, dù cho bỏ vấn đề này qua một bên tạm chưa tính đến mà nói, hắn hiện tại căn bản cũng không còn nhiều Toán Nhĩ Ngoan tồn kho để bán, tiền thuê nhà vẫn là trăng trong nước, mong ước không thể được mà thôi.
Chỉ là cổ vịt bên cạnh hiện tại lại đang lộ ra ánh mắt hâm mộ, xem ra người anh em này kiếm ăn tốt rồi, vừa có thể kiếm tiền lại còn có thế luyện cấp và chia trang bị, trong khi ta la hét hơn hai ngày còn chưa bán nổi 100 văn tiền đồng a, người anh em này ngược lại lại không ngờ trâu bò như vậy, nhiều nhất cũng chỉ mới đứng nửa giờ đồng hồ, liền có hai lượng bạc trắng bóng tới tay, haizzz, đều là con người với nhau có lúc thực sự lại không thể so sánh được với người ta ah.