Nhiều năm sau
Tại thành Lạc Dương
Thành Lạc Dương là một nơi rộng lớn, đó là điều không cần bàn cãi .
Một nơi lớn như vậy chắc chắn cũng có các đại nhân vật và tiểu nhân vật .
Tiểu nhân vật là con người ,những người làm cho các đại nhân vật trở nên có danh tiếng có sự nể trọng của nhiều người !
Phương Trọng là đại nhân vật mà trong thành Lạc Dương không ai không biết .
Một nửa các lầu xanh và tửu lầu trong thành là của hắn ,điều đó có thể làm hắn tự hào .
Hắn ra đường như một vương gia, kiệu hắn ngồi làm bằng thứ gỗ trăm năm ,8 tên khiêng kiệu người nào cũng vạm vỡ và đều tỏ ra biết điều ,nếu để chiếc kiệu hơi nghiêng một chút hơi chao đảo một chút thì cả 8 tên này cả đời sẽ đi bằng 2 tay .
Chiếc kiệu được khiêng đi rất nhanh ,nhưng không có tí gì vội vã bởi Phương Trọng thích như vậy ,hắn thích đi trên con phố của hắn ngắm nhìn thành quả mà hắn tạo nên .
Ngồi trong chiếc kiệu Phượng Trọng tỏ ra thoả mãn ,cái cảm giác thoả mãn này nhiều
người đánh đổi sinh mạng cũng không có ,hắn mỉm cười khi đi qua các tiểu lầu ,mỉm cười với các cô gái và đương nhiên cũng mỉm cười với chính mình .
Đột nhiên chiếc kiệu dừng lại ,chao đảo dường như hơi nghiêng như sắp đổ ,Phương trọng vẫn ngồi im hắn biết những tên khiêng kiệu luôn biết cách xử lý .
Hắn đã nhầm
Chiếc kiệu đột nhiên như có ai lật ngửa ,đến lúc này hắn không thể ngồi im ..
Phương Trong đạp vào thành kiệu phi thân ra ngoài trên không hắn không thấy mấy tên khiêng kiệu đâu chỉ thấy một người .
Một người đội nón lá ,y phục màu đen và có một thanh kiếm dắt bên hông.
Kiếm cũng màu đen
Đến lúc này Phương Trong ước gì mình mãi mãi không rơi xuống ,vì hắn nhận ra người này !
Phương Trọng nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt người đội nón ,vì hắn biết muốn chạy thoát khỏi người này còn khó hơn cả bắt một vị cao tăng hoàn tục !
Phương Trọng cất tiếng nói
Là ngươi ?
Người áo đen đáp :
Là ta
Phương Trọng chần chừ rồi nói tiếp
Tại sao lại tìm ta
Người áo đen nói :
Tại sao ta không thể tìm ngươi
Phương Trọng mỉm cười nói
Ta trước giờ không va chạm đến ngươi cũng như với “hắn”
Người áo đen nói
Nhưng ta thích va chạm với ngươi !
Phương Trọng thoáng giật mình rồi nói
Hắn cử ngươi đến ?
Phải !
Hắn cho ngươi bao nhiêu tiền ,ta có thể trả gấp đôi
Người áo đen chậm dãi nói
Ta biết dạo này vận khí của ngươi tốt ,của cải cũng nhiều ,nữ nhân thì không ít
Phương Trọng mỉm cười nói
Chỉ cần ngươi cho giá ta sẽ đáp ứng đầy đủ
Người áo đen nói
Ngươi chỉ có một thứ mới có thể đáp ứng được
Thứ gì
Một cái mạng
Mạng của ai
Của ngươi !
.................
Hoàng hôn ở Lạc Dương chính là lúc nhôn nhịp ,chỉ có thời điểm này mọi người mới gặp
nhau sau một ngày dài ,họ gặp nhau để nói chuyện để kể cho nhau nghe những việc mình làm trong ngày .
Một lão già bán cá ,tuy cá đã bán hết lão vẫn chưa về vì lão còn bận kể chuyện cho nhiều người nghe ,rất nhiều người
Từ già đến trẻ ,từ các công tử đến các gã ăn mày ai cũng tỏ ra nôn nóng muốn nghe câu truyện của lão bán cá
Lão già thấy như vậy càng tỏ ra mình quan trọng ,câu truyện lão kể ngắt quãng làm mọi người thêm sổt ruột
Một thanh niên không nhịn được cất tiếng hỏi
Có phải Phương trọng bị gã đội nón giết chết không ?
Lão già nói :
Không
Mọi người nhao nhao tranh nhau hỏi : thế tại sao chiếc kiệu của hăn bị nát ,còn có máu trên đường ?
Đó là máu của gã đội nón
Lão già nói tiếp
Ta thấy lúc tên đội nón chuẩn bị rút kiếm thì có một luồng sát khí làm ta lạnh đến mức run còn không được
Phương Trọng chắc cũng không khác gì ta ! hắn không thể cử động ,ta thấy cho dù hắn cử động cũng không thoát được.
Mọi người tỏ ra hồ nghi ai cũng biết Phương Trọng là đại nhân vật trong thành và cũng là đại cao thủ phái Không Động cho nên một người làm hắn không xuất thủ nổi thì quả là khó tin
Lão già nhăn nhó nhớ lại rồi nói
Quả thực ta cũng không tin nhưng sự thực vốn là như vậy
Gã đội nón với thanh kiếm màu đen quả thực như một tử thần ,trước khi hắn rút kiếm Phương Trọng có lẽ đã biết kết quả ra sao cho dù có động thủ hay không !
Một gã trung niên hỏi
Vậy gã đội nón có xuất thủ không ?
Lão già nói
Hắn không kịp xuất thủ
Mọi người hỏi tại sao !
Tại vì lúc đó bống có một người như thiên thần trên trời bay xuống ,rơi đúng chỗ gã đội nón và Phương Trọng
Người đó không nói gì chỉ tung ra một cú đấm ,một cú đấm bình thương
Mọi người lại hỏi
Hắn tay không đấm vào gã có kiếm ư
Lão già nói :
Phải tay không
Hắn chỉ dung nắm đấm ,nhưng ta không thấy hắn đấm ra sao chỉ thấy gã đội nón không đội được nón nữa ,tay hắn cũng không rút được kiếm nữa
Vì cổ tay gã gãy nát ,mặt thì méo xệch chiếc nón cũng bay mất tiêu..
Một gã ăn xin thở dài nói
Ta biết người đó là ai rồi
Lão già cũng nói
Cả kinh thành này không ai không biết hắn
Gã thanh niên nói thêm vào
Có phải Phương bổ đầu Phương Chu Yến ?
Lão già nói
Không phải hắn thì còn ai vào đây nữa .
..............
Phương Trọng chưa chết
Hắn chưa chết vì hắn may mắn
Hắn gặp Phương Chu Yến
Chưa biết đó là may mắn hay xui xẻo của hắn
Nhưng hắn biết dù thế nào hắn vẫn còn sống đó là điều may mắn !
Phương Trọng nói
Các hạ quả là đâu cũng có mặt !
Phương Chu Yến hờ hững trả lời
Lúc ta không có mặt mới sinh ra loại người như ngươi
Phương trọng nhăn nhó nói
Tôi không phạm tội…
Phương Chu yến nói
Ta biết
Nhưng tên muốn giết ngươi thì có phạm tội
Phương trọng nói :
Hắn chỉ là tay sai
Phương Chu yến nói tiếp
Ta không nói tên đội nón
Ta nói tên đã thuê hắn giết ngươi
Phương Trọng mỉm cười nói
Tôi cũng biết các hạ đoán ra
Chính hắn muốn giết tôi ,muốn tôi không nói bí mật của hắn
Phương Chu Yến lạnh lùng nói
Hắn muốn giết ngươi thì ngươi đã chết từ lâu rồi ,thực sự mục đích của hắn là muốn ta chứ không phải ngươi
Phương Trọng ngac nhiên hỏi
Hắn muốn một bổ đầu như các hạ làm gi ?
Tất nhiên là để điều tra vụ án và bắt người
Phương chu yến nói tiếp
Ngươi thấy tên sát thủ muốn giết ngươi võ công thế nào
Phương trọng nói
Tôi không biết ,nếu tôi biết thì đã chết dưới kiếm của hắn rồi
Vậy ngươi biết tại sao tên đó giết ngươi cho dù ngươi cho giá hắn cao không
Phương trọng nghĩ rồi nói
Vì quả thực có cho cái giá nào cũng không bằng kẻ đã thuê hắn
Phương Chu Yến mỉm cười nói
Ngươi biết vậy là tốt ,ngươi nên cố gắng làm sao đem cái tài sản nhỏ bé của mình biến khỏi đây càng nhanh càng tốt
Phương Trọng nói
Hắn thực sự là đáng sợ ,nhưng hắn có một bí mật mà bí mật đấy chỉ có tôi biết
Trước khi đi tôi muốn các hạ biết !
Phương Chu Yến nói
Bí mật của hắn ai cũng biết không chỉ riêng ngươi đâu
Bí mật của hắn là
Hắn không phải là người !
Phương Trong quả thực đã đi ,không ai biết hắn đi đâu chỉ biết nhiều năm sau ở Giang nam có một đại nhân vật phóng khoáng coi tiền như rác ,và có người nói kẻ đó sinh ra để làm nhân vật lớn cho dù hắn có ở đâu đi nữa .
Sau hoàng hôn là bóng đêm
Đêm ở Lạc Dương lại càng nhộn nhịp hơn lúc hoang hôn
Chiếc cờ to thêu hình đại bàng đung đưa theo chiều gió ,quận vào bong đêm càng tỏ ra uy nghi làm ai nhìn vào cũng có ba phần kiêng nể .
Chỉ một lá cờ đã làm người khác kiêng nể thì chủ nhân của lá cờ đó quả thực không thể là một tiểu nhân vật được
Lạc Thi Viện là một ngôi nhà ,ngôi nhà này không to cho lắm nhưng toà nhà của Thái sư trong triều cũng không to bằng
Lạc Thi Viện là một ngôi nhà bình thường ,cái tên của nó cũng bình thường nhưng muốn vào được ngôi nhà đó người bình thường ít khi dám nghĩ đến
Lúc này Phương Chu Yến đang bước từng bước trong Lạc Thi Viên
Hắn đi qua ba vườn hoa ,hai thác nước rồi đi qua hai cái hồ cũng chưa thấy bóng dáng ngôi nhà đâu .
Trước khi đi vào Phương Chu Yến gõ cửa rồi gặp tên nô tài ,hắn bảo cứ đi thẳng một đoạn là đến
Bây giờ mới biết những tên nô tài quả thực không thật thà cho lắm
Cứ đi rồi sẽ tới
Tẩt nhiên là như vậy
Trước mặt Phương Chu yến có một ngôi nhà ,không như tưởng tượng của hắn .
Ngôi nhà bằng vách đất ,mái lợp lá ,hàng rào đan bằng mảnh tre ,đây đích thị là một ngôi nhà của nhưng nông dân vì chỉ có nông dân mới làm được những ngôi nhà như vậy .
Phương Chu yến bước đến cửa thấy hai người
Một người già đang ngậm tẩu thuốc ngồi góc nhà dương như chỉ quan tâm đến làn khói thuốc ,không chú ý đến sự xuất hiện của Phương Chu Yến
Người còn lại là một thư sinh tay cầm quyển sách đang ra vẻ đọc nhưng hắn quên rằng trời đã tối ,hắn đọc sách không cần ánh sáng.
Bỗng có giọng nói trong nhà vọng ra:
Phương bổ đầu đã tới đó ư?
Phương Chu Yến trả lời:
Tại hạ đã tới
Hay lắm mời vào mời vào
Phương Chu Yến đẩy cửa vào
Lần này hắn giật mình ,giật mình thực sự .
Trong phòng sáng ,sáng đến chói mắt
Ánh sáng là từ những viên trân châu ,phỉ thuý lẫn vào ánh sáng của những viên ngọc ,ngọc màu gì cũng có nó còn phát sáng cho nên ánh sáng của chúng làm loá mắt
Những tấm thảm lót nền mầu trắng nhìn kỹ là lông của hồ ly trắng toát .
Chỉ có hồ ly sống vài trăm năm mới có lông trắng như vậy mà người này lại làm tấm thảm lót nền .
Người đó liền nói
Mời Phương bổ đầu ngồi
Lúc này Phương Chu Yến mới chú ý chủ nhân nơi này
Tóc hoa râm điểm vài sợi bạc ,gương mặt không thể nói là bình thường được vì người này chỉ còn một mắt …..nhưng mắt còn lại thì khác nó phát ra thứ ánh sáng làm người khác nhìn vào không khỏi có vài phần rung đông , người đó mỉm cười một nụ cười thân thiện không chút kiêu căng hay giả tạo
Một người cười với mình nhìn mình với ánh mẳt như vậy mời mình ngồi ai có thể không ngồi .
Phương Chu Yến không ngồi
Người đó nói
Các hạ muốn đứng vậy sao ?
Phương Chu Yến nói
Đứng đôi khi tốt hơn ngồi ,vì ngồi nhiều sẽ không muốn đứng dậy nữa
Người đó mỉm cười nói
Nhưng đôi khi đứng mãi cũng phải ngồi ,không ai có thể đứng cả đời được ,nhất là đứng thẳng như các hạ
Phương Chu Yến nói :
Khi không đứng thì ta nằm !
Các hạ quả thực chưa bao giờ ngồi ?
Không
Ta chỉ ngồi với hai loại người
Loại nào ?
Bằng hữu !
Còn loại nữa
Kẻ thù !
Người đó thở dài
Tôi không phải bằng hữu của các hạ cũng không muốn làm kẻ thù của các hạ ,chắc hẳn phải đứng dậy bồi tiếp các hạ .
Vừa dứt lời Phương Chu Yến liền ngồi xuống
Người đó hơi sửng sốt rồi hỏi
Tại sao các hạ ngồi ?
Bởi vì có người mời ta ngồi chả lẽ ta không ngồi ,chỉ có kẻ ngu xuẩn mới từ chối lời mời này !
Các hạ không hề ngu xuẩn !
Phương Chu Yến liền nói
Ngươi là Thạch Phi
Phải
Thạch Phi con trưởng của Thạch gia
Phải
Thạch gia là giòng họ có công lớn với triều đình
Phải
Thạch gia cũng được xưng là thiên hạ đệ nhất
Thạch Phi hỏi :
Đệ nhất cái gì ?
Đệ nhất giàu có
Thạch Phi lắc đầu đó chỉ là tin đồn và tin đồn mãi mãi cũng chỉ là tin đồn
Phương Chu Yến hỏi tiếp
Ngươi là con trưởng sao không cưới vợ đẻ con
Thạch Phi thoáng lưỡng lự rồi nói
Ta có bảo không lấy đâu ..
Phương Chu yến nói tiếp
Ta biết gia tài của ngươi tiêu hết đời không hết cho nên ngươi muốn chọn người vợ hoàn hảo và đẻ một đứa con hoàn hảo cho ngươi phải không
Thạch phi nói
Ngươi chỉ nói đúng một điều
Tại sao ?
Vì ta đã cưới vợ ,một người vợ hoàn hảo ,vợ ta đã đẻ cho ta một đứa con hoàn hảo tuy nhiên bỗng dưng ta biết đứa con đó không phải của ta
Phương Chu Yến thở dài
Điều này ta quả thực không nghĩ đến vì bước vào đây ta không thấy nơi này là một ngôi nhà dành cho gia đình !
Thạch phi nói
Cái này ngươi nói đúng
Nơi đây vốn là nơi để tài sản của giòng họ ta
Vậy bình thường ngươi ở đâu ?
Ta đi buôn bán ,cái gì bán được ta bán cái gì không bán được ta đem cho
Phương Chu Yến hơi nheo mắt hỏi
Ngươi không dung số tài sản này sống mà phải đi buôn bán sao ?
Đúng vậy
Như vậy ta hiểu tại sao đứa con kia không phải của ngươi rồi .
Thạch Phi hơi động tâm gương mặt dường như có thêm vài nếp nhăn
Ngươi biết tại sao ta muốn ngươi đến đây không
Không !
Ta mốn ngươi điều tra ai là cha của đứa nhỏ đó
Tại sao ta phải giúp ngươi ?
Thạch phi nói
Vì ta biết cha của đứa nhỏ đó là một tội phạm
Hắn phạm tội gì
Hắn ăn cắp
Ăn cắp cái gì
Hắn ăn cắp vợ của ta !
Phương Chu Yến dường như hơi lưỡng lự
Thạch phi nói tiếp
Ta chưa nói hết
Hắn còn ăn cắp của ta một chiếc hòm
Trong hòm đó có gì ?
Có một tờ giấy ,một tờ giấy từ một quyển sách
Sách gì ?
Thạch Phi nói từng chữ từng câu một
"Giang Hồ Phong Thập Lục "
Phương Chu Yến lại giật mình
Hắn biết quyển sách đó ,không ai không biết quyển sách đó ,nhưng chưa có ai thực sự được đọc hết nó .Bởi vì nó có một bi mật một bí mật chỉ khi đọc hết nó mới biết được
Thạch phi nói tiếp
Hắn đến mang vợ ta và chiêc hòm đi trước mắt ta ,lúc đó ta mới cảm thấy bất lực thực sự
Ngươi nhìn thấy hai người ngoài cửa không ?
Phương Chu Yến nói
Có
Lão già cầm chiêc tẩu là Xích Phát Đồng Lão 20 năm trước đánh bại hoa sơn thất kiếm rồi giết chết Tùng hạc đại đạo bằng 3 chiêu
Tính tình ít nói ,ghét những kẻ phá phách vì với lão phá phách hành đông ngu dốt và những kẻ ngu dốt đáng bị trừng phạt
Bạn bè chỉ có một người và người đó bị chính lão dung chiếc tẩu điểm vào tử huyệt vì tội chẳng may đốt một ngôi nhà !
Võ công thiên về điểm huyệt và nội gia có thể nói là nhất đẳng ,đến chưởng môn phái Nga mi cũng phải nhận thua về thuật điểm huyệt của lão
Còn thư sinh đứng ngoài kia là Hồng Diệp Tiên Sinh
Mù mắt từ nhỏ nhưng thích mọi người coi mình là một người học rộng cho nên ai mà bảo hắn mù chữ thì người đó chắc chán sẽ mù chữ !
Theo nhiều người nói thì tính cách người này không chính cũng không tà sau khi được một cao nhân truyền võ công thì lên thiên sơn 3 năm .sau 3 năm đó hành tẩu giang hồ lúc thì trượng nghĩa xung thiên lúc thì như kẻ ăn cướp đến bà già cũng đánh .
Có lần dung khinh công đạp trên cành cây chỉ để bắt một con chim ,lúc thì dung phách không chưởng để bắt cá ăn
Chưa giết một ai cho nên cũng chả ai muốn giết ,mất tích cách đay 5 năm không ai biết đi đâu .
Thạch Phi mỉm cười nói :
Thiên hạ đệ nhất danh bổ quả không ngoa ,có vẻ không ai qua được cặp mắt của các hạ
Thạch Phi nói tiếp
Xích Phát Đông Lão giao thủ với hắn sau 10 chiêu bị hắn phong toả huyệt đạo ,hắn dùng đúng sở trường của lão và có khi còn cao thâm hơn rất nhiều . Sau đó Hông Diệp Tiên Sinh cũng chả khác là mấy bị hắn dung` phách không chưởng đánh cho ngất lim đi
Phương Chu Yến thở dài nói
Bây giờ hai người họ quả thực rất khó có thể bình phục được ,bị chính sở trường của mình đánh ngã đôi khi còn đau hơn bị đánh chết
Thạch Phi nói
Quả thực là vậy
Ta cũng giao thủ với hắn
Võ công của hắn cao hơn hẳn ta nhưng hắn không giết mà chỉ muốn trêu đùa ,sau đó hắn vác vợ ta lên vai một tay cầm chiêc hòm đi mất
Phương Chu Yến hỏi
Ngươi có nhận ra hắn dung` võ công gi` không ?
Quả thực rất khó nói
Nhưng lúc ta dùng thiêt trảo tóm vào ngực hắn ,hắn mỉm cười dung cui` trỏ gạt ra rồi đấm thẳng vào bụng ta
Phương Chu Yến liền nói
Có phải một chiêu trong La hán quyền của Thiếu Lâm ?
Dường như là vậy
Phương Chu Yến liền đứng dậy nói
Ta cũng muốn biết hắn là ai
Và cũng muốn bắt được hắn
Thạch phi nói
Vậy ?
Ta đã biết được một điều
Điều gì ?
Ngươi không phải là người !
Bây giờ ta phải đi
Đi đâu ?
Lên Tung Sơn
Vào Chùa Thiếu Lâm !