Chương 2: Địa Cầu
Địa cầu, một vũ trụ song song với vũ trụ của Dư Trọng.
Trong một lớp học ở trường cấp 2 NK.
- Trọng…, răng mi đi trễ rứa, mau chạy qua lớp 9/2 mượn chổi nhanh. Hôm nay mi trực nhật đó. Làm lớp phó lao động mà chẳng gương mẫu chi cả.
Hoàng kêu khi thấy Trọng bước vào lớp, mặt hắn vẫn còn đang ngái ngủ. Tối hôm qua hắn mới dung nhập lại ký ức bị mất, sảng khoái quá nên quên luôn ngủ.
Sau đây là profile của Hoàng:
Tên: Đỗ Thúy Hoàng
Tuổi: 14
Cao: 1m62 (cũng đc đó, 14t mà, rứa là vừa rồi)
Số đô 3 vòng: bí mật (nhưng nhìn điện nước đầy đủ, có thịt có mỡ)
Đem so sánh với Midu hay Ngọc Trinh: Midu: 9.3; Ngọc Trinh: 9; Hoàng: 7
Xếp thứ 4 trong lớp về trình độ học hành
Là bạn ngồi cùng bàn với Trọng.
Sau đây là profile của Trọng: giới thiệu hết trong cái phần đầm linh hồn rồi còn gì =_=.
Bí mật: xuyên qua vũ trụ song song, tuy nhiên hắn ta bị mất trí nhớ. Mới nhớ lại tối hôm qua (ghê chưa)
Tính tình: trầm mặc, điềm đạm, hỏi thì trả lời, nhìn gái đẹp có ham nhưng không biểu lộ (là đỉnh của đỉnh).
Lực Lượng: mất hết, phải luyện lại từ đầu (đã luyện được 14 năm)
Gia cảnh: mồ côi, đang sống với chị họ, nghèo không còn cái gì nghèo hơn.
Học tập: “học làm đếch gì, não ta chứa cả vũ trụ rồi” – Trích nguyên văn: Dư Trọng (vị thứ 10/40)
Cao: 1m62
Sở thích: đọc truyện xuyên việt, kiếm hiệp, tiên hiệp, đô thị, rock,…
Ước mơ ngày hôm qua: làm bác sĩ ; ước mơ hôm nay: làm anh hùng
- Uhm, biết rồi. Để ta qua bên kia mượn, mi ngồi đó đi, ta trực cũng đc rồi. – Trọng trả lời, vội ném cái cặp lên bàn rồi chạy qua trực nhật.
Một ngày học trôi qua, thầy cô giảng kệ thầy cô, còn hắn thì mắt vẫn mở, tai vẫn ghi, nhưng não thì đang tự diễn luyện lại các phương thức tu luyện.
Dư Trọng là một kỳ tài từ thời hồng hoang, có khả năng diễn luyện trong não khiến thực lực tăng vọt so với bình thường. Người ta tu 10 năm thì hắn chỉ cần 1 năm. Nói chung anh là thiên tài của thiên tài, đỉnh của đỉnh đó mà.
Thùng…. Thùng….. Thùng…….
- các em ngồi xuống, tôi chưa cho ra chơi sao các em dám đứng lên. Ngồi xuống hết – thầy Tân la lên.
Cả lớp im thin thít. Thầy Tân là một thầy vật lí học, Dư Trọng ngu ở môn này nên ông ta lúc nào cũng đem hắn ra hành. Hôm nay cũng sẽ y chang vậy, tuy nhiên có chuyện khác biệt:
- Dư Trọng, em lên giải bài này cho tôi – thầy nói, trong lòng thầm nghĩ “hừ, bày đặt nghe giảng chăm chú, cái đồ giả quân tử, không hiểu sao cô Kỳ vẫn cứ kè kè bên hắn dạy.”
Cô Kỳ là cô giáo dạy tiếng Anh mới vào trường đc 2 năm. Thầy Tần năm nay đã gần 40t, đã có vợ rồi mà suốt ngày vẫn cứ tán tỉnh cô ta. Cô Kỳ là một cô giáo tốt, cô ta lúc dạy học sinh tuy dữ dằn, đặc biệt với Trọng, nhưng thật ra lại rất yêu thích cậu học trò này. Tuy nhiên, cô thương hại cậu ta hết 7, 8 phần, vì cô nghe được Trọng mồ côi, rồi còn phải đi lượm ve chai để đóng học phí. Nhiều lần cô đến nhà Trọng để gặp chị họ của Trọng, nhưng cô ngạc nhiên khi nghe thấy chị Trọng trả lời thản nhiên: “không học được thì nghỉ, càng nhiều thời gian để đi lượm ve chai”.
Trở lại vấn đề, Dư Trọng lên bảng, cầm viên phấn lên, tay viết nhanh không cần suy nghĩ, những thứ này đối với hắn quá đơn giản.
Cạch…
Viên phấn được đặt xuống, Trọng xoay qua nhìn thầy mình, thấy cằm ông ta rớt xuống đất (truyện nha, 0 phải đời thực đâu, đừng có cố). Quay xuống nhìn đám bạn, tụi nó cười rộ cả lên.
- thằng này ngu lâu rồi, lên bảng viết bậy bạ cả lên, cả mấy thứ công thức đơn giản mà cũng không biết…
Một đứa bạn trong lớp kêu lên, thằng Thạch. Thạch là lớp trưởng lớp 7/2 này, hắn nói gì mọi người cũng nghe, duy chỉ có con Lộ chi đội trưởng là không. Lộ là đứa học đứng nhất trong lớp, vừa xinh đẹp, lại vừa ngoan hiền. Nghe đâu nhà Lộ giàu nứt đất đổ vách. Trọng đã mang lòng thầm thương trộm nhớ với cô ta. Tuy nhiên cô ta cũng nhìn Trọng với vẻ khinh thường.
- Em xuống đi – Thầy Tân nói với vẻ mặt trở nên nghiêm hẳn ra.
Không phải là hắn làm sai, mà là hắn làm quá đúng. Những tư duy của hắn so với loài người bình thường bây giờ cao hơn cả trăm tỷ lần. Nên nhớ, hắn sống từ thời Hồng Hoang đó nha. Những lý luận của các nhà bác học đối với hắn hoàn toàn sai.
Trọng nghiêng người đi xuống, mặt cười nhạt, nhưng tâm khinh thường. Tự nhủ: “Uhm.” Vì đối với hắn, sự khen chê cũng chỉ là phù du mà thôi. Không thể kéo dài được. Thấy hắn thâm trầm ghê chưa.