Tại sườn một ngọn núi tuyết, cách Băng Thần Phong không quá hai nghìn trượng, hai người Cổ Thần và Tàng Thiên Cơ rất rõ ràng rơi vào trong mắt Mông Tiên Âm.
Tàng Thiên Cơ dĩ nhiên xuất hiện tại Băng Thần Tông, điều này khiến Mông Tiên Âm thất kinh, từ ngày chạy ra khỏi Băng Thần Tông, trong lòng nàng sợ nhìn thấy nhất chính là Tàng Thiên Cơ. Tàng Thiên Cơ giống như một cơn ác mộng thường xuyên khiến nàng giật mình tỉnh giấc ngủ.
Hôm nay Tàng Thiên Cơ thực sự xuất hiện trước mắt nàng, nàng sao không sợ hãi?
- Cổ Thần! Ngươi nhất định phải thắng!
Trong lòng Mông Tiên Âm liên tục mặc niệm.
Tất cả hi vọng của nàng hôm nay đều đặt lên người Cổ Thần.
Cổ Thần và Tàng Thiên Cơ, hai người đều là tuyệt đại thiên tài, tuy rằng Cổ Thần người sau vượt người trước, phá hủy ghi chép hai mươi tuổi bước vào Mệnh Tuyền cảnh của Tàng Thiên Cơ, thế nhưng dù sao cũng bước vào Mệnh Tuyền cảnh không lâu.
Mà Tàng Thiên Cơ đã bước vào Mệnh Tuyền cảnh tán năm, tu vi càng đột phá cảnh giới thứ hai trong Mệnh Tuyền cảnh, Đoạt Xá kỳ, hơn nữa Ngũ Hành Phân Thần Ấn của Tàng gia là tuyệt học vô thượng, Tàng Thiên Cơ trời sinh có thông huyền linh thể, trong tay không chỉ có pháp bảo cực phẩm, ngay cả tiên bảo cũng có, dưới Nguyên Thần khó gặp đối thủ, coi như là tuyệt đỉnh cao thủ Nguyên Thần kỳ cũng không muốn đối địch.
Tàng Thiên Cơ uy danh hiển hách, từ khi ra đời đã được đội lên cái xưng hào thiên tài cánh thế, lúc bắt đầu tu chân càng danh chấn tám phương, vang vọng trung thổ hai mươi năm!
Tuy rằng Cổ Thần cũng mới nổi quang mang, danh chấn thiên hạ, một lần tru diệt hơn ba mươi cao thủ Mệnh Tuyền cảnh, khiến thiên hạ phải ghé mắt, nhưng thực ra so sánh với Tàng Thiên Cơ vẫn yếu hơn chút ít.
Hai đại thiên tài, một người uy danh hiển hách, giống như mặt trời chính ngọ, một người thanh danh mới nổi, giống như ánh mặt trời mới lên, nhuệ khí không thể ngăn cản.
Đối với tu sĩ bình thường mà nói, Cổ Thần và Tàng Thiên Cơ giống như hai nhân vật truyền kỳ chỉ xuất hiện trong truyền thuyết.
Hôm nay hai người này đối mặt nhau, ai thắng ai thua? Mỗi một vị tu sĩ Băng Thần Tông đều nhìn không chớp mắt lên bầu trời Băng Thần Tông, bọn họ muốn biết được đáp án này.
- Tông chủ, Tàng Thiên Cơ và Cổ Thần, người xem ai thắng ai thua?
Một vị cao thủ Mệnh Tuyền cảnh hỏi.
Mông Ngưng Băng nhìn hai người trong không trung, nói:
- Tàng Thiên Cơ như mặt trời giữa trưa, Cổ Thần thế không thể đỡ, khí tức của hai người đều cực kỳ đáng sợ, không phải cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần kỳ không thể địch nổi, thế nhưng Cổ Thần chung quy mới bước vào Mệnh Tuyền cảnh không lâu, cơ sở không vững chắc bằng Tàng Thiên Cơ, đồng thời Tàng Thiên Cơ có bất tử chi thân, định trước đứng ở thế bất bại, phần thắng của Tàng Thiên Cơ chiếm chín thành, một thành còn lại là thế hòa.
- Theo như lời tông chủ, Cổ Thần phải thua không thể nghi ngờ?
Tên cao thủ Mệnh Tuyền cảnh kia cười hắc hắc.
Mông Ngưng Băng gật đầu.
Mông Anh Minh lắc đầu nói:
- Ta thấy không hẳn, tuy rằng Cổ Thần mới bươc vào Mệnh Tuyền cảnh, thế nhưng đã từng liên tục tiêu diệt hơn ba mươi cao thủ Mệnh Tuyền cảnh, thực lực nhưu vậy coi như là cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần kỳ cũng phải cam bái hạ phong, huống hồ vừa rồi Tàng Thiên Cơ bị Cổ Thần đánh cho hộc máu miệng, ta nhìn Tàng Thiên Cơ thế nào cũng không qua được Cổ Sát Thần!
Tuy rằng Mông Anh Minh không có tình cảm tốt đối với Cổ Thần, thế nhưng trong lòng hắn Tàng Thiên Cơ thủy chung càng đáng ghét hơn một chút.
Thấy vẻ mặt Mông Anh Minh tràn đầy chờ mong Cổ Thần thắng lợi, Mông Ngưng Băng thở ra một hơi thật dài, nói:
- Nếu là Tàng Thiên Cơ thắng, ngươi còn có hi vọng ngồi lên vị trí đế quân, nếu là Cổ Thần thắng, hi vọng ngươi có thể ngồi lên vị trí đế quân tối đa chỉ có hai thành!
- Vì sao?
Mông Anh Minh không giải thích được hỏi.
Mông Anh Minh không nói gì liếc mắt nhìn Mông Anh Minh, nói:
- Nếu Tàng Thiên Cơ cũng không thể đánh bại Cổ Thần? Vậy thì Băng Thần Tông càng khó lưu hắn lại, người giúp ngươi tham gia luận võ đoạt đế sẽ không còn ai!
- A… Nghiêm trọng như vậy?
Mông Anh Minh kinh hô một tiếng, lớn miệng nói:
- Tàng Thiên Cơ, nếu ngươi bị một người vừa mới bước vào Mệnh Tuyền cảnh như Cổ Thần đánh bại, như vậy mặt mũi của ngươi sẽ mất hết!
Thời điểm người bên ngoài nói chuyện với nhau, hai người Tàng Thiên Cơ và Cổ Thần cũng không rảnh rỗi, hai người giao thủ mang tính thử thực lực trong hậu điện Băng Thần Điện, lực lượng ngang nhau, hiện tại ra ngoài tự nhiên muốn thi triển quyền cước thoải mái.
- Ha ha ha ha…
Tàng Thiên Cơ đứng trong hư không, cười ha hả nói:
- Cổ Thần, ta đã bước vào Đoạt Xá kỳ, phụ quân ban cho ta tiên bảo Nhật Nguyệt Âm Dương toa, cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần kỳ cũng phải nhượng bộ lui binh, cho dù ngươi bước vào Mệnh Tuyền cảnh thì cũng không phải là đối thủ của ta, hôm nay ngươi tự chui đầu vào lưới, chắp cánh cũng khó thoát.
Thần thái Cổ Thần tự nhiên, không hề có vẻ lo lắng, nhưng cũng không có ý khinh định, nói:
- Tàng Thiên Cơ, trong Côn Ngô Bí cảnh ta có thể ngược ngươi, trở lại trung thổ ta cũng vẫn có thể ngược ngươi, cho dù ngươi bước vào Đoạt Xá kỳ thì đã sao? Ngươi vĩnh viên là thủ hạ bại tướng, lúc này đây không ngoại lệ!
Tàng Thiên Cơ tức giận hừ một tiếng, quát lớn:
- Cổ Thần, ta sẽ để ngươi biết hai chữ “muốn chết” viết như thế nào!
Nói xong thân thể chợt lóe, liền biến mất không còn. Thần thức Cổ Thần tản ra mấy nghìn trượng, bất cứ một ba động pháp lực nào cũng không thể tránh khỏi nhận biết của Cổ Thần.
Đồng thời, mi tâm chợt lóe quang mang màu xanh, Thanh Hoa Thần Mộc thuẫn bay ra ngoài, bảo vệ bốn phía, cánh tay vừa nhấc, một tòa bảo tháp kim quang chín tầng lập tức di động hạ xuống lòng bàn tay.
Vèo vèo vèo vèo…
Năm tiếng gió thổi từ trên đỉnh đầu Cổ Thần cấp tốc vang lên, Ngũ Linh Phân Thần trùy phân thành năm vị trí, chia phương vị ngũ mang tinh trận, đồng thời bắn về phía Cổ thần.
Tuy rằng Thanh Hoa Thần Mộc thuẫn bảo vệ bốn phía, thế nhưng không bảo vệ đỉnh đầu, thần thức Cổ Thần khẽ động, Thanh Hoa Thần Mộc thuấn trong nháy mắt di chuyển lên đỉnh đầu, ba cự thuẫn màu xanh xoay tròn trên đỉnh đầu, phương viên chừng trượng rưỡi.
Đinh đinh đinh đinh đinh… Năm tiến nổ đồng thời vang lên, Ngũ Linh Phân Thần trùy bị Thanh Hoa Thần Mộc thuẫn ngăn cản.
Tuy rằng lực phá hoại của Ngũ Linh Phân Thần trùy đối với tu sĩ đặc biệt lớn, thế nhưng lực phá hoại đối với pháp bảo lại rất nhỏ, pháp bảo phòng ngự cùng giai rất khó công pháp, lúc này công kích của Tàng Thiên Cơ hoàn toàn phí công.
Bất quá Tàng Thiên Cơ không hề chờ mong Ngũ Linh Phân Thần trùy tạo thành hiệu quả đánh lén, mục đích của hắn chỉ đơn giản là để Thanh Hoa Thần Mộc Thuấn di chuyển vị trí chống đỡ mà thôi.
Ngay trong nháy mắt Ngũ Linh Phân Thần trùy chạm vào Thanh Hoa Thần Mộc thuẫn, một cự chưởng lôi điện đột nhiên xuất hiện ngay bên phải Cổ Thần, cự chưởng hóa trảo, chộp thẳng vào Cổ Thần.
Tay phải Cổ Thần kết pháp ấn, càng không ngừng truyền pháp lực vào Thanh Hoa Thần Mộc thuẫn, ngăn cản tấn công từ Ngũ Linh Phân Thần trùy, chưởng phải kết quyền ấn, Kim Cương Thần Quyền mạnh mẽ đánh về phía cự trảo lôi điện.
Cự trảo lôi điện tựa hồ không muốn giao phong chính diện với Cổ Thần, chợt lóe rồi qua, thần không biết quỷ không hay xuất hiện phía bên trái Cổ Thần, một chưởng chếch về phía sau lưng chụp mạnh.
Đúng lúc này, một cơn gió lốc đột nhiên bạo phát, một cự tháp kim quang chín tầng cao nghìn trượng từ trên trời giáng xuống, mạnh mẽ đè ép về phía Tàng Thiên Cơ.
Mộc Lôi Ấn của Tàng Thiên Cơ còn chưa kịp đụng tới thân thể Cổ Thần đã bị Như Ý Linh Lung bảo tháp trấn áp đánh xuống dưới mặt đất.