Chương 5
Bá tước Dean Ellroy đưa cả hai tay cầm lấy tấm vải phủ bằng lụa, rồi giật nó lên cao.
Trong một thóang, miếng lụa trôi bồng bềnh như một thiên thần dang cánh trên thân hình người vợ đã chết của ông, nhợt nhạt và cứng đờ. Bà nằm trên giường ông, mặc một bộ áo ngủ bằng lụa. Ở khỏang chính giữa, ngang với tầm cao của trái tim, nền lụa hiện rõ một vệt màu đỏ. Công cụ chết chóc đó đã đâm trúng bà ở chổ này.
Tấm vải phủ xuống, tấm vải màu tang.
Nó tỏa ra, trùm lên tòan bộ thân mình của người đã chết, cứ như Eireen cần phải được xóa khỏi ký ức của người chồng.
Với những bước chân nặng nề, bá tước Dean Ellroy rời phòng ngủ. Những suy nghĩ trong đầu ông xoay quanh Eireen. Ông biết, không một ai có thể trốn tránh được số phận của mình. Cả ông cũng không…
Ông đi qua ngôi nhà, thấy nó trống vắng đến tận cùng vì không có Eireen.
Người hầu kẻ hạ đã được ông gửi đi chỗ khác. Người chồng ngồi xuống phía sau bàn viết, vùi mặt vào giữa hai bàn tay. Bá tước Dean Ellroy bật khóc, ông khóc thương cho Eireen, người đã chết thay cho ông, bởi người mà con dao đó muốn hạ thủ là chính bản thân ông. Chỉ bởi Eireen thay đổi giường ngủ trong đêm nên Thần Chết đã tóm lấy bà. Bản thân ông đến câu lạc bộ và nghĩ đêm tại đó. Eireen biết tất cả, và không nói một lời nào. Cả đời bà là người ít nói, nhưng bà yêu ông bằng tất cả trái tim, cũng như ông yêu bà vậy.
Giờ thì bà đã chết.
Bà bị giết bởi một lời nguyền mà lẽ ra không được tồn tại. Bị giết bởi một thứ vũ khí có tồn tại đấy, nhưng không hiện hình, bời không ai nhìn thấy nó. Món vũ khí được điều khiển bởi những thế lực ma quỷ và bản thâ ông là một trong rất ít người biết được điều này.
Có kẻ nào đó đã lôi nó ra khỏi nơi cất giữ. Kẻ đó muốn dùng món vũ khí này để diệt trừ những người đàn ông đáng kính trọng, và ông biết, một vài thành viên trong nhóm hội ăn thề của ông đã qua đời, tại nước Mỹ, tại châu Á, một người ở Berlin.
Bây giờ đến ông.
Bá tước Dean Ellroy thở nặng nhọc.Ông là một người đàn ông cao lớn có mái tóc đã xám trắng, khuôn mặt thon nhỏ với đôi mắt đại bàng tinh tường, một đôi mắt có thể nhìn thấu đến tận đáy tâm hồn người đối diện. Nhưng tất cả những nét tinh tường sắc sảo đó giờ đây đã biến mất.
Trong tư thế ngồi bên bàn viết bây giờ, người đàn ông gây ấn tượng trống rỗng và kiệt lực, bị bỏ rơi, nhiều phần chết hơn là còn sống, một con người giơ tay đầu hàng số phận.
Ông không chỉ nghĩ đến bản thân mình, mà ông nghĩ nhiều hơn đến tổ chức mà ông là thành viên. Phải ngăn chặn lọai giết chóc này lại, không thể để nó tiếp tục cướp đi những nạn nhân khác. Cho tới nay, các thành viên của tổ chức luôn tìm cách tự giải quyết các vấn để khó khăn của mình. Tình huống bây giờ không thể tiếp tục như vậy được nữa, bởi phía bên kia đã quá mạnh mẽ.
Ông cần sự trợ giúp, tất cả họ cần được trợ giúp.
Thế nhưng ai là người đủ mạnh mẽ để ra mặt đối phó với lời nguyền xưa cũ đó?
Khi bừng tĩnh khỏi cơn mơ màng của mình, bá tước Dean Ellroy tưởng mình mới ngồi xuống bàn chỉ vài ba phút. Thât ra thì khỏang thời gian vừa trôi qua là trên hai giờ đồng hồ.
Bá tước đứng dậy, run lập cập, đến độ phải bám vào lưng ghế. Ông lấy hơi thật sâu. Cổ họng ông khô rát, đôi mắt cay xè vì đã khóc quá lâu. Chắc chắn chúng cũng đang đỏ tấy lên, nhưng người đàn ông không quan tâm. Bây gìơ không còn là lúc chú ý đến hình thức bên ngòai.
Eireen chết rồi!
Sự thật đó đập vào đầu óc ông như một ngọn búa tàn nhẫn. Người đàn bà đã sát cánh bên ông trên hai mươi năm đường đời bây giờ không còn sống nữa. Bà đã chết thay cho ông, cái chết lẽ ra phải giáng xuống đầu ông.
Cái chết nào?
Ông biết nó. Ông biết món vũ khí đã gây ra cái chết. Nhưng ai sẽ tin ông đây? Nếu ông đến gặp cảnh sát và giải thích những gì có thể là nguyên nhân gây nên cái chết của vợ ông, người ta chỉ sẽ cười giễu và đuổi ông về. Thậm chí có lẽ còn giam ông vào đằng sau chắn song sắt. Không, đây không phải là một vụ án dành cho cảnh sát, không phải thế lực cảnh sát bình thường có thể giải quyết.
Ông đi về chỗ quầy rượu trong nhà , được xây khuất sau đọan tường lát gỗ. Nó không phải chỉ chứa nhiều món rượu khác nhau, nó có chứa cả nước ngọt và nước khóang. Bá tước Dean Ellroy rút ra một chay nước khóan, uống một ngụm, phần còn lại ông pha với một lọai rượu Scotch lâu đời.
Ông rất thích uống whisky vào buổi tối. Thức uống cho ông cảm giác đã bỏ thế giới bình thường lại sau lưng mình. Nhưng không bao giờ ông uống quá hai hoặc ba cốc nhỏ. Với cốc rượu trong tay và một tia nhìn trống trải trong mắt, người đàn ông đi xuyên qua các căn phòng, dừng lại trước một cửa sổ rất rộng, nhìn ra bên ngòai.
Bá tước Dean Ellyoy đang đứng ở lầu một. Ở tầng trệt dưới kia là nhóm phòng thuộc văn phòng Luật sư của ông. Khi nhìn qua làn cửa kính, ông có cảm giác như nhìn vào một thế giới lạ lùng, khác biệt, chứ không phải khỏang vườn quen thuộc của chính mình
Hôm nay là một ngày tháng hai u ám, ẩm ướt, đẩy tinh thần người ta xuống đáy sự chán chường. Trong những ngày như thế này, tốt nhất là ở lại trong nhà mình hoặc trong phòng làm việc. Ngòai kia mưa đang lất phất rơi xuống từ những đám mây xà rất thấp. Hơi ẩm cũng đang bốc lên từng đám từ mặt đất, bay là là, trộn vào những đám mây nặng trĩu bay lên từ hai bờ sông Themse, như những bóng ma khổng lồ vừa rời khỏi vương quốc của chết chóc.
Khỏang vườn của ông đang trôi bồng bềnh trong cái nồi hơi khổng lồ đó. Sương mù tạo thành từng vệt trên các tán cây. Ông bá tước hầu như không nhận ra được cây liễu già nua đứng bên bờ rào quen thuộc. Trông nó bây giờ như một miếng vải khổng lồ bị buộc lại, rũ xuống, quệt sát mặt đất
Nó đang để tang cho Eireen.
Cả ông cũng đang để tang bà. Một lần nữa, ông bá tước ý thức được rằng vợ ông không còn sống nữa. Ông nắm chặt đôi tay thành nắm đấm, cảm nhận rõ những móng tay đang cắm thật chặt vào lòng bàn tay mình, đau nhói.
Ông đứng bên cửa sổ như chiếc bóng, nhìn vào một ngáy xám xịt. Dĩ nhiên bá tước Dean Ellroy lẽ ra phải báo cho cảnh sát từ lâu rồi. Xác chết cần phải được đến đón đi, được khám nghiệm, nhưng ai sẽ là người tin rằng vợ ông đã bị một thế lực vô hình giết chết? Chẳng một ai cả! Các cảnh sát viên là những con người thực tế, họ phải thực tế thì mới làm được cái nghề đó. Mỗi ngày họ phải nghe biết bao nhiêu lời bào chữa vô căn cứ, biết bao nhiêu lời dối trá.
Nhưng cái chết của vợ ông không phải là một lời dối trá.
Đáng tíêc là không.
Ngưới đàn ông quay người đi. Đôt ngột cái cốc trong tay ông run lập cập. Ông vội vàng uống hết rượu bên trong. Cảm giác nóng và khô tràn đầy khuôn miệng. Người đàn ông cảm nhận nó rất rõ ràng khi lại ngồi xuống đằng sau chiếc bàn viết thẫm màu.
…
Bá tước Dean Ellroy nghe tiếng mình thở nặng nề. Ông nhìn trân trối lên chiếc máy điện thọai. Ông cần phải được trợ giúp. Chỉ một mình và với sức lực của bản thân, ông không thể tự giải phóng ra khỏi cuộc chiến quỷ ám này. Càng suy nghĩ về nó, ông càng thấy vòng vây siết chặt lại. Chẳng bao lâu, tất cả họ sẽ qua đời và chẳng để lại một dấu vết nào.
Phải thay đổi!
Lần này ông vẫn còn gặp may.
Nhưng liệu có gặp may lần thứ hai?
Ông không tin như vậy. Bá tước Dean Ellroy đang bối rối. Đây là điếu rất hiếm xảy ra trong tòan bộ cuộc đời luật sư của ông. Ở đây, ông đang phải đối mặt với một ngọn đòn nhanh như chớp.
Nhưng những bâng khuâng thương cảm đó còn phải tiếp tục hết ba mươi phút nữa thì người đàn ông mới đủ sức ra quyết định. Ông không thể tự kéo mình ra khỏi bùn lầy này được nữa. Ông phải được hỗ trợ, và phải kể tất cả với những người muốn giúp ông. Ông sẽ phải kể đôi điều về tổ chức của ông. Thà bẻ gãy một lời hứa, còn hơn là chết hết.
Bàn tay ông vẫn run lập cập khi nắm lấy ống nghe. Trong một thóang mà người đàn ông tưởng như dài vô tận, bá tước Dean Ellroy có cảm giác mình là một kẻ phản bội. Thế rồi người luât sư cương quyết lắc đầu và bấm số. Ông biết tương đối rõ người đàn ông mà ông ta muốn gọi tới. Họ đã gặp nhau một vài lần trong những bữa tiệc sang trọng, nhưng họ chưa bao giờ nói chuyện và gặp gỡ nhau vì công việc nghề nghiệp.
Bá tước Dean Ellroy chỉ biết rằng người đàn ông đó đang cầm đầu dù rất ít nhân viên nhưng làm việc rất hiệu quả. Ông đã tình cờ được nghe nói như vậy.
Hy vọng rằng họ sẽ tin lới ômh.
Hy vọng rằng vụ án này sẽ được giải quyết.
Hy vọng…
Ông nghe thấy một giọng phụ nữ. Một cô gái tên Glenda Perkins xin được biết ý muốn của ông…
- Tôi muốn gặp ngài Powell James.
- Tôi được phép nêu tên ai ạ?
Chương 6
Trong hàng ngũ của chúng tôi có kẻ phản bội. Một con người không hề gây chú ý, một kẻ biết đóng kịch hòan hảo tới mức chẳng một ai nhận ra là hắn đưng về phía bên kia, một kẻ đang ẩn náu, nhưng là một tay chân trung thành của quỷ Satan. trong một chừng mực nào đó, hắn có một thể dạng thứ hai, nằm dưới cái vẻ mặt bên ngòai bình thường và hữu hình.
Hắn là một sản phẩm của bóng đêm!
Tôi không biết mình phải ứng xử ra làm sao, và Suko cũng vậy, bởi chúng tôi đều tin vào lời người đàn ông có tên là Jiri Sabka. Đáng tiếc người ấy đã qua đời.
Một hiện thực không thể tưởng tượng.
Trên con đường rất dài từ Bắc nước Anh quay trở lại London, chúng tôi đã nói chuyện với nhau rất kỹ về việc này, để rồi thống nhất rằng sắp tới chúng tôi sẽ tiếp tục cư xử thật bình thường, hy vọng đánh lừa được tên phản bội.
Liệu chúng tôi có làm được điều đó không? Liệu Suko và tôi có đủ năng khiếu làm diễn viên? Không một ai trong chúng tôi dám đưa ra câu trả lời. Cả cô thư ký Glenda Perkins cũng đã nhận ra nỗi uẩn khúc đó và gạn hỏi một vài lần: “ Liệu cô có tội lỗi gì không mà chúng tôi nhìn cô kỳ quái như vậy?” May mắn làm sao cả hai chúng tôi đều nhanh trí, nghĩ ra được một vài lời né tránh, ví dụ: “Ừ thì lâu rồi không gặp em” hay là “Dạo này trông em xinh ra hơn đấy”. Rõ ràng là cô gái không tìn, chỉ có điều cô lờ đi, không để tâm đến những lời lảm nhảm đó.
Chúng tôi chỉ kể duy nhất với một người.
Powell James, sếp của chúng tôi.
Dĩ nhiên, chính ông cũng có thể là kẻ phản bội, nhưng hai chúng tôi đơn giản phải tâm sự với một ai đó. May mắn thay, Powell james khi nghe đã tỏ ra rất hỏang sợ, bất ngờ.
Cả sếp cũng không gợi ý cho chúng tôi được một giải pháp. Điều đó hai chúng tôi phải tự tìm ra. Đâm đầu về phía trước và không nghĩ đến bất kỳ một vấn đề nào khác, Nghiên răng lại. Có thế thôi.
………
Dù sao chăng nữa cuộc sống vẫn tiếp tục trôi, không đứng lại, cả công việc của chúng tôi cũng vậy. Chúng tôi đã nhận một vài công việc bất thường, chúng tôi truy đuổi những con quỷ của bóng đêm, những sản phẩm của địa ngục, con cháu của hàng hà sa số những dòng ma quỷ khác nhau, và chúng tôi cũng phải đối mặt với cả một món vũ khí giết người được điều khiển và dẫn đường bởi những bàn tay vô hình.
Vũ án con dao vô hình ập tới qua lời kể của sếp Powell James về cuộc nói chuyện qua điện thọai với một luật sư nổi tiếng. Chúng tôi ngồi trong phòng làm việc của ông, nghe xong câu chuyện. Sir James hiện đang chờ chúng tôi hỏi. Ông thậm chí còn gật đầu, khích lệ.
Suko lên tiếng đầu tiên.
- Bá tước Dean Ellroy khẳng định rằng tên sát nhân hoặc ít nhất là món vũ khí đã xuất hiện từ một nguồn vô hình và đã giềt vợ ông ta?
- Đúng thề, Suko, và mặc dù đã cố gắng tận dụng tất cả các câu hỏi hiểm hóc, tôi cũng không thuyết phục được ông ta nghĩ khác đi. Ông ấy khăng khăng bám chặc vào lời khẳng định rằng vợ ông ấy đã bị giết bởi một món vũ khí nhất định, bởi một con dao găm xưa cũ, một con dao vô hình, đã sống sót qua rất nhiều thời đại.
Suko nhìn tôi:
- Cậu hiểu không?
Tôi nhún vai.
Cử chỉ này không khiến Sir James hài lòng.
- Để tìm lời giải thích, tôi đề nghị là anh đến gặp bá tước Dean Ellroy và hỏi ông ấy cho kỹ. Còn Suko, tôi muốn anh ở lại đây, bởi chúng ta phải tính tóan và chờ đợi những thông điệp bí ẩn khác bất cứ lúc nào. Dù sao thì bá tước Dean Ellroy cũng không gạt bỏ hòan tòan khả năng này.
- Có nghĩa là những vụ giết người tiếp tục..?
- Tương tự như vậy.
- Những ai đứng trên danh sách?
- Tiếc là tôi không biết. Chỉ có điều, tôi tin chắc là bá tước Dean Ellroy biết nhiều hơn những gì ông ta thú nhân với tôi. Ông ấy cũng đã ám chỉ như vậy.
- Ám chỉ gì kia?
- Anh cứ đi tới đó đi, John, anh có thể hỏi chính ông ấy.
- Nếu tôi có thể tin rằng ông ta chơi bài ngửa..
- Anh cũng sẽ xác định được chuyện này.
- Và đây không phải là vụ giết người đầu tiên?
- Đúng thế. Đã có nhiều vụ xảy ra. Việc bà Eireen Ellroy qua đời thật là một chuyện nhầm lẫn. Lẽ ra ngọn đòn phải giáng xuống chồng bà ta. Cả những người khác cũng đang đứng trong hiểm họa, và không phải ai cũng sống ở London, mà rải rác trên tòan thế giới.
- Ồ, chuyện ly kỳ đây, - Suko lẩm bẩm – Tôi đã nhìn thấy cái cảnh phải ngồi lên máy bay, lang thang từ nơi này sang nơi khác.
- Đó là lý thuyết. Tôi không tin là tình huống lại trầm trọng đến mức đó. Anh hãy thử vận may ở nhà bá tước Dean Ellroy đi đã, John.
- Tôi sẽ làm. – John đứng dậy – À, tôi còn câu hỏi nữa. Ông ta đã cho người đến đón bà vơ đi chưa?
- Chưa. Bà ta vẫn nằm ở chính nơi bà ấy bị giết, trong giường của chồng
- Cảm ơn xếp!
Tôi rời khỏi căn phòng. Bản thân tôi cũng không biết tại sao mình lại chua chát và bực bội tới thế.
Cũng có thể nguyên do nằm ở chỗ đầu óc tôi không một lúc nào ngưng nghĩ tới kẻ phản bội khốn kiếp trong hàng ngủ chúng tôi.
Chương 7
Bá tước Dean Ellroy không đủ sức ngồi tiếp trong văn phòng, ông đi lang thang qua ngôi nhà rồi cuối cùng dừng lại bên cánh cửa dẫn vào phòng ngủ.
Ông có nên, hay là không nên?
Hiện ông vẫn còn thời gian để chia tay với người vợ yêu thương. Người đàn ông mà ngài Powell James gửi tới chắc chắn phải hơn nửa đồng hồ nữa mới đến đây.
Ông đặt một tay lên quả đấm cửa, mồ hôi chảy tràn xuống làn thép. Ngừơi đàn ông bất giác rùng mình dưới những linh cảm và tưởng tượng khủng khiếp đột ngột đổ ập tới.
Điều gì sẽ xảy ra, nếu ông không còn nhìn thấy Eireen như lúc ông rời căn phòng này? Nhăn nhúm lại như cao su, rữa nát ra như một xác chết cổ đại với đôi môi đã mục và một khoang miệng khủng khiếp?
Những hình ảnh đó dội lên trong đầu óc, gây cảm giác sợ đến tê liệt. Người đàn ông dơ tay quệt trán, quệt mắt, chẳng qua là động tác muốn trấn an mình.
Những hình ảnh đó biến mất. Bá tước Dean Elroy không biết liệu sự biến mất này có dính dáng gì đến cử chỉ ông vừa làm.
Vị luật sư mở cửa ra. Ông mặc một cái quần màu xám, trên là một sơ mi trắng và có lẽ mồ hôi đang chảy ròng ròng dưới nách ông ta.
Căn phòng có hai cửa sổ rất cao. Ánh sáng tràn vào phòng từ nhiều hướng khác nhau. Mặc dù ngòai trời vẫn còn xám xịt và đầy mây mưa, nhưng trong phòng vẫn rất sáng. Ông kéo lớp màn trong bên cửa sổ lại. Mặc dừ không dày và không tối, nhưng ít ra chúng cũng cản được một phần ánh sáng.
Ông nhón chân đi lại chiếc giường có chứa người chết, một người chết rất đổi thân yêu.
Eireen không hề thay đổi. Bà vẫn nằm đó cứng đờ, và nhợt nhạt. Chỉ có vệt đỏ trên ngực bà là lan rộng ra. Ông nhìn phần giữa của vết thương kỹ hơn và nhận thấy chúng rách tươm ra thành những sợi máu nhỏ.
Người đán ông im lặng
Có cái gì từ dạ dày trèo lên thít chặt cổ họng ông lại, những hình ảnh từ cuộc sống chung đầm ấm trổi dậy. Hình ảnh về những ngày đẹp đẽ, vui vẻ, thậm chí cả từ thời họ còn là sinh viên, bởi lúc đó ông đã gặp được Eireen. Nhưng ông nhìn thấy cả những bức ảnh u ám. Một trong số chúng đặc biệt trầm trọng. Ông nhìn thấy Eireen và ông ngồi trong phòng khám bệnh, nhìn vào gương mặt nghiêm trang của vị bác sĩ, đang dùng những lời lẽ dịu dàng giải thích với họ rằng họ sẽ không bao giờ có thể có con. Nguyên nhân nằm ở phía ông. Hiện thực này đã lay chuyển họ đền tận gốc rễ, bởi cả hai đều rất yêu con trẻ.
Họ đã không ít lần nghĩ đến chuyện nhận con nuôi, thế nhưng lần nào cũng có một sự kiện bất ngờ chắn ngang, thế rồi cuối cùng họ đầu hàng và dồn mọi tình thương cho những đứa trẻ trong dòng họ. Những cháu gái và những cháu trai đã được vợ chồng ông hết mực cưng chiều. Không biết chúng sẽ nói gì trước cái chết của bà cô chúng.
Ông nghe thấy bản thân mình thở dài, và sau đó mới nhận ra những giọt lệ đang lăn trên hõm má.
Ông giơ tay quệt chúng đi.
……
Người đàn ông nhắm mắt lại. Ông không muốn nhìn nữa, ông không còn muốn đối mặt với người đã chết. Ông cần gom góp tất cả sức lực của mình để chống chọi với kẻ sát nhân. Chống chọi với món vũ khí xuất hiện từ miền vô hình. Chống chọi với con dao ma quỷ của Harun El Basra, kẻ đã bị hủy diệt từ rất lâu rồi. Nhưng nếu hắn bị hủy diệt hòan tòan và thật sự thì có lẽ Eireen và những người anh em khác cùng tổ chức với ông bây giờ vẫn còn sống.
Tổ chức!
Đó mới chính là vấn đề, nó cũng là vật cản, bởi mỗi thành viên trong tổ chức đều đã hứa trang trọng là sẽ suốt đời im lặng về một số việc nhất định. Trong thời gia cuối này, họ trở thành thành viên của một tổ chức chết chóc. Bởi không một ai còn tin tưởng vào số phận của mình, không một ai.
Với hai đôi mắt nhắm nghiền, người đàn ông xoay mình sang phải và chỉ mở mắt ra khi ông đã bước ra khỏi tấm gương một vài bước chân, không còn phải thấy chính mình nữa.
Ông đi qua ngưỡng cửa. Thóang nhìn lên đồng hồ. Trong một giây, tất cả những con số trôi bềnh bồng trước mắt ông.
Nhân viên của Powell James chắc sẽ tới ngay thôi. Vị chỉ huy cảnh sát đó đã gửi tới một người mà ngay cả ông cũng biết tên.
John Singlair!
Đấy là một chánh thanh tra,một người có rất nhiều kinh nghiệm trong cuộc chiến chống lại những thế lực bóng tối. Rất có thể anh ta sẽ có khả năng chận tay cái ác. Nhưng để làm được điều đó, anh ta cần thông tin này, và vì thế mà Dean Ellroy sẽ phải một lần nữa bẻ gãy lời hứa của mình. Tôi lỗi mỗi lúc một dày thêm!
Ông quay trở lại phòng làm việc. Ông không muốn ngồi lại trong căn phòng khách rất rộng, rất ấm áp, ở đó có quá nhiều kỷ niệm về người vợ đã qua đời.
Vào đến phòng làm việc, ông lại ngồi xuống bàn viết và nhìn xuống giàn máy giao tiếp hiện đại, thật tương phản với những đồ gỗ từ thời Barock. Ở đây có mọi thứ. Ông cũng có thể gọi điện thọai mà không cần phải nhấc ống nghe lên, ông có thể vừa đi ngang dọc căn phòng vừa nói chuyện, mà đối tác vẫn hiểu rõ từng lời. Ngồi ở bàn làm việc, ông có thể mở cánh cửa ở phía tầng dưới và mời khách bước lên trên này. Ngòai ra ông còn có một màn hình theo dõi, cho ông biết tình hình trong khỏang hành lang tầng trệt. Một chiếc tivi rất lớn và một đầu máy vidéo cũng có mặt trong phòng làm việc. Nó có thể được bật lên nhờ bộ phận điều khiển từ xa.Tất cả đều hòan hảo, tất cả đều tốt, chỉ có điều chúng đều vô nghĩa. Người đàn bà ông yêu đã chết, Eireen không còn sống nữa.
Ông nắm chặt hai bàn tay thành nắm đấm và đập liên hồi lên bàn viết.Ông vẫn chưa thể chấp nhận được điều đó. Cái chết thật tàn nhẫn một khi nó không mang ý nghĩa tự nhiên, và tàn nhẫn đâm đột ngột vào giữa cuộc đời ông.
Có cái gì lướt nhẹ qua gáy ông.
Đầu tiên, ông không để ý. Nhưng khi luồng không khí đó quay trở lại từ hướng khác, ngài bá tước ngẫng đầu lên và da ông ớn lạnh.
Gió lùa?
Không, cửa sổ cũng đóng chặt như của ra vào. Luồng không khí này phải có ột nguyên nhân khác.
Bá tước Dean Ellroy ngồi yên. Ông cứng người ra, hai bàn tay xòe đặt trên mặt bàn viết. Ông căng thẳng lắng nghe, cả cơ thể ông đã trở thành một cơ quan cảm nhận tế nhị, nó ghi lại tất cả những gì xảy ra trong khỏang không gian quanh đó.
Không có kẻ nào ở đây, hay là có đấy?
Đằng sau ông là một khỏang trống. Cái giá cũ đựng đầy sách vở đứng cách đó một vài mét
Một con ma? Một linh hồn của người đã chết? Hay Eireen?
Những câu hỏi đập vào đầu ông như những nhát búa điếng nặng. Ông không tìm được câu trả lời, ông cũng không muốn tin đó là sự thật. Không thể tin được. Nếu ông thành thật với bản thân mình, ông phải gạt danh từ Eireen và linh hồn bà ra khỏi từ điển của những thực thể đang còn sống. Thế nhưng mặt khác, kể cả lới nguyền như lời nguyền của con dao găm cũng đâu có tuân theo logic bình thường?
Không, không, nhất định ở đây có chuyện không tốt. Nhất định!
Bây giờ lẽ ra ông phải nhổm người và đứng dây, nhưng người đàn ông vẫn ngồi lại, cứ như thể mặt ghế đã được quét keo dính và trở thành một cái bẫy.
Lại thêm một luồng gió nữa!
Lần này ngay trước mặt ông, ngay trên mặt bàn làm việc, mạnh mẽ hơn cả hai lần trước.
Ông ngẫng đầu nhìn lên. Ông đã chuyển động cái đầu của mình thật nhanh và mở lớn mắt ra.
Không nhìn thấy gì cả.
Nhầm lẫn chăng?
Không, không thể là nhầm lẫn. Không thể nhầm lẫn tới lần thứ ba. Ông không nhầm lẫn, không có chuyện đó bao giờ.
Chờ đợi và rình mò lập lại, mặc dù sâu trong tâm khảm, ông đang rất sợ hãi.
Nỗi sợ hãi đã xâm chiếm ông từ lâu rồi và và bây giờ đang siết chặt lồng ngực ông như một vòng dây trói. Phòng làm việc rất rộng, nó có đủ chỗ, nhưng bây giờ những bức tường không còn đứng cách ông quá xa nữa. Chúng lại gần, chúng lại gần từ mọi hướng, để tạo thành một chiếc quan tài.
Dean Ellroy nặng nhọc thở. Mồ hôi phủ trên trán ông, nhỏ thành từng giọt xuống cõi vô hình.
Vất vả, vị luật sư ngẫng đầu lên. Không khí đặc như bông đang phủ quanh ông, khiến cho ông ngộp thở dần.
Ông vẫn ngồi trên ghế.
Nước dãi ông bây giờ đắng như mật. Đó cũng là dấu hiệu cho biết nội tâm ông không ổn định.
Luồng gío.
Lần này thật mạnh, thật rõ, Dean Ellroy thậm chí còn nhận thấy được cả tiếng gió gầm gừ như con chó săn khóai trá lúc phát hiện con mồi. Thế nhưng không phải chỉ có thế, bởi tiếng động này không chạy lướt qua người ông. Nó dừng lại trước mặt ông. Ông nghe thấy tiếng đông một lần nữa ngay trên mặt bàn làm việc. Cứ như thể không khí đã bị nén lại và bây giờ bùng ra qua một lỗ hở nào đó.
Còn một vật nữa.
Một hiện vật dài, nhọn và óng ánh.
Nó là con dao từ miền vô hình trong quá khứ, con dao găm đã giết chết bà vợ Eireen của ông.
Chương 8
Giờ đến lượt mình!
Suy nghĩ đó xuyên suốt qua đầu óc và bá tước Dean Ellroy ngạc nhiên sao ông lại ít sợ hãi đến như vậy. Sự mât mát Eireen đã biến ông thành một người khác chăng?
Người đàn ông nhìn con dao găm bằng thái độ khá bình tĩnh.
Đúng, chính nó. Chính nó đã được miêu tả như thế này trong những cuốn sách cổ. Đây là vũ khí của tên Harun El Basra thích giết người, món vũ khí chỉ những người theo đạo Templer mới giật ra được khỏi tay hắn. Nó không có một cán dao thật giá trị, được trang điểm bằng ngọc ngà châu báu như điều thường thấy ở vũ khí của những kẻ cầm quyền. Trông nó hầu như đơn giàn. Nhưng chính trong sự đơn giản đó
là một nỗi nguy hiểm khổng lồ, bởi Dean Ellroy thừa biết cái cán này được quấn bằng chất liệu nào.
Ông không động đậy!
Hai mắt ông cay xé lên, con dao găm trở thành nhạt nhòa. Hai tay ông vẫn để trên mặt bàn, những ngón tay cong lại để có thể nhấc lên bất cứ lúc nào. Ánh mắt của ông rơi xuống một tập giấy cách đó không xa. Và sự vật này lại khiến trí nhớ ông tỉnh dậy. Nếu phải chết, thì ít ra ông cũng muốn để lại cho John Singlair một thông điệp.
Thật nhanh tay, ông với lấy một tờ giấy. Bàn tay kia cầm bút.
Con dao găm không chuyển động. Nó đứng giữa không khí như được treo lên bởi một sợi dây vô hình.
Không rời mắt khỏi món vũ khí, Dean Ellroy viết. Ông vừa viết vừa hy vọng rằng John Singlair có thể đọc được, bởi bây giờ ông chỉ có thể viết được ngoằn ngòeo. Ông đang quá hồi hộp sau một vài giây bình tĩnh giả tạo ban nãy.
Món vũ khí chờ. Có vẻ như nó đang chế nhạo Dean Ellroy, nhưng ông không đầu hàng, nghiến chặt răng viết tiếp. Mỗi nét bút đi kèm với một tiếng thở hổn hển. Trong những giây đồng hồ dài kinh khủng này, ông có cảm giác như mình đã hòan tòan đổi khác về cả tính tình lẫn cách ứng xử.
Chỉ tới khi ngòi bút cào lên mặt bàn viết bằng gỗ, tiếng động mới giật ông ra khỏi cơn mê viết. Đầu bút còn tiếp tục trượt trên cạnh bàn, bàn tay ông thả xuống dưới, ông không ngưng nó lại được và tự tay ông cắm cây bút đâm xuống đùi mình. Cảm giá đau giật cho ông tỉnh dậy.
Ông ngẩn lên nhìn.
Ông lại đưa được cánh tay lên, đặt cả hai bàn tay lên bàn, bàn tay phải xoay đi. Ông muốn giơ tay về phía tờ giấy, rồi đút nó vào túi quần, để nó không bị mất.
Con dao găm chuyển động. Nó hơi rung một thóang, cứ như thể đang tìm chỗ đâm tới.
Dean Ellroy bây giờ đã cầm được tờ giấy vào giữa những ngón tay, ông thả nó xuống lòng tay, chuẩn bị vo viên nó lại.
Lúc đó con dao găm lao vụt xuống dưới!
Dean Ellroy chỉ nhìn thấy lưỡi dao đột ngột biến thành một tia chớp, và ông cũng muốn giật tay mình ra nhưng không kịp.
Con dao nhanh hơn!
Nó đâm trúng đích!
Ngưới đàn ông thét lên khi con dao xuyên qua bàn tay. Ông không nghĩ tới điều gì cả, không nghĩ tới khả năng là bàn tay ông có thể bị con dao găm chặt lên mặt bàn. Ông giữ tia mắt nhìn xuống, nhìn cái cán dao quỷ quái, nhìn cả xuống bàn tay đang chảy máu. Máu chỉ rịn ra xung quanh mà không phun cao. Bức ảnh thật điên khùng, thật bất bình thường, đến mức độ ông hầu như không hiểu và cũng không phản ứng.
Đầu óc ông trống rỗng. Không còn suy nghĩ nào nữa. Tình huống đơn giản là quá điên khùng.
Thế nhưng những sợi dây thần kinh của ông vẫn tiếp tục họat động. Dean Ellroy cảm nhận rõ ràng là con dao đang chuyển động.
Chỉ một chút thôi, thế rồi nó rút thẳng ra khỏi bàn tay ông.
Máu trào ra.
Bây giờ cảm giác đau đớn mới đốt lên trong tay, lao vọt lên trên cánh tay, cho tới tận vai. Cảm giác đau đớn nổ như một quả bom trong đầu ông, cho các tế bào một mệnh lệnh và từ làn môi của vị luật sư thốt lên một tiếng kêu lảnh lót.
Khung cảnh xung quanh mờ nhòa như đang tụ lại thành một quả bóng. Sương mù kéo lên, sương mù màu đỏ, nhưng óng ánh trong dải sương mù đó vẫn là con dao với lưỡi dao bây giờ dính máu.
Dean Ellroy có cảm giác như đang nghe thấy một tiếng cười nhẹ, một giọng nói thì thào, nhưng chắc chỉ do ông tưởng tượng ra. Mỗi lúc có nhiều máu chảy ra hơn từ vết thương, nó chảy xuống lòng bàn tay ông, tràn qua rìa tay xuống bàn.
Con dao găm chĩa về hứơng ông.
Dean Ellroy quên đi nỗi đau khi theo dõi đường đi của con dao, nó đang xoay một lần nữa trước khi dừng lại.
Lần này, nó lấy đầu ông vào ống ngắm.
Và một khỏang nữa xuống dưới!
Ngang cổ!
Nó sẽ đâm nhào xuống đây, nó sẽ xuyên qua cổ ông. Dean Ellroy nhìn cơ hội của mình tụt xuống con số không.
Chính trong giây phút đó, tiếng chuông bất chợt reo vang!