Đột nhiên, thân thể hàn băng thú dừng lại, quay ngược trở về phía bên trái, nhảy một cái vượt khoảng cách hơn mười trượng, trong nháy mắt đã xuất hiện phía sau lưng Cổ Thần, từ bên sườn sau lưng hướng vào Cổ Thần đánh tới.
- Giảo hoat…
Trong lòng Cổ Thần thầm mắng.
Bàn Long Sát Thần thương quay lại đã hoàn toàn không kịp, Cỏ Thần cầm thân thương đâm đuôi thương vào đầu bàn băng thú.
Chung quy là đuôi thương, không thể tạo thành tốc độ nhanh như mũi thương, hàn băng thú vừa mới trúng một thương của Cổ Thần, lúc này càng thêm đề cao cảnh giới, không hề nhảy lên quá cao, nhìn đuôi thương của Cổ Thần đâm tới, thân thể mạnh mẽ hạ xuống đất, bốn chân đạp mạnh, lập tức biển ảo phương hướng, đánh về phía Cổ Thần.
Bàn Long Sát Thần thương quá dài, hàn băng thú lại tiếp cận rất gần, Cổ Thần không thể hoàn toàn thi triển được Bàn Long Sát Thần thương, chỉ có thể dùng thân thương đập vào hàn băng thú.
Phụt…
Miệng hàn băng thú há ra, phun ra một ngụm khí lưu màu trắng, phún trúng thân thương, trong sát na mặt ngoài Bàn Long Sát Thần thương liền xuất một tầng hàn băng dày chừng ngón tay.
Một cỗ lạnh thấu tận xương tủy từ Bàn Long Sát Thần thương nắm trong tay Cổ Thần truyền khắp toàn thân.
Lạnh… Lạnh lẽo tới cực điểm!
Nếu như tu vi pháp lực của Cổ Thần vẫn còn, hàn khí như vậy Cổ Thần có thể khu trừ được trong nháy mắt, thế nhưng lúc này không có bất cứ pháp lực tu vi gì, chỉ bằng vào lực lượng thân thể chống đối hắn cảm thấy lạnh lẽo không gì sánh được, tựa hồ toàn bộ bàn tay phải bị đông cứng thành băng.
Lạnh lẽo vô hạn thấu xương trong nháy mắt từ bàn tay của Cổ thần truyền khắp thân thể, thậm chí ngay cả song chưởng cũng xuất hiện một tầng hàn băng hơi mỏng.
Đinh đinh…
Hai tiếng vang thanh thú, Cổ Thần lập tức buông bàn tay ra, Bàn Long Sát Thần thương bị rơi xuống đất.
Thân thể Cổ Thần lui mạnh, thân thể bàn măng thú nhảy lên, lại vồ vào Cổ Thần.
Thân thể hai người hầu như bình hình xẹt qua không trung, Cổ Thần vừa mới hạ xuống đất hai móng vuốt của bàn băng thú đã tiếp cận ngay trước mặt.
Tốc độ nhanh chóng tới như vậy cho dù là Cổ Thần muốn tiếp tục lấy binh khí từ trong Càn Khôn Trạc cũng không kịp, Kim Cương Thần Quyền tụ thế, cánh tay trái ngăn cản, đẩy hai móng vuốt của hàn băng thú sang bên cạnh.
Sau đó quyền phải càng giống như đạn pháp, mạnh mẽ đánh ra, trong không khí truyền tới một tiếng nổ mạnh, một quyền này đã đánh vỡ không gian, trong sát na đã oanh kích vào đầu hàn băng thú.
Thân thể lớn bốn mét của hàn băng thú bị một quyền của Cổ Thần đánh văng ngược lại hơn mười trượng, hầu như bị chấn tới hôn mệ bất tỉnh, trên đầu đã xuất hiện vết rạn nứt giống như mai rùa.
Lấy quyền lực của Cổ Thần, tối đa ba quyền là có thể đánh tan đầu hàn băng thú trở thành phấn mạt.
Thế nhưng, chỗ lợi hại nhất của hàn băng thú không phải là lực lượng của nó, mà là thân thể ẩn chứa khí hàn băng lạnh lẽo tới cực độ.
Tuy rằng Cổ Thần đã đánh hàn băng thú văng ngược lại hơn mười trượng, thế nhưng hai bàn tay đã trực tiếp tiếp xúc với thân thể hàn băng thú, trong sát na một cỗ khí lưu lạnh lẽo vô hạn từ trên người hàn băng thú tuôn ra, hai tay của Cổ Thần trong nháy mắt biến thành băng.
- Khong xong…
Cổ Thần nhất thời cảm giác hai bàn tay mất đi tri giác.
Cỗ khí lưu lạnh lẽo vô cùng kia vẫn không hề dừng lại, theo hai bàn tay dần dần truyền vào cơ thể Cổ Thần, từ hai bờ vai trở đi, thân thể của Cổ Thần cũng đang bắt đầu hóa thành hàn băng.
Mười tu sĩ gặp phải hàn băng thú có tới chín bị hàn khí của hàn băng thú trực tiếp biến thành tượng băng, cuối cùng biến thành băng thi.
Cỗ khí lưu lạnh lẽo vô cùng kia đóng băng hai bờ vai của Cổ Thần, tiếp tục truyền đi đọc theo kinh mạch, chảy vào trái tim của Cổ Thần.
Vừa mới chảy tới ngực, đột nhiên một cỗ nhiệt lưu từ giữa ngực Cổ Thần sinh ra, chính là chỗ Chiến Thần Lệnh, một dòng nhiệt khí từ Chiến Thần Lệnh tuôn ra, tiến vào trong cơ thể Cổ Thần.
Cỗ nhiệt lưu kia giống như dòng sông lớn chạy chồm, càng giống như ánh mặt trời hè chiếu rọi đại địa, hàn khí trong cơ thể trong nháy mắt liền bị nhiệt lưu khu trục sạch sẽ không còn một mảnh, hàn băng khắp cơ thể trong nháy mắt bị hòa tan, thân thể đang hóa băng trong nháy mắt khôi phục lại bình thường.
Nguyên bản pháp lực của Cổ Thần bị trói buộc, không thể sử dụng Chiến Thần Lệnh, nhưng cỗ khí lưu lạnh vô cùng dũng mãnh truyền tới chỗ Chiến Thần Lệnh, cũng đã tự động kích phát lực lượng ẩn chứa của Chiến Thần Lệnh.
Chính bởi vì Cổ Thần có con bài cuối cùng chưa lật này mới dám lớn mật tiến vào trong cấm địa Bắc Hoang, vừa rồi hàn khí đóng băng cũng thiếu chút nữa kinh ngạc thành sự thực, đối với tình huống vừa rồi, tuy rằng trong lòng hắn đã sơm có dự liệu, nhưng vẫn hưng phấn không thôi.
Chiến Thần Lệnh là chí bảo thuần dương, có thể khu trục được tất cả hàn khí thế gian, Cổ Thần có Chiến Thần Lệnh bảo hộ, đối với hàn khí của hàn băng thú căn bản là không cần phải quan tâm.
Nhân lúc nhiệt khí trong cơ thể vẫn đang dâng trào không dứt, Cổ Thần nhảy về phía trước, hàn băng thú vừa mới giãy dụa từ dưới mặt đất đứng lên, thiết quyền của Cổ Thần lại mạnh mẽ rơi vào đầu hàn băng thú.
Liên tục hai quyền nện xuống, trực tiếp đánh đầu của hàn băng thú tan nát, bị chết không thể chết lại.
Hàn băng thú là uy hiếp lớn nhất đối với tu sĩ tại rìa ngoài cấm địa Bắc Hoang, nhưng số lượng cực kỳ nhỏ bé, vì vậy tu sĩ tiến vào rìa ngoài cấm địa vẫn có chừng một nửa toàn thân trở ra.
Cổ Thần có Chiến Thần Lệnh bảo vệ tâm mạch, đối với hàn khí hàn băng thú có thể nói hoàn toàn không quan tâm, đối với Cổ Thần mà nói, phạm vi nghìn dặm này đã bị loại trừ đi nguy hiểm lớn nhất.
Hai ngày sau, Cổ Thần lại đi được hơn bốn trăm dặm, trên một khối băng phong thật lớn phía trước có khắc bốn cổ tự --- Cấm Địa Bắc Hoang!
Đã tiến sâu vào trong Băng Cấm Hạp Cốc nghìn dặm, từ chỗ này trở đi mới chân chính tiến vào cấm địa Bắc Hoang. Nghe đồn tại thời đại thượng cổ từng có chư tử đại tiên tiến vào cấm địa, nhưng từ đó hạ lạc không rõ, biến mất trên thế gian.
Từ thượng cổ tới nay, không hề có bất cứ người nào sống sót được trong cấm địa Bắc Hoang.
Dấu chân của tiền nhân tới nơi này đã gần như không có, hầu như không thể tìm được bất cứ dấu chân nào, thế nhưng vị trưởng lão Cực Băng Tông kia tại vạn năm trước tiến vào cấm địa, tuy rằng nơi này là thế giới hàn băng, dấu chân trên mặt đất rất khó biến hóa, nhưng trải qua vạn năm, không gì có thể nói chắc được.
Nhìn bốn chữ lớn Cấm Địa Bắc Hoang phía trước, Cổ Thần không tiếp tục tiến thêm, hắn từ Băng Cấm Hạp Cốc tiến vào, chỉ đặc biệt chọn một con đường đi thẳng về phía trước, mặc dù đi được nghìn dặm, nhưng khoảng cách trái phải gần như là vô hạn, trên bản đồ có vẽ lại vài con đường khác.
Hắn hiện tại mới đi được một con đường, có thể vị trưởng lão Cực Băng Tông kia đã đi trên con đường khác cũng nói không chừng.
Dọc theo đường cũ trở về, bốn ngày sau, Cổ Thần đã vượt qua được khoảng cách tám trăm dặm, nơi đây có một chỗ chia hai nhánh đường đầu tiên cách Băng Cấm Hạp Cốc hai trăm dặm.
- A…
Cổ Thần tiến vào trong con đường rộng rãi này, đột nhiên thét lên kinh hãi:
- Dĩ nhiên có dấu chân mới… Đồng thời, không chỉ là một người, có hai dấu chân mới!
Cấm địa Băc Hoang, nơi nguy hiểm như thế này ngoài Cổ Thần ra cũng có người tiến vào?
“Là ai tiến vào cấm địa Bắc Hoang?”
Ánh mắt của Cổ Thần dọc theo dấu chân trên mặt đất, nhìn về phương xa.