Ngay cả Cổ Thần cũng không kịp phản ứng, Xích Hỏa Ấn chớp mắt đã bị Chiến Thần Lệnh hoàn toàn hấp thu, Cổ Thần chỉ cảm thấy Chiến Thần Lệnh ấm áp, trong sát na một cỗ lực lượng thuần dương từ trong Chiến Thần Lệnh truyền ra, thấu vào cơ thể Cổ Thần.
- Chân khí thuần dương?
Cổ Thần đột nhiên cả kinh, vừa rồi hấp thu Xích Hỏa Ấn dĩ nhiên bị Chiến Thần Lệnh biến thành chân khí thuần dương thuần khiết, không có nửa điểm lãng phí, bị Cổ Thần hấp dẫn, cuối cùng pháp lực của Cổ Thần tăng tiến không ít.
Chiến Thần Lệnh có diệu dụng như vậy? Cổ Thần vui mừng.
Tàng Thiên Cơ thì trừng mắt há mồm, vẻ mặt khiếp sợ, tuyệt học vô thượng của Tàng gia, Ngũ Hành Phân Thân Ấn đệ nhị ấn --- Xích Hỏa Ấn! Đây là tuyệt học vô thượng mà sau khi tu vi đạt tới Đoạt Xá kỳ hắn mới tu luyện được, đại cao thủ Đoạt Xá kỳ tiếp xúc hắn phải chết.
Dĩ nhiê trong nháy mắt đã bị Cổ Thần hấp thu đi?
Tàng Thiên Cơ chấn động, hắn căn bản không thể tưởng tượng được, vì sao Xích Hỏa Ấn đột nhiên mất không chế? Đại não của hắn so với thời điểm bị Như Ý Linh Lung bảo tháp đè xuống còn trống rỗng hơn, căn bản không thể tin.
Chúng cao thủ Băng Thần Tông thì choáng váng đầu óc, một chưởng Xích Hỏa Ấn kia đừng nói là cao thủ Linh Anh kỳ, coi như mấy đại cao thủ Đoạt Xá kỳ cũng chỉ có nước xoay người chạy trốn.
Thế nhưng… Cổ Thần dĩ nhiên động cũng không động đã phá giải được Xích Hỏa Ấn?
Nam Thiên đạo nhân khiếp sợ nhìn Cổ Thần, bất quá khiếp sợ của hắn cũng mang theo một loại kinh hỉ, ngay cả Xích Hỏa Ấn cũng không thể đối phó được với Cổ Thần, vậy Tàng Thiên Cơ càng không có biện pháp nào đối phó được với Cổ Thần rồi, thắng bại đã phân.
Nếu như Cổ Thần thắng lại, Nam Thiên đạo nhân tựa hồ thấy được nữ nhi Hư Tử Uyên của hắn. Hắn bị Mông Ngưng Băng mời vào Băng Thần Tông, muốn nghĩ cách cứu viện Hư Tử Uyên nhưng cũng không có biện pháp, chỉ đành đáp ứng điều kiện của Mông Ngưng Băng, trợ giúp Mông Anh Minh tham gia đại hội luận võ đoạt đế.
Hôm nay Cổ Thần xuất hiện liền có hi vọng cứu được Hư Tử Uyên, Nam Thiên đạo nhân làm sao không vui vẻ?
Trong lúc mọi người khiếp sợ, Cổ Thần không hề nhàn rỗi, đột nhiên trong cơ thể nhiều hơn một cỗ chân khí thuần dương cường đại khiến Cổ Thần có một loại cảm giác sung sức như có thể đánh vỡ trời cao.
Chân khí thuần dương vừa mới tiến vào cơ thể, thân thể Cổ Thần trong nháy mắt biến mất, khi xuất hiện đã là ngay bên cạnh Tàng Thiên Cơ. Tàng Thiên Cơ còn đang ngây người nhớ lại hiện tượng Xích Hỏa Ấn kỳ quái vừa rồi, chỉ cảm thấy bờ vai căng thẳng, thủ tráo của Cổ Thần như móc thép, giữ chặt Tàng Thiên Cơ.
Lúc này Tàng Thiên Cơ mới phản ứng lại, chiến đấu còn chưa kết thúc, thế nhưng đã muộn.
Tay trái Cổ Thần nhấc Tàng Thiên Cơ lên, hai chân Tàng Thiên Cơ đồng thời đạp tới, tay phải Cổ Thần đảo qua, cấp tốc bắt trúng huyện đao hai tấc, hai chân Tàng Thiên Cơ lập tức mềm nhũn, nhất thời bị tay phải Cổ Thần khống chế.
Sau đó, một màn khiến tất cả tu sĩ Băng Thần Tông khiếp sợ xảy ra.
Chỉ thấy Cổ Thần cầm hai chân Tàng Thiên Cơ, mạnh mẽ đập xuống dưới đất, đường đường là thái tử điện hạ Đế Đình Đại Doanh trong tay Cổ Thần giống như một chó nhỏ, bị hung hằng đập xuống dưới đất.
Cổ Thần cảm giác trong cơ thể có lực lượng vô cùng vô tận cần phải phát tiết, cầm hai chân Tàng Thiên Cơ liên tục đập xuống dưới mặt đất, trong sát na không biết đã đập xuống bao nhiêu lần, trong lòng Cổ Thần hiểu rõ, mỗi một lần quẳng xuống tuy không đến mức uy hiếp tới tính mạng Tàng Thiên Cơ, thế nhưng lại khiến mặt mũi Tàng Thiên Cơ xưng phù, kêu thảm thiết liên tục!
Vừa rồi bị Như Ý Linh Lung bảo tháp trấn áp, tuy răng đầu choáng não váng, thế nhưng có Thái Hư Tiên Đỉnh hộ thể, thân thể không chịu chút thương tổn thực chất nào, nào giống như hiện tại, Cổ Thần cầm hai chân hắn không biết bao nhiêu lần đập xuống dưới đất.
Một đại cao thủ Đoạt Xá kỳ nào có dễ dàng bị đập chết như vậy, Cổ Thần liên tục đập xuống mấy mươi lần Thái Hư Tiên Đỉnh cũng không xuất hiện.
Lúc này đây Cổ Thần đứng trên đỉnh Băng Thần Phong, Thiểm Thiên Phong Dực đã thu vào cơ thể, không hề phát ra quang mang chói mắt, cho dù tu sĩ Thần Hải cảnh cách mấy nghìn trượng cũng có thể nhìn thấy mọi tình huống xảy ra trên đỉnh Băng Thần Phong.
Tu sĩ Băng Thần Tông, cả đám trừng lớn hai mắt, giống như đã đánh mất ba hồn bảy vía, choáng váng hai mắt, nhìn đỉnh Băng Thần Phong, Tàng Thiên Cơ giống như một con chó nhỏ, bị Cổ Thần đập đi đập lại, thần tình không thể tưởng tượng nổi.
- Kia… Thực sự là thái tử Thiên Cơ hay sao? Có thể là giả hay không?
Một vị tu sĩ Thần Hải cảnh dụi dụi con mắt, sau đó nói:
- Ông trời ạ… Kia thực sự chính là thái tử Thiên Cơ a?
Tàng Thiên Cơ bị người khác cầm trong tay, giống như con chó nhỏ bị đập xuống liên tục, chuyện này sợ là có nói ra ngoài cũng không mấy người tin tưởng, thế nhưng sự thực xảy ra trước mắt, không cho phép tu sĩ Băng Thần Tông không tin.
Các cao thủ Băng Thần Tông theo Tàng Thiên Cơ bị đập xuống đất mà chuyển động ánh mắt lên xuống, cái miệng mở lớn, đủ nhét cả một quả trứng gà.
Tàng Thiên Cơ khổ không nói nổi!
Cổ Thần nắm chân Tàng Thiên Cơ đập lên lại đập xuống, nhìn giống như đại lực sĩ phàm nhân bình thường đánh nhau, tựa hồ rất dễ giãy thoát, thực tế bàn tay Cổ Thần đã thầm khống chế các huyệt đạo đốt xương của Tàng Thiên Cơ, giống như móc sắt siết thật chặt, đừng nói Tàng Thiên Cơ giãy thoát, huyệt đạo và khớp xương của hắn đã bị Cổ Thần không chế, hai chân của hắn căn bản không thể sử dụng bao nhiêu lực lượng.
Mà nửa người liên tục bị Cổ Thần đập mạnh, ngay cả phản ứng cũng không được, đã tiếp xúc thân mật với mặt đất một lần, chấn động kịch liệt khiến Tàng Thiên Cơ choáng váng, ngay cả ngưng tụ pháp lực cũng không nổi.
Trong lúc nhất thời, khuôn mặt bị đánh xưng phù, tiếng kêu thảm thiết, một lần lại cao hơn một lần.
- Tàng Thiên Cơ, ngươi cũng không hơn gì rác rưởi!
Cổ Thần một mặt đập Tàng Thiên Cơ, một mặt quát lớn.
Tàng Thiên Cơ nghe vậy, thực sự muốn mặt đất xuất hiện cái khe, trực tiếp đâm đầu vào chết quên đi.
Mấy nghìn tu sĩ Băng Thần Tông đều nhìn thấy hình dạng của hắn hiện tại, lúc này đây muốn người trong thiên hạ không biết quả thực vô cùng khó khăn.
Thế nhưng Cổ Thần liên tục đập xuống, Tàng Thiên Cơ căn bản không có cơ hội thoát thân, cuối cùng Tàng Thiên Cơ không thể nhịn được nữa, Mộc Linh Trùy từ mi tâm bay ra, cũng không đi công kích Cổ Thần, Tàng Thiên Cơ cố sức tập trung nắm lấy Mộc Linh Trùy trong tay, đập thẳng vào trái tim chính mình.
Chỉ có tự sát mới tạo thành uy hiếp tính mệnh.
Ngay khi Mộc Linh Trùy đâm vào da thịt Tàng Thiên Cơ, một tiếng nổ vang, Như Ý Linh Lung bảo tháp cao nghìn trượng trong nháy mắt bị nhấc lên, Thái Hư Tiên Đỉnh chợt lóe, trong sát na liền trở về cơ thể Tàng Thiên Cơ.
Đang một tiếng vang lên, Mộc Linh Trùy không đâm vào cơ thể Tàng Thiên Cơ mảy may, ngược lại Cổ Thần bị Thái Hư Tiên Đỉnh hết văng, lui ngược về phía sau hơn mười trượng.
Cổ Thần kết pháp ấn, Như Ý Linh Lung bảo tháp trong nháy mắt xuất hiện trên đỉnh đầu Tàng Thiên Cơ, mạnh mẽ trấn áp.
Bất quá, Tàng Thiên Cơ đã thu được yên tĩnh chốc lát, rốt cuộc đã có thể vận dụng được pháp lưc, thân thể trong nháy mắt biến mất, lại sử dụng thuấn di.
Tàng Thiên Cơ không trốn mà phản công, thời điểm xuất hiện liền ở ngay trước mặt Cổ Thần, song chưởng xuất hiện, đánh thẳng vào Cổ Thần, có Thái Hư Tiên Đỉnh hộ thể, Tàng Thiên Cơ không cần lo phòng ngự, toàn lực tấn công Cổ Thần.
Cổ Thần chuyển song chưởng, va chạm với song chưởng của Tàng Thiên Cơ, có Thái Hư Tiên Đỉnh hộ thể, Tàng Thiên Cơ không hề lui lại một bước, ngược lại Cổ Thần bị đẩy lui hơn mười trượng, Tàng Thiên Cơ chợt lóe lại xuất hiện trước mặt Cổ Thần, cánh tay xếp lại đánh vào mặt Cổ Thần.
Cái tát thất bại.