Chương 6
Trương Hách không có chạy trốn cũng không phải bởi vì trấn định, mà là hắn tự mình hiểu được, hắn biết dù mình có chạy thế nào chạy cũng trốn không thoát.
Hắn vừa xem qua quá trình tên chữ đỏ ra tay, lấy 5 điểm thân pháp của bản thân hắn so sánh cùng tên chữ đỏ mà nói, tên chữ đỏ này để cho bản thân trốn trước 5 phút đồng hồ thì tên kia cũng có thể dễ dàng đuổi theo kịp mình, vô tình kết quả lại vẫn là đem mình chém chết.
Ngay tại khi tên chữ đỏ tới gần, Trương Hách bỗng nhiên nói:”Anh đang luyện chỉ số tà ác phải không!”
Khẩu khí của hắn khẳng định mưới phần, tên chữ đỏ giật mình, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo hơn, hắn không có ngờ tới cái gã tân thủ này ánh mắt lại có thể chuẩn như vậy.
Kỳ thật từ trước thời điểm người đầu tiên bị giết cho giết cho đến thời điểm Thủy Y Nhân ngã xuống, Trương Hách đã nhìn ra, dù cho tên chữ đỏ cùng Cẩu Bất Lý liên thủ, cũng chưa chắc đã có thể tóm gọn được đám Hoạt Tử Nhân.
Bởi vì đám Hoạt Tử Nhân đã cùng phái Thanh Thành kết cừu oán từ lâu, mà năm người lại có thể đi đến được đỉnh Thanh Loan, mặc cho ven đường bị đệ tử Thanh Thành một đường ngăn chặn đuổi giết, nếu không có chút tài năng đã không thể nào bình yên vô sự đến được đây rồi.
Mà ưu thế của Hoạt Tử Nhân chính là cả nhóm cùng nhau tiến thối, nhưng chỉ do một thoáng Mộc Đầu Tượng bị xúc động liền khiến cho cái ưu thế này không còn sót lại chút gì, rất rõ ràng, tên chữ đỏ cùng Cẩu Bất Lý đã chuẩn bị xong chiến thuật từ trước đó.
Chỉ ngắn ngủi trong thời gian vài phút, chỉ vài chiêu vô cùng đơn giản đã quật ngã được ba bốn người, tới lúc này đã có thể rất dễ dàng nhìn ra được, chỉ đáng tiếc là chính bản thân khổ chủ là Hoạt Tử Nhân nghĩ không ra, ngược lại lại để cho một người ngoài như Trương Hách phân tích ra được một cách rành mạch.
Thẳng đến khi Lượng Y Can bị đánh chết, tên chữ đỏ xác định Hoạt Tử Nhân không phải là đối thủ của hắn, mới cố ý phân tán sự chú ý của Cẩu Bất Lý, từ đó đánh lén thành công giết chết Cẩu Bất Lý, cuối cùng chỉ cần đối phó với một mình Hoạt Tử Nhân không còn gì phải băn khoăn nữa.
Ngoại trừ tu luyện ”chỉ số tà ác”, Trương Hách thật sự tìm không thấy nguyên nhân khác để giải thích động cơ cho việc tên chữ đỏ vừa làm.
Trương Hách mở miệng nói:”Tôi có giá trị hơn 2 lượng bạc nhiều.”
Những lời này vừa nói ra, chẳng những đám người Hoạt Tử Nhân kinh ngạc, mà ngay cả tên chữ đỏ cũng dừng bước lại, cảm thấy rất là ngoài ý muốn liền đáp:”Hử?”
Trương Hách nói:”Trên người của anh hẳn cũng chẳng còn bao nhiêu thuốc phục hồi.”
Lời này của hắn quả thật đúng là không hề nói lung tung, bởi vì theo như lẽ thường, trong khi PK bị vết thương nặng, thì trước tiên hẳn phải dừng lại dùng thuốc hồi phục cho bản thân mình, đây cũng không phải chỉ là thói quen cá nhân, mà là kinh nghiệm trong trò chơi, nếu như ngươi tự cho là mình thiên hạ vô địch mỗi lần bị thương rồi lại tiếp tục bị thương, cứ ngang ngạnh đợi chỉ số tính mạng tự động khôi phục, cái đó không thể nghi ngờ là một điều ngu xuẩn, bởi vì vạn nhất trong lúc này có một cao thủ thuộc loại ám khí gì gì đó... Bắn trộm ngươi một phát, thì ngươi cứ từ từ mà khóc đi.
Theo phong cách của tên chữ đỏ mà nói, hắn tuyệt đối sẽ không thể không biết những kinh nghiệm cơ bản tối thiểu nhất này.
Sau khi hắn trúng một đao cực nặng của Hoạt Tử Nhân vẫn một mực không xài thuốc bổ xung, rất không may là điều này đã bị ánh mắt độc đáo của Trương Hách nhìn ra được.
Tên chữ đỏ sắc mặt trầm xuống, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng hơn:”Nói tiếp đi.”
Trương Hách cắn răng ném đi một viên Toán Nhĩ Ngoan qua, tên chữ đỏ sau khi chấp nhận lệnh ”yêu cầu giao dịch” của đối phương gửi đến, hắn không nói đến câu thứ hai liền đem luôn viên thuốc vừa nhận được rắc lên bắp đùi mình, thể chất liền bắt đầu hồi phục nhanh như bay.
Trương Hách thản nhiên nói:”Viên này là tặng cho anh, nhưng từ viên tiếp theo khỏa tôi sẽ không đưa miễn phí nữa, anh có thể lựa chọn hoặc là hiện tại tiễn tôi về thành, dù sao tôi chỉ có mới đạt tới cấp 12, bị ‘về làng’ rồi cũng chẳng có bất kỳ tổn thất gì, hoặc là anh lựa chọn cùng tôi giao dịch, chính anh tự cân nhắc lợi hại đi.”
Hoạt Tử Nhân, Cẩu Bất Lý đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc, cái tên sát thủ vô tình lạnh lùng tàn khốc tới mức lục thân không nhận này không ngờ lại bị một tay mới chơi cấp 10 nói ba xạo một hồi liền bị hù dọa, không những thế lại còn lộ ra vẻ suy ngẫm nữa chứ.
Loại chuyện này bọn hắn chẳng những chưa từng thấy qua, mà quả thực là ngay cả nghĩ cũng nghĩ chưa từng nghĩ đến.
Tên chữ đỏ thật sự đang rất kinh ngạc, cái gã tân thủ này ánh mắt cũng không khỏi cũng quá độc đáo đi, những chi tiết nhỏ đến thế này cũng bị hắn nhìn ra được, kỳ thật mình bây giờ đúng là thiếu tiền thiếu thuốc thật, hy vọng trở về thành xa vời hắn sớm đã bỏ đi rồi, còn chuyện nhờ người mua hộ nhất thời hắn tìm không ra được ai, nếu như Cẩu Bất Lý trở về liền tụ tập ngay một đám đệ tử phái Thanh Thành tìm tới, thì chính mình gặp nguy hiểm rồi.
Nếu như không chịu suy nghĩ đi giết cái tên tân thủ này không có thù hận gì với mình này, dù có thể được tăng thêm nhiều chỉ số tà ác, nhưng gã tân thủ này cũng sẽ chẳng tổn thất gì.
Hệ thống máy chủ có rất nhiều quy định nhằm bảo vệ tân thủ, ví dụ như tân thủ từ cấp 20 trở xuống khi bị chết, sẽ không bị rơi trang bị vật phẩm, hay ví dụ như tân thủ có mang theo số đồ nặng vượt quá 200% vẫn có thể hành động nhẹ nhàng như cũ...
Sau khi suy nghĩ khá lâu, tên chữ đỏ mới nói:”Viên thuốc giống như vậy hiện tại trên người mày có bao nhiêu?”
Trương Hách hết sức cẩn trọng đáp:”Anh muốn bao nhiêu?”
Người chữ đỏ trầm ngâm, nói:”20 viên!”
“70 tiền đồng một viên, thiếu một tiền cũng không bán, kể cả tiễn tôi về làng tôi cũng không bán!” Thái độ chém đinh chặt sắt của Trương Hách kiến cho Hoạt Tử Nhân cực kỳ bội phục, em gái nhà ngươi chứ ngươi mở quầy ở trong thôn bán giá cao nhất cũng chỉ tới 40 văn một viên, mà đến nơi hoang dã này giao dịch, ngươi liền hô giá tiền cơ hồ gấp đôi, thằng nhãi này, ngươi thật là có tiềm chất khai mở hắc điếm đó, theo anh mày thấy việc này rất chi là khả quan.
Ai ngờ tên chữ đỏ thập phần sảng khoái, liền đi tới mở ra bảng giao dịch ném luôn vào đó 1 lượng bạc cùng 400 tiền đồng.
Điều này khiến cho Hoạt Tử Nhân cảm thấy choáng váng, tiểu tử, con mịe nó quá là thiên tài mà, ở cùng một chỗ với tội phạm giết người vậy mà không ngờ còn nghĩ được đến chuyện làm ăn buôn bán.
Bất quá đấy là do đám Hoạt Tử Nhân không biết được suy nghĩ trong lòng của tên chữ đỏ mà thôi, hiện tại có người tình nguyện bán thuốc cho hắn đã là chuyện rất khó tìm được rồi, mà thuốc này lại còn là thuốc xịn, giao dịch tại nơi hoang dã thì giá cả phải cao hơn rồi, đạo lý cũng không khác mấy người thường ngày mua mì ăn liền là mấy, tại siêu thị ngươi có thể dùng 3 đồng 5 cắc mua được một túi mì Khang Sư Phụ, hoặc loại mì xào nào đó, nhưng là một khi ngươi ngồi lên trên chuyến xe lửa đường dài từ Thẩm Dương thông đến Côn Minh, thì đừng nói mua mì ăn liền, chỉ với 3 đồng của ngươi mà muốn mua một chai bình nước khoáng, cái chuyện này nghĩ cũng đừng bao giờ nghĩ tới nữa.
Sau khi giao dịch thuốc xong Trương Hách nói :”Chỗ này của tôi còn 150 viên, tôi có thể bán nốt cho anh với một điều kiện.”
Cái này tuyệt đối là nói dối, chỉ là lời nói dối này lại quá giống thật mà thôi, vì theo lý thuyết thì tân thủ cấp 12 mang theo số thuốc nhiều như vậy là vẫn có thể miễn cưỡng hành động được, điểm này ngươi đừng mơ tưởng giấu diếm được tên chữ đỏ, bởi vì nếu ngươi nói là ngươi còn ba trăm tới năm trăm viên, tên chữ đỏ sẽ có thể nhanh chóng nhìn thấu được chuyện ngươi nói láo.
Chỉ là ngay cả 150 viên Trương Hách cũng tuyệt đối không có nhiều như vậy, trên thân hắn hiện tại thể chỉ còn có cùng lắm 60 viên mà thôi, một khi bán toàn bộ cho tên chữ đỏ, bản thân chắc chắn liền sẽ bị đối phương giết người bịt miệng ngay, đây là một đạo lý rất đơn giản, chỉ cần một khi mà ngươi mất đi giá trị lợi dụng, sẽ lọt vào tình huống bị người khác vô tình vứt bỏ ngay, vô luận « Vương Triều » hay là thế giới hiện thực, rất nhiều chuyện đều là như vậy hết.
Tên chữ đỏ lạnh lùng nói:”Điều kiện gì?”
Trương Hách nói:”Anh phải kéo tôi một lúc.”
Tên chữ đỏ không nói hai lời liền gửi lời mời gia nhập tổ đội, Trương Hách nhìn qua, tên chữ đỏ tên này tên gọi là Kiếm Vô Ngữ, danh tự quả nhiên trâu bò, nhưng cũng phải nói thêm là người này quả thật có vốn để trâu bò, bởi vì tin tức trên kênh đoàn đội biểu hiện như sau:
Kiếm Vô Ngữ, chuyển chức lần 2, lvl 46.
Từ điều này cũng không còn khó giải thích chuyện vì sao một đoàn năm người Hoạt Tử Nhân bị giết chết nữa, một nhóm 2x chuyển chức lần 1 đấu với người ta cấp 46 chuyển chức lần 2, vậy là chẳng khác gì đội du kích Iraq mặt đất dùng mấy khẩu súng cùi bắp bắn nhau với máy bay chiến đấu hornet của mỹ rồi, làm chẳng khác nào muốn chết.
Trông thấy Kiếm Vô Ngữ mang theo Trương Hách rời khỏi cánh rừng, đám Hoạt Tử Nhân cảm thấy kinh ngạc đến tột đỉnh, đầu năm nay, thời đại phát triển thật nhanh nha, rất nhiều chuyện không cần cần chém chém giết giết để giải quyết vấn đề nữa, lừa đảo cũng là một một vũ khí lớn trong trò chơi nha.
Đi theo Kiếm Vô Ngữ hướng khe suối vua heo trong rừng rậm xuất phát, Trương Hách có cảm giác vui sướng vô cùng, lợn rừng bình thường căn bản chẳng làm gì được hắn, bởi vì thời điểm lợn rừng lao đến, Kiếm Vô Ngữ cái quả cầu nội lực màu đỏ kia liền có thể một chưởng đem con lợn rừng đó đánh lui, cho dù cho số lượng có nhiều một chút, Kiếm Vô Ngữ cũng có thể ngay lập tức đâm ra 2 kiếm, trực tiếp đối đầu nhận lấy mười điểm thương tổn liền có thể dễ dàng có thể đem đám lợn rừng đó đánh gục liền.
Xâm nhập ngày càng sâu vào trong rừng, ven đường đi thi thể lợn rừng rải đầy đất, điểm kinh nghiệm của Trương Hách tăng lên như bay, chỉ qua thời gian một giờ, liền trực tiếp cưỡi tên lửa phóng lên lvl 18 21%, nhưng cái thời gian thời gian một giờ này, Kiếm Vô Ngữ cũng dần mất đi kiên nhấn đối với mấy con quái vật cấp thấp, quay đầu nói:”Ở gần đây có con Boss nào không?”
Trương Hách chính là đang đợi những lời này của hắn, không chút do dự trả lời:”Có!”
Kiếm Vô Ngữ là cảm thấy thoải mái hơn nói:”Dẫn đường đi!”
Boss ở gần đó chính là vua lợn rừng hung ác cấp 10, thuộc về loại Boss cấp thấp nhất trong « Vương Triều », nhưng đối với đám bọn họ tân thủ mà nói, vua lợn rừng hung ác lại tựa như ngọn núi lớn không cách nào vượt qua, nhưng đối với người chơi cao cấp như Kiếm Vô Ngữ như vậy mà nói, mặc dù chỉ một mình xông tới cũng chỉ như ăn một bữa sáng mà thôi.
Chỉ có điều ai cũng biết, cái loại Boss này có đồ tốt gì thì cũng rơi hết trong lần bị giết đầu tiên rồi, vua lợn rừng trên đỉnh Thanh Loan cũng không biết đã bị giết qua bao nhiêu lần rồi, hiện tại trên cơ bản khó mà rớt nổi ra đồ gì.
Nhưng Trương Hách vẫn hết sức vui vẻ dẫn đường, bởi vì trong lòng cũng hắn hiện tại cũng có tính toán riêng của mình.
Boss bên trong « Vương Triều » phân ra thành : cấp độ hung ác, cấp độ tàn bạo, cấp độ khủng bố, cấp độ hủy diệt , và cấp độ truyền thuyết, cho dù là cùng một con Boss, nhưng mỗi một cấp độ đều có tính chất khác nhau, ví dụ như vua lợn rừng thuộc cấp độ hung ác đẳng cấp 10 có lẽ sẽ không đáng coi vào đâu, nhưng nếu là cấp 10 thuộc cấp độ tàn bạo thì Kiếm Vô Ngữ muốn ứng phó cũng có chút phải cố hết sức, mà cấp 10 thuộc cấp độ khủng bố, thì cũng không phải chỉ mình hắn có thể xử lý được.
Mà trong đó, chỉ có loại thấp nhất là hung ác hệ thống mới cho xuất hiện trở lại theo thời gian cố định mà thôi, còn các loại khác ngoài thời gian xuất hiện không cố định, còn cần ở trong hoàn cảnh đặc biệt mới có thể sinh ra, cái này cần người chơi phải sử dụng tới kinh nghiệm, trí tuệ cùng dũng khí đi thăm dò.
Khe suối heo vương nằm ở tận cùng phía trong rừng rậm, nơi này không những toàn bùn còn không có tới một ngọn cỏ, trên gò đất phía trước có một cái hang động tối om, loại địa hình này chỉ cần người có kinh nghiệm liền có thể nhìn ra được ở đây có điều không bình thường.
“Ở chỗ này hả?” Kiếm Vô Ngữ hỏi.
Trương Hách không có trả lời hắn, đứng phía bên rừng không hề bước chân vào vùng đất trống, nói thẳng ra chính là không muốn tiến vào phạm vi của cuộc đại chiến, để tránh hấp dẫn độ thù hận tới trên người.
Nhìn điệu bộ này của hắn, Kiếm Vô Ngữ cũng không hỏi nhiều nữa, cầm lên một cục nham thạch trên mặt quăng vào trong động, Trương Hách nhìn chằm chằm không rời mắt vào hành động ‘dẫn rắn ra khỏi hang’ của Kiếm Vô Ngữ .
Thẳng đến khi ném vào trong động đến lần thứ sáu, trong huyệt động mới rốt cuộc phát ra một tiếng kêu như heo bị chọc tiết, chỉ là âm thanh này lớn hơn của lợn rừng bình thường rất nhiều, cái loại tiếng kêu này bén nhọn đến mức làm cho lỗ tai người ta cảm thấy có chút đau nhức.
Sau một lát, con heo thể tích có thể so với một con nghé con xuất hiện ở cửa động, nếu những con lợn rừng bình thường khác màu đen, thò cái con vua lợn rừng này toàn thân lông bờm lại đều là màu nâu cả, nếu như không phải thấy thân hình của nó béo tròn như quả bóng, mà nếu ngươi chỉ nhìn đầu của nó, thì thậm chí sẽ cảm thấy hoài nghi bản thân mình hiện tại gặp phải một con sói hay không nữa.
“Đến hiện tại mà mày còn có thể không lộ ra võ công môn phái của mình thì đó mới là việc lạ đó!” Trương Hách yên lặng thì thầm.