“Dường như cùng một lúc, các đại môn phái trên giang hồ đều nhận được một tấm thiệp mời (Quỷ môn là ngoại lệ):
“Ngũ ngũ đoan dương, Bạch Mã Sơn Trang kính mời các vị đồng đạo đại giá, cùng thương thảo kế sách chống lại Ma đạo! Bạch Ngọc Lâu cẩn.”
Tiêu Kinh Hồng nhận tấm thiệp mời, mặt thoắt sầm lại.
“Phụ thân, phụ thân tìm hài nhi?” Tiêu Thiên Phong xuất hiện trong thư phòng của Tiêu Kinh Hồng. “Phong nhi, con hãy xem cái này!” Tiêu Kinh Hồng đưa tấm thiệp cho Tiêu Thiên Phong: “Xem xong rồi nói con suy nghĩ thế nào?”
“Phụ thân, xem ra dã tâm của Bạch Ngọc Lâu không hề nhỏ. Nếu chúng ta đi, vô hình chung hắn sẽ trở thành vị trí người đứng đầu...” Tiêu Thiên Phong thoáng nhìn đã thấy ý đồ của Bạch Ngọc Lâu.
“Không sai, cha cũng nghĩ như vậy! Vốn dĩ ta muốn liên hợp Võ Đang, Nga Mi và Thanh Thành mở Đại hội võ lâm, không ngờ Bạch Ngọc Lâu lại nhanh hơn một bước, ta đã đánh giá thấp hắn rồi...” Tiêu Kinh Hồng dừng một lát, đoạn tiếp lời: “Phong nhi, dù sao con cũng thay ta đến Bạch Mã Sơn Trang một chuyến. Đại ca con vết thương chưa lành, hai muội của con thì không thể lo việc lớn được, con đi Bạch Mã Sơn Trang là thích hợp nhất.”
“Phong nhi à, tuy hiện tại Thiên Long tiếng tăm trên giang hồ nổi hơn con, nhưng người mà ta tin tưởng lại là con.” Tiêu Kinh Hồng giọng hết sức ân cần: “Con biết tại sao ta đưa Thiên Long đến Võ Đang và Ngọc Như đến Nga My, nhưng lại để con ở lại Sơn trang không?”
“Thiên Long rất thông minh, có thiên bẩm về võ công nhưng lại sống thiên về tình cảm, không đủ tàn nhẫn. Nó được trời sinh tính đại hiệp, rất khó có thể trở thành người đứng đầu võ lâm. Tiểu muội của con quả không tồi, nhưng rốt cuộc vẫn là phận nữ nhi. Chỉ có con, không những thiên chất sáng suốt mà sự nhẫn tâm cũng có đủ. Trong số các con ta, chỉ có con là người giống ta nhất, con là hy vọng của Kiếm Hồ Sơn Trang cho việc xưng bá võ lâm sau này. Phong nhi, con nhất định không được phụ công của cha!”
“Phụ thân hãy yên tâm, con nhất định không làm Người thất vọng!” xem ra Tiêu Thiên Phong rất bình tĩnh đón nhận trọng trách Tiêu Kinh Hồng giao phó.
************
Tiêu Ngọc Nhã về Kiếm Hồ Sơn Trang đã bảy ngày, mỗi ngày nàng đều đứng trước cửa sổ đợi tình lang xuất hiện, nhưng mỗi lần đợi là một lần thất vọng, Tiêu Thiên Tứ đều không đến...
Trời lại bắt đầu tối, Tiêu Ngọc Nhã buồn rầu quay vào giường, chuẩn bị đi ngủ. Lại một ngày nữa nàng thất vọng, Tiêu Thiên Tứ vẫn chưa về, nàng lo lắng không biết hắn hiện giờ ra sao. Tiểu cô nương đưa nàng về nói rằng Thiên Tứ sẽ không có chuyện gì, nhưng tận bây giờ mà hắn vẫn chưa về thì làm sao mà nàng không lo lắng cho được?
Tiêu Ngọc Nhã không nén nổi tiếng thở dài, đang định lên giường ngủ thì bỗng bị một vòng tay lặng lẽ ôm chặt, thì thầm bên tai một giọng nói khe khẽ: “Ngọc Nhã tỉ, tỉ có nhớ ta không...?”
Im lặng...
Thật lâu không có hồi âm, Thiên Tứ quay người Ngọc Nhã lại, nhìn mặt nàng hắn giật bắn mình: “Ngọc Nhã tỉ, nàng sao vậy? Ai bắt nạt nàng nói cho ta, ta sẽ giúp nàng trút giận!”
Mặt Tiêu Ngọc Nhã đầy nước mắt, nghe Thiên Tứ nói, không kìm được nữa khóc nức lên: “Là chàng đó, chàng có biết là ta rất lo lắng cho chàng…” vừa trách móc vừa nức nở.
“Ngọc Nhã tỉ, ta xin lỗi đã để nàng phải lo! Ta sẽ không bao giờ để nàng phải lo lắng nữa...” Thiên Tứ ôm chặt Ngọc Nhã vào lòng, vừa cảm động lại vừa thấy có lỗi. Vốn dĩ hắn có thể về sớm hơn, nhưng suốt đường Thiên Tứ và Sảnh nhi vừa đi vừa rong chơi, quãng đường một ngày mà hắn kéo ra thành ba ngày...
Nhìn Tiêu Ngọc Nhã vì mình ngày đêm lo lắng, trong khi bản thân thì ung dung tận hưởng niềm vui, thâm tâm Thiên Tứ cảm thấy rất không phải: “Ngọc Nhã tỉ, tối nay ta sẽ bù đắp cho nàng...” Thiên Tứ bế bổng Ngọc Nhã lên, tiến về phía giường...
*********
“Trang chủ, Đông Phương thế gia có người muốn cầu kiến!” Mới sớm tinh mơ, gia nhân đã vào báo với Tiêu Kinh Hồng.
“Nhanh mời vào!” Người của Đông Phương thế gia, võ lâm không ai dám thờ ơ.
“Đông Phương thế gia Đông Phương Cầm tham kiến Tiêu trang chủ!” hoá ra là một trong bốn thị vệ của Đông Phương Huyền Cơ. “Đông Phương cô nương quá đa lễ, không biết cô nương có gì sai bảo?” Tiêu Kinh Hồng rất khách khí.
“Tiêu trang chủ nói quá rồi, sai bảo thì tiểu nữ không dám, chỉ phụng mệnh tiểu thư đến đây có một việc.” Đông Phương Cầm ung dung trả lời.
“Cô nương mời cứ nói!” “Tiểu thư chúng ta dự định mùng tám tháng sau sẽ truyền lại ngôi vị gia chủ cho Thiếu gia, ta phục lệnh đến mời Trang chủ hôm đó đến tham dự, nhân tiện làm chứng cho Tiểu thư rút lui khỏi giang hồ, không biết Trang chủ có thể đến tham dự để chúng ta vinh dự được tiếp đón?” Đông Phương Cầm vừa nói vừa đưa thiệp mời.
“Quý Tiểu thư thật quá khách khí rồi, nếu Tiểu thư muốn ta đến, chỉ cần sai người đến nói một câu là được, sao còn phải phiền cô nương đích thân tới mang thiệp mời? Cô nương hãy chuyển lời cho Tiểu thư là ta sẽ đến đúng hẹn!” Tiêu Kinh Hồng tất nhiên không từ chối.
“Vậy tiểu nữ đa tạ Trang chủ.” Đông Phương Cầm dừng một lát, chợt hỏi: “Trang chủ, xin hỏi lệnh đồ Tiêu Thiên Tứ công tử có ở trong Sơn trang không?”
“Thiên Tứ ư?” Tiêu Kinh Hồng không ngờ Đông Phương Cầm đột nhiên lại hỏi về Tiêu Thiên Tứ: “Không biết cô nương hỏi Thiên Tứ về việc gì? Có phải đồ đệ của ta đã làm gì mạo phạm đến Đông Phương thế gia?”
“Trang chủ hiểu nhầm rồi, Tiêu công tử không mạo phạm gì đến chúng ta, ta chỉ có chút việc muốn tìm công tử. Không biết Tiêu công tử có trong Sơn trang không?” Đông Phương Cầm hết sức khách khí.
“Vậy ta sẽ sai người gọi Thiên Tứ đến gặp cô nương...” Tiêu Kinh Hồng cao giọng: “Tiêu Tam, mau gọi Thiên Tứ đến đây!”
“Trang chủ, Thiên Tứ thiếu gia vẫn chưa về.” Địa vị của Thiên Tứ đã thăng lên không ít, giờ đây được gọi là thiếu gia rồi.
“Cái gì? Vẫn chưa về?” Tiêu Kinh Hồng định nói gì đó, bỗng thấy Tiểu Thúy hầu gái của Tiêu Ngọc Nhã, được gọi đến hầu hạ Đông Phương Cầm, hình như có việc gì muốn nói lại thôi, bèn hỏi: “Tiểu Thúy, ngươi có việc gì vậy?”
“Trang chủ, Thiên Tứ thiếu gia tối qua đã trở về, nhưng…” Tiểu Thuý ấp úng mãi không dám nói.
“Nhưng làm sao?”
“Thiếu gia... Thiếu gia ở suốt trong phòng Tiểu thư!” Cuối cùng Tiểu Thúy cũng nói ra được. “Cái gì?” Tiêu Kinh Hồng nhảy dựng lên, đột nhiên nhớ ra Đông Phương Cầm vẫn đang ngồi đó, vội vàng cố kìm cơn bực tức lại.
Nếu Tiêu Kinh Hồng biết, thực ra Thiên Tứ và Ngọc Nhã đã sớm chung phòng nhiều ngày rồi, không hiểu lão còn bốc hỏa ra sao.
“Tiêu trang chủ, Tiêu công tử vẫn đang ở trong Sơn trang, ngài có thể gọi giúp ta một tiếng được không?” Đông Phương Cầm lên tiếng đúng lúc, phá vỡ bầu không khí khó xử. “Được, đương nhiên là có thể! Tiểu Thúy, mau đi gọi công tử đến đây!” Tiêu Kinh Hồng cố nuốt cơn phẫn nộ.
*******************
Thiên Tứ đang ôm Ngọc Nhã ngủ li bì, cả đêm qua hai người liên miên tình tự, mãi đến gần sáng mới thiếp đi...
Vừa ngủ một lát đã lại bị đánh thức, tuy nhiên Thiên Tứ cũng không dám nổi giận vì người gọi hắn dậy là Ngọc Nhã. Vốn Tiểu Thúy được lệnh đến gọi Thiên Tứ đi, nhưng không dám tự tay đánh thức hắn bèn gọi Ngọc Nhã dậy trước để Ngọc Nhã lôi Thiên Tứ dậy.
Thật ra Thiên Tứ trong lòng khá bất mãn, tuy trên danh nghĩa hắn là đệ tử của Tiêu Kinh Hồng, nhưng cả hai người đều có ý đồ riêng nên trên thực tế họ cùng giấu kín suy nghĩ của mình. Tiêu Thiên Tứ tuy ngoài mặt tỏ ra cung kính Tiêu Kinh Hồng, nhưng đó chỉ là vì nể mặt Tiêu ngọc Nhã. Mặc dù nói Tiêu Kinh Hồng là người nuôi dưỡng Thiên Tứ, nhưng hắn chẳng có chút cảm kích vì cảm thấy một người như Tiêu Kinh Hồng, muốn nuôi thêm một đứa trẻ thì đâu có gì là khó, không phải một việc to tát gì, hơn nữa mười mấy năm qua, trên dưới trong Kiếm Hồ Sơn Trang không ít người coi thường bắt nạt hắn...
Dù không thoải mái, nhưng khi Tiêu Kinh Hồng cho gọi thì hắn vẫn phải đến. Tiêu Thiên Tứ không biết có việc gì, còn cho rằng Tiêu Kinh Hồng tìm hắn để tính sổ về chuyện giữa hắn và Ngọc Nhã, nhưng hắn hoàn toàn không để tâm. Tiêu Thiên Tứ định nhân cơ hội này đòi Tiêu Kinh Hồng gả Ngọc Nhã cho hắn rồi cùng nàng cao chạy xa bay, tuy hắn yêu Ngọc Nhã nhưng lại không lưu luyến gì Kiếm Hồ Sơn trang. Nơi này, tuyệt không phải là nhà của hắn.
Hắn sống tại một nơi khác, ở đó cũng có một vài cô nương mà chàng yêu thương, trong số đó có cả người mà hắn không thể nào quên được, chính là mỹ nhân bạc mệnh Hoa Vô Ảnh...
Tiêu Thiên Tứ theo Tiểu Thúy vào đại sảnh, tuy hai năm không gặp Đông Phương Cầm nhưng vừa nhìn hắn đã nhận ra nàng. Đông Phương Cầm là một tiêu chuẩn cho mỹ nhân lạnh lùng, lạnh còn hơn cả Đông Phương Huyền Cơ trước kia.
Tiêu Thiên Tứ suýt té xỉu khi Đông Phương Cầm tiến lại, không chào hỏi mà quỳ gối hành đại lễ: “Đông Phương Cầm tham kiến Công tử!”
Chúng nhân có mặt ở đó cũng đều ngây ra ngơ ngác. Trưóc mặt Tiêu Kinh Hồng, Đông Phương Cầm tuy khách khí nhưng vẫn rất tự tôn, không hiểu tại sao lại nhất mực cung kính đối với tiểu đồ đệ của như vậy?
“Cầm tỉ, không cần đại lễ như vậy đâu, ta không dám...!” Thiên Tứ ngơ ngác, trong lòng nghĩ thầm bà cô này có vấn đề về thần kinh chắc?
“Công tử, ta phụng mệnh tiểu thư đặc biệt mời Công tử mùng tám tháng sau đến dự lễ truyền ngôi. Tiểu thư đã có lệnh, khi gặp Công tử cũng coi như là gặp tiểu thư nên phải như vậy mới đúng lễ.” Những lời của Đông Phương Cầm lại càng làm cho mọi người ngơ ngác.
“Cầm tỉ, tỉ nói với Huyền tỉ là ta nhất định sẽ đến. Còn nữa, từ sau đừng khách khí với ta như vậy, ta... ta thực sự không quen!” Thiên Tứ thập phần bối rối, không hiểu vì sao Đông Phương Huyền Cơ đột nhiên lại có sắp xếp như vậy.
Hay là... hay là Huyền tỉ chuẩn bị gả cho ta?
“Vậy tiểu nữ xin về báo với Tiểu thư. Công tử, thuộc hạ cáo từ!” Đông Phương Cầm hết mực cung kính, nhưng vẻ lạnh lùng vẫn không hề sút giảm.
************
“Thiên Tứ, con về khi nào mà không đến nói với ta một tiếng? Con có sao không? Ta vẫn lo là ma nữ kia sẽ gây bất lợi cho con!” Tiêu Kinh Hồng thay đổi thật nhanh.
“Đa tạ sư phụ quan tâm, đệ tử không sao...” Tiêu Thiên Tứ trả lời ngay: “Sư phụ, đệ tử định đi Đông Phương thế gia một chuyến...” “Đương nhiên là phải đi rồi, không chỉ con mà sư phụ cũng sẽ đi. Hôm nay là hai mươi lăm, từ đây đến Đông Phương thế gia phải mất khoảng bảy ngày, đề phòng có chuyện bất trắc thì ngày mai chúng ta sẽ khởi hành!” Tiêu Kinh Hồng ăn nói thật dễ nghe.
“Sư phụ, Ngọc Nhã tỉ có thể đi cùng chúng ta không?”
“Vốn dĩ thì có thể, nhưng Ngọc Nhã còn có việc khác phải làm. Nhưng con yên tâm, đến khi về là con có thể gặp nó rồi...” Tiêu Kinh Hồng không biết có mục đích gì, vẫn không muốn Ngọc Nhã ở cùng với Thiên Tứ như vậy.