“Wow! Lục, chỉ một màu lục bao phủ. Mau nhìn nè, Cô Viễn.”
Nam nhân vận một chiếc áo xám tro bên ngoài trường bào màu lam kiểu thư sinh hay dùng, nét mặt thanh thanh rạng ngời, thân thước tám cộng với thân hình mảnh dẻ khiến dáng người đặc biệt dong dỏng cao, đương đứng dạng hai chân hình chữ V ngược, há hốc mồm nhìn tòa nhà trước mặt. Đột nhiên hồi đầu nhìn phía sau lưng, nam nhân hai tay bắt loa hét lớn.
Đặt mông trên mấy chiếc rễ to, dài, sần sùi, trồi lên khỏi mặt đất của gốc sồi già, Cô Viễn uể oải mở mắt, ngáp dài. Ầy, trời sáng rồi ư. Hàng mi dài rậm chớp chớp, ngón tay thô to dụi dụi nơi khóe mắt lấy nghèn, Cô Viễn quay đầu về phía người vừa đánh thức y bằng tiếng thét chói tai, có chút bực mình.
“Ta nói ‘đầu gỗ’ ngươi bao lần rồi, muốn người khác rời giường trong trạng thái tốt nhất cần phải ôn nhu một điểm.”
Cô Viễn vừa chuyển hướng thân mình, ánh mắt trực diện nhìn hướng Đông.
Phương Đông, nửa hình tròn vành vạnh như lòng đỏ trứng gà nhô lên khỏi rặng núi mờ mờ. Áng mây lửng lơ trôi phía trước nửa quả trứng, ánh hồng, trông như những cục bông mềm mại, đáng yêu.
Cảnh đẹp, ý thơ khiến tâm tình Cô Viễn tốt lên, bực bội thoắt cái bay mất hút. Dời tầm mắt xuống mặt đất, xa xa chừng 30 thước, gói gọn trong tầm nhìn, bên dưới mái hiên, 4 chữ bự chảng ‘Bá gia sơn trang’ vàng chóe nổi bật trên bảng gỗ màu vecni ngang 7 tấc, dài 3 thước, thu hút ánh mắt y. Nháy mắt 2 lần, dụi mắt 3 lần, tay phải véo mu bàn tay trái 4 lần đều thấy có chút đau, Cô Viễn há hốc mồm ngó địa phương từng được gọi là ‘trái tim của võ lâm’. Ông trời ơi, Ông đang chơi tôi à? Cô Viễn với cái miệng há lớn vừa đủ nhét quả trứng gà, cứng ngắt hoạt động cơ miệng, hút một ngụm khí, không thể tin một màn chứng kiến trước mắt.
Cái nơi mà mới hôm qua, à không, chính xác là trước chiều tối hôm qua còn lộng lẫy, tràn đầy sinh khí với 4 bức tường khảm đá tổ ong đỏ sống động bao quanh, hiện nhan nhản từng mảng lục sắc, những sợi dây leo chằng chịt bò quanh; nơi cổng chính tòa nhà, hai cột gỗ chống đỡ mái hiên là hàng dâm bụt với rất nhiều bông hoa sắc xanh hòa với đám lá mướt rượt quyện vào nhau uốn quanh thân gỗ đường kính 4 tấc, cao hơn 2 thước. Phóng tầm nhìn bao quát, tầng lầu dãy nhà giữa bên trong sơn trang nhô cao với kiến trúc tinh xảo giờ chỉ bao phủ bởi sắc lục ủ rũ, trông như bị thảm rêu bám chặt gần cả nửa thế kỷ. Phía ngoài sơn trang, bất luận là bãi cỏ non xanh um mấy mẫu hay hàng bạch đàn cao lớn vững chãi xếp hai hàng lối vào tòa nhà, đều thay bằng lục sắc ủ ê của rêu phong sắp tàn.
Không khí bao trùm chỉ có thể mô tả bằng 2 chữ: thê lương.
Thân hình bất giác đứng lên, Cô Viễn sải những bước dài, thẳng hướng sơn trang đi tới.
“Đẹp quá đúng không?” Nam nhân được gọi là ‘đầu gỗ’ vẻ mặt hí hửng, vội vàng khoe cảnh vật đẹp đẽ mà sớm nay hắn vừa phát hiện được với Cô Viễn.
Nhác thấy Cô Viễn chẳng thèm ngó hắn, chỉ một mực xăm xăm tiến gần cánh cổng Bá gia sơn trang, ‘đầu gỗ’ vội xoay người, bước nhanh dự định tiến vào sơn trang trước, trông như Amstrong đương phấn đấu đặt bàn chân đầu tiên lên mặt trăng vậy.
“Cô Tinh, ngừng!”
Cô Viễn bất thần quát, âm giọng dứt khoác, không nhìn ra nửa điểm đùa giỡn, khiến chân trái vừa nhấc lên, tay phải sắp đẩy cánh cổng của ‘đầu gỗ’ đột ngột dừng lại giữa không trung.
“Bế khí, không được tiến vào. Có độc!”
Lúc mới đầu nhìn tòa nhà, Cô Viễn đã ẩn ẩn nghi ngờ, thời điểm đặt chân trên thảm cỏ, mũi ngửi ra mùi thảo dược thoang thoảng phảng phất trong gió, cộng với trực giác đến 8 phần luôn nhận ra hiểm nguy tiềm tàng của bản thân, y hoàn toàn có thể khẳng định, Bá gia sơn trang tuyệt không thể tiến vào, nếu không muốn thăng thiên sớm.
“Nhưng ta vốn chẳng có khả năng trúng độc.” Miệng ương bướng cãi lại, dầu thế, Cô Tinh cũng nhanh chóng lùi xa, xoay bước ngược hướng với cánh cổng Bá gia sơn trang, cùng Cô Viễn song song xử khinh công phi thân, dùng mấy nhánh cây bạch đàn làm bàn đạp thoát khỏi vùng hiểm nguy.
Nhẹ đáp xuống vị trí cách sơn trang ước chừng 60 thước, Cô Viễn nheo mắt, một đạo hàn quang lóe qua, mấy ngón tay thô to bóp nhẹ vầng trán, cúi đầu trầm ngâm suy tư.
“Này, suy nghĩ gì vậy?”
“…”
“Cô Viễn, nói cho ta biết đi.”
“…”
“Nè…”
“Câm miệng!” Cô Viễn tức giận quát.
“Ô…ô… Các chủ ơi, Cô Viễn khi dễ thuộc hạ… ô…ô…” Cô Tinh giật mình giây lát, hoàn hồn, đột nhiên ngước nhìn hướng Tây khóc lóc, hai chân dẫm đạp mặt đất ăn vạ.
Bị ánh mắt sắc lạnh quét tới, Cô Tinh ủy khuất câm nín, lầu bầu. “Gì đây, quyền tự do khóc cũng chẳng có à?” Quá đáng! Ấm ức trừng mắt Cô Viễn hồi lâu, thấy y một mực phóng tầm mắt mông lung phía xa chẳng thèm ngó ngàng đến mình, Cô Tinh theo tầm mắt nhòm thấy một thứ không nên ngắm chút xíu nào. Lòng càng ủy khuất, bĩu môi giận dỗi, lầm bầm: “Đẹp chỗ nào vậy kìa? Màu đen hơn tí, khô hơn chút. Ài, phân ngựa nơi đây sao bằng phân con Hắc Bảo mã của Các chủ chứ?”
Buồn buồn, Cô Tinh nhấc chân đi loanh quanh, ngón tay nhàn rỗi chọt chọt một thân cây gần đấy.
RẦM!
Cô Viễn giật mình ngẩn đầu, chỉ thấy Cô Tinh mắt mở to đầy kinh ngạc, miệng há rộng khó tin, vẻ mặt ngơ ngác đáng thương, một cánh tay bất động giữa không trung, hai chân chôn chặt một chỗ thất thần. Trông tới thân cây bàng nằm dài trên đám lá khô, thân cao to, màu lục, những phiến lá đỏ đặc trưng đương lúc vào mùa đã chuyển lục sắc tự bao giờ.
“Ngươi lại gây chuyện gì đấy.”
“Oa, Cô Viễn, võ công ta thăng tiến. Thật sự, ngón tay chỉ mới chạm nhẹ thì cây bàng này đã nằm rạp trên đất.” Cô Tinh xoay người 180 độ, đối diện Cô Viễn, vẻ mặt không giấu sự hưng phấn dâng trào, khoe.
Cô Viễn lườm y một cái, hừ lạnh, bước chân tiến lại gần, ngồi xổm xuống. Ngón tay trỏ di di gõ gõ thân cây, xem xét hồi lâu.
“Tránh ra! Cây này bị ảnh hưởng của chất độc đã chết, nhìn bề ngoài xanh tươi tốt nhưng trong ruột mục ruỗng cả rồi.”
“Ngươi nói gì lạ thế, để ta xem nào.” Lăng xoăng ngó nghiêng, gõ nhẹ thân cây, Cô Tinh hơi ngạc nhiên. “Nó trúng độc thật này.”
Bất chợt, Cô Tinh như nhớ ra điều gì, vẻ mặt lo lắng nói: “Cô Viễn, trên đường đi ta thấy rất nhiều cây đều xanh như vầy. Chẳng lẽ chúng nó trúng độc hết?”
Ai đó, chút kiên nhẫn cuối cùng đã dùng hết, bạo phát thét.
“NGƯƠI ĂN GÌ MÀ THÔNG MANH QUÁ VẬY? CÓ THÔNG MANH CŨNG PHẢI NHƯỜNG MỘT CHÚT CHO NGƯỜI KHÁC CHỚ? HẾT ¾ CÂY CỐI ĐỀU CÓ LÁ XANH, THÂN XÁM, CHỨ KHÔNG XANH TOÀN THÂN, NGƯƠI TƯỞNG GẶP CÂY NÀO CŨNG XEM XÉT SAO? GIẢ DỤ NGƯƠI TẠI TRONG RỪNG THÌ THẾ NÀO? CHẲNG LẼ CẢ RỪNG CÂY ĐỀU TRÚNG ĐỘC?”
“Oa, tai ta đâu có điếc. Ngươi nói nhỏ ta cũng nghe được mà.” Vẻ mặt đáng thương hề hề, cặp mắt nâu sóng sánh những giọt nước trong suốt của Cô Tinh nhìn Cô Viễn chớp chớp van nài.
Cô Viễn có chút bất đắc dĩ, thở dài. “Thế ngươi đã hiểu chưa?”
“Không hiểu lắm. Vậy ngoại trừ những cây mà thân có màu tro, những cây toàn thân màu xanh kia, làm sao biết cây này xanh nhưng có độc, cây kia cũng xanh nhưng hổng có độc?”
Cô Viễn trợn trắng mắt trừng trừng Cô Tinh hồi lâu, thấy cặp mắt bắt đầu mỏi vì phóng to quá cỡ, nhưng người trước mặt vẫn một vẻ mặt ngây ngốc, y lắc lắc đầu. Tại sao bản thân ta phải phân cao thấp với loại đầu gỗ vậy kìa? Đầu óc có vấn đề chăng? Nguy hiểm, nguy hiểm quá, không khéo ta giống hắn mất. Cô Viễn vội quay lưng, tức khắc rời đi.
“Cô Viễn, ngươi chưa trả lời ta.”
“CÂM MIỆNG. SAU NÀY NGƯƠI ĐỪNG CÓ XƯNG LÀ HỮU HỘ PHÁP TÂM YÊN CÁC NỮA.”
“Tại sao?” Cô Tinh vội vã chạy vượt qua Cô Viễn, chắn phía trước, quyết tìm câu trả lời; vì y cao hơn người kia nửa cái đầu, mà Cô Viễn lại cúi gằm mặt lẩm bẩm gì đấy nên Cô Tinh đầu hơi nghiêng nghiêng cúi dò xét nét mặt, hỏi lại.
Cô Viễn bất chợt ngẩn đầu la hét. “NGƯƠI CÒN HỎI TẠI SAO À?” Vẻ mặt hung dữ, nói mà như quát vào mặt cái đầu gỗ chết tiệt, vừa thét vừa từng bước tiến tới khiến Cô Tinh sợ đến mức liên tục lùi về phía sau. “MUỐN TA ĐẬP ĐẦU VÀO KHỐI ĐẬU HŨ CHẾT ĐI NGƯƠI MỚI VỪA LÒNG? THÂN LÀ TẢ HỘ PHÁP, TẢ – HỮU LUÔN ĐẶT MỘT CHỖ, NGƯƠI NÓI XEM, NẾU NGƯỜI KHÁC BIẾT NGƯƠI LÀ HỮU HỘ PHÁP THÌ CHẮC CHẮN CŨNG TỰ ĐỘNG GOM TA VÀ NGƯƠI VÀO CÙNG MỘT NHÓM. ĐÃ RÕ CHƯA?”
Cô Tinh nhác trông cơn giận dữ bộc phát của người kia, thật sự không muốn chọc hắn tức giận hơn nữa, nhưng mà, tính của y là một khi cái gì đã thu hút sự chú ý thì quyết tìm hiểu tới cùng, nếu không tâm không yên, dẫn đến ăn không ngon. Mà nãy giờ, Cô Viễn quát văng cả nước bọt vào mặt y, nhưng thật sự y vẫn chưa hiểu gì hết. Tại sao từ chuyện cây trúng độc lại nhảy đến thân phận y, rồi từ thân phận y lại khiến Cô Viễn muốn chết? Tả – hữu đứng cạnh nhau là việc ‘kinh thiên địa nghĩa’. Mà tại sao dường như điều đó lại làm tăng cơn giận người kia a??? Nghĩ nghĩ, càng thấy cần phải hiểu rõ mới được, bởi vậy, Cô Tinh thủ thế lùi sau 2 bước, phòng hờ mớ nước bọt có nguy cơ văng trúng lần thứ 2, thành thật trả lời. “Ta vẫn không hiểu.”
“Ý TA LÀ TA KHÔNG CÓ NGỐC GIỐNG NGƯƠI.” Cô Viễn rống to, gương mặt đỏ au xem chừng cơn giận lớn phải biết.
Thật sự ‘cẩn tắc vô ưu’ mà. Đó, nước bọt lại văng tùm lum. Cô Tinh đắc ý nghĩ thầm.
“TA KHÔNG CÓ NGỐC GIỐNG NGƯƠI MÀ!” Cơn giận khiến Cô Viễn mất khả năng phán đoán, liền hiểu lầm ánh mắt đắc ý của Cô Tinh thành ánh mắt hoài nghi lời y nói, Cô Viễn cảm giác muốn khóc thét, tận lực vì bản thân biện minh.
Gặp trường hợp này, người khác sẽ vội vàng câm nín, chờ tí xíu lửa tắt thì mọi chuyện lại đâu vào đấy. Ngoặt nỗi, hết lần này tới lần khác, Cô Viễn đáng thương đụng phải ‘đệ nhất đầu gỗ’. Chỉ thấy Cô Tinh có chút ủy khuất, cố biện bạch: “Người ta không có ngốc, chỉ là hồn nhiên ngây thơ, Các chủ bảo thế.”
Hung ác trừng trừng đến nỗi con ngươi đen muốn rớt khỏi tròng, xoay người gầm hầm đi tới một thân cây gần đấy, hai tay vừa đụng nhẹ, cây bàng đột nhiên ngã cái rầm. Cáu giận, Cô Viễn dịch chân sang gốc cây kề bên, lần này y vươn 2 cánh tay, vận nội lực giữ thân cây không đổ xuống đất, cái đầu giọng binh binh vào đấy, dùng hết sức lực mà gào khóc:
“AAAAA….. CÁC CHỦ ƠI CÁC CHỦ, TẠI SAO NGƯỜI LẠI CHỈ ĐỊNH HẮN LÀM HỮU HỘ PHÁP? PHẢI CHĂNG CÁC CHỦ MUỐN CHỈNH THUỘC HẠ? NẾU VẬY, CỨ TRỰC TIẾP TỐNG THUỘC HẠ TỚI HÌNH ĐƯỜNG LÀ XONG. CÁC CHỦ, HẮN CỨ NHƯ VẦY HOÀI, CÓ NGÀY THUỘC HẠ TĂNG XÔNG MÀ NGỦM MẤT TOI…HU HU…”
Nhìn chỗ nát như cám do cái đầu cứng như thiết của mình tạo ra trên thân cây bàng, Cô Viễn quơ tay quẹt chút nước nơi khóe mắt, tâm tình vẫn chưa tốt hơn chút nào, bụng bảo dạ, hắn Cô Viễn khí lượng vô cùng lớn a. Cô Viễn không ngừng hít sâu, thành công làm hỏa dịu xuống, thầm nghĩ, thôi, mau quay về báo cáo tình huống nơi này cho Các chủ, sau đó trầm mình ngâm nước nóng gột rửa chuyện đau đầu hôm nay. Nghĩ sao làm vậy, Cô Viễn gương mặt âm trầm nhanh chóng rời đi.
Mà bên kia, tuy tình huống chưa rõ, nhưng biết là bản thân khiến người kia khó chịu, Cô Tinh thành thành thật thật đứng một bên, cố không gây bất cứ tiếng động nào. Giờ thấy Cô Viễn đi, y nhấc chân theo sát nút. Ánh mắt lơ đểnh nhìn, lại phát hiện thứ không nên ngắm ban nãy, y bặm môi, đắn đo, không biết có nên báo với người kia một tiếng, dù sao, Cô Viễn hổng thích thứ đó lắm, mà còn đâu chừng 10 bước chân hà.
“Cô Viễn.”
“Đừng nói.”
“Cô Viễn…”
“Nín ngay.”
“Cô…”
“Câm miệng.”
Bẹp.
Hai người lặng thinh. 4 mắt cùng quy về một điểm: bàn chân trái của Cô Tinh.
“Ngươi muốn nói gì?” Thanh âm bình tĩnh của Cô Viễn cất lên.
“Ta định nói phía trước có bãi phân.”
“Nói gì khác đi.”
Nghiêng đầu suy tư cả nửa ngày, Cô Tinh bật ra 2 câu. “Vậy ta nói, bàn chân trái của ngươi đặt nhầm chỗ rồi kìa. Nó đang nghiền nát bãi phân ngựa.”
Hít sâu…hít sâu…ta đại nhân đại lượng a…không giận…không nên giận… “MẸ NÓ, BỘ KIẾP TRƯỚC TA MẮC NỢ HẮN SAO?????”
Cô Viễn miệng văng tục, tay điên cuồng chưởng lực phát tiết lửa giận bằng cách đốn hạ hàng cây phía trước.
Bùm…Bùm…
Ngó một đống lớn gỗ vụn được bổ ngang dọc cùng kích thước xếp hàng ngay ngắn trên mặt đất, Cô Viễn ngờ ngợ, y có dùng lực đạo mạnh thế đâu? Âm thầm vận nội công kiểm tra, Cô Viễn chợt nhận ra cơ thể là lạ. Dòng khí trong cơ thể cuồn cuộn không ngừng trào dâng, nội lực ‘Ma công bảo điển’ phút chốc tăng đến tầng thứ 6. Nguy rồi!
“MAU RỜI ĐÂY!” Cô Viễn hét lớn.
Hai người nhoáng cái tung người phi thân thục mạng rời nơi này càng xa càng tốt. Thân thể nhẹ hẫng lướt giữa không trung, gió vù vù bên tai, táp vào mặt khiến thần trí Cô Viễn thêm phần thanh tỉnh. Là Hoa cung! Trong mắt y xuất hiện một tầng sương mờ. Loại độc tố gì mà lợi hại tới vậy? Quá quỷ dị. Vị trí đứng của y cách sơn trang hơn trăm thước vẫn bị trúng độc, trong khi mũi chỉ ngửi được hương thơm thoang thoảng của thảo dược, gần với mùi trầm hương; mặt khác, biểu hiện trúng độc lại là nội công tăng vọt, mấy ai sẽ phát hiện ra điều này? Bất giác quay đầu ngó tòa nhà rêu phong bao trùm, không chút sinh khí. ‘Vùng đất chết’ ư? Chết tiệt. Không quan tâm sống chết của kẻ khác, chỉ cần tới gần Tổng đàn Minh chủ võ lâm, liền phải tử. Xem chừng Hoa cung chủ thực sự nổi giận. Trước mắt ngày càng mông lung, đầu óc choáng váng, cơ thể thoát lực, tứ chi khó có thể cất nhắc. Kiệt sức. Bóng tối ngập tràn. ‘Đầu gỗ, xin lỗi.’ Ý thức chìm hẳn vào không gian tối om bên trong.
“CÔ VIỄN!”
Cô Tinh nhanh như chớp lao tới đỡ người vừa chúi ngã trên mặt đất, hai tay run run vỗ vỗ bên má lay tỉnh, miệng không ngừng gọi: “Cô Viễn, ngươi làm sao vậy? Mau mau tỉnh lại, đừng làm ta sợ, Cô Viễn.”
Sắc mặt Cô Viễn ngày càng tím, Cô Tinh vội dùng ngón tay trỏ nhẹ ấn kiểm tra mạch đập ngay cổ; mạch đập yếu dần, yếu dần… Hai tay hoảng loạn bế Cô Viễn lên, miệng lẩm bẩm. “Các chủ, phải tìm Các chủ. Cô Viễn, ngươi chờ.”