Người đàn ông vẫn chưa hề nhìn vào tài liệu, mà chỉ khẽ hơi hất chiếc cằm kiêu ngạo lên.
“Húc Doanh?” Tiếng nói trầm thấp thản nhiên giống như một khối nam châm, nhưng lại có vẻ thâm thúy êm tai như lông măng thiên nga. (*lông tơ)
Trợ lý vội vàng nói: “Văn phòng luật sư Húc Doanh rất nổi tiếng ở Hồng Công, mới xuất hiện ở Hồng Công một vài năm nay, nhưng mà luật sư của văn phòng cũng thường xuyên tiếp nhận các vụ kiện quốc tế. Lạc Tranh chính là một luật sư trong số đó, chuyên tiếp nhận các án kiện quốc tế.” Nói tới đây, hắn lại dè dặt cẩn thận nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh, thấp giọng nói: “Người lập nên Húc Doanh là Ôn Húc Khiên. Louis tiên sinh, không biết ngài còn nhớ người này hay không?”
“Ôn Húc Khiên?” Đôi mày rậm kiêu ngạo của người đàn ông khẽ chau lại, vẻ suy tư, sau một giây, khóe môi cong lên một nụ cười thâm thúy khó hiểu, “Đã lâu không gặp.”
“Ý của Louis tiên sinh là…” Trợ lý không cách nào đoán được ý nghĩ của hắn.
“Lái xe!” Những từ ngàn vàng phát ra bằng giọng trầm thấp, vẻ tà mị bên môi lại càng đậm hơn.
“Vâng, thưa Louis tiên sinh.”
Xe nghênh ngang rời đi, chỉ để lại luật sư bên nguyên với vẻ mặt lúng túng, quay mặt đi liền trông thấy Lạc Tranh cách đó không xa đang từ từ đi tới. Hắn phẫn hận tiến lên –
“Lạc luật sư, xin dừng bước!”
Đang nghe trợ lý Khả Khả bàn giao công việc, Lạc Tranh nghe vậy liền dừng bước khẽ quay đầu lại, vài bông hoa đào rơi xuống trước mặt nàng, nhẹ nhàng nhảy múa dưới ánh mặt trời, lả tả xoay tròn rơi xuống dưới chân cô, đẹp không sao tả xiết.
Đem giấy tờ tài liệu cầm trong tay đưa cho trợ lý Khả Khả xong, cô nhẹ nhàng cười một tiếng “Hóa ra là KET tiên sinh, phiên tòa đã kết thúc, không biết anh có gì chỉ dạy?”
Trong mắt luật sư bên nguyên cũng đã muốn bốc lửa, lạnh lùng nói: “Tôi nào dám nói đến hai chữ chỉ bảo, chẳng qua có một câu phải nhắc nhở Lạc luật sư!”
“Ồ? Mời nói.” Khóe miệng Lạc Tranh vẫn phảng phất một nụ cười nhạt.
“Tôi biết Lạc luật sư luôn luôn thuận buồm xuôi gió trên tòa án, nhưng là cô phải nhớ kỹ, không phải tất cả đương sự đều có thể đón nhận được việc này. Chẳng lẽ trong mắt Lạc luật sư chỉ có tiền? Vì tiền thậm chí có thể bóp méo sự thật, oan uổng cho người tốt?”
“KET tiên sinh nói quá lời, Lạc Tranh tôi chẳng qua chỉ là một luật sư nho nhỏ mà thôi, cho nên sẽ xem trọng lợi ích, nhưng mà– ” Lạc Tranh đổi giọng, nụ cười trong đáy mắt phát ra một tia sắc sảo, “KET tiên sinh, làm sao biết tôi nhất định sẽ đổ oan cho người tốt? Kết quả phiên tòa vừa rồi đã tuyên bố rồi, KET tiên sinh không phải là hoài nghi với phán đoán của quan tòa chứ?”
“Tôi tất nhiên không hoài nghi quyết định của quan tòa, chỉ là có chút chứng cứ chắc là do Lạc luật sư đã tận lực an bài đi?” Luật sư bên nguyên vừa nghĩ tới một màn vừa rồi trên tòa, lại tức giận không thôi, thua bởi một người đàn bà, việc này làm mặt mũi hắn biết để vào đâu đây?
Lạc Tranh cười khẽ, “Tôi chỉ biết ăn ngay nói thật thì làm sao còn có thể bóp méo chứng cứ được đây? KET tiên sinh nói như vậy thì bồi thẩm đoàn kia chẳng lẽ cũng là người mù sao?”
“Cô…” Luật sư bên nguyên nhăn mặt lại, “Đó là do cô giỏi quỷ biện! Có người nào không biết Lạc Tranh cô có thể đem người chết nói thành người sống?”
“Nếu như là lời khen ngợi, tôi xin nhận toàn bộ, nhưng tôi cũng tốt bụng xin khuyên KET tiên sinh một câu…” Lạc Tranh không chút tức giận, ung dung nói: “Lời nói không căn cứ vẫn là nói ít đi thì tốt hơn, nếu không lại bị kết án vì tội phỉ báng người khác thì sẽ không hay ho đâu! Khả Khả chúng ta đi.” Nói xong cô cũng không quay đầu lại liền rời đi.
Trợ lý Khả Khả theo sát sau đó.
Một trận gió thổi tới, hoa đào bay đầy trời, hơi che khuất ánh mặt trời, tất cả đều rơi xuống phía sau Lạc Tranh.
“Cô, cô –” Luật sư bên nguyên bị chọc giận gần chết.