Hỉ nương chợt giật mình, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại, vội gật đầu không ngừng: “Đúng, đúng…”
Mấy người tiểu nô lúc này đang kinh ngạc cũng vừa bừng tỉnh ra, lấy tay kéo lấy làn váy, tất cả đều quỳ xuống: “Nô tỳ tham kiến Vương phi…”
Thanh âm yếu ớt, lộn xộn, trong nháy mắt cả hỉ phòng xao động, mấy người xung quanh hết thảy đều quỳ xuống, Lạc Cơ Nhi hơi nhíu mày, ánh mắt trong suốt liếc nhìn Uất Trì Tuyết, đã thấy nàng ta đang mỉm cười dịu dàng mà trong mắt tràn đầy khiêu khích.
Bàn tay nhỏ bé nắm chặt làn váy, nàng hít sâu một hơi, cũng theo đó quỳ xuống, giữa gian phòng trăm hoa khoe màu đua sắc, khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng của nàng đạm mạc như nước, lặng im như tuyết, quỳ gối tại chỗ, hơi ngẩng đôi mắt, không mở miệng, cũng không nhìn vị tân nương chói mắt kia.
Rất thoả mãn khi chính mình nhìn thấy kết quả, Uất Trì Tuyết dùng roi mềm nhẹ nhàng vuốt lòng bàn tay, thu lại ý cười, ngữ khí uể oải nói: “Khá tốt, coi như hiểu chuyện. Vốn nghĩ ngày mai mới lại tìm các ngươi, nhưng ta nghĩ lại, có một số việc, ta là phải nói rõ, tránh cho sau này có xung đột xảy ra, tránh các ngươi nói ta này là Vương phi mà ngang ngược, không biết thương hương tiếc ngọc…”
Trong lòng của đám tiểu nô tất cả đều run lên, quỳ càng lâu, không dám nhúc nhích chút nào.
“Không cần phải nói, các ngươi cũng đều biết ta là ai, mà các ngươi, ta cũng nên biết vài phần…” Uất Trì Tuyết đột nhiên ngừng nói, chăm chú nhìn Lạc Cơ Nhi liếc mắt một cái, “Uyển nghệ quán, đúng không? Vương gia trời sinh tính phong lưu, nuôi dưỡng vài người tiểu nô trong phủ, không coi là cái gì quan trọng, dù sao cũng đều là không có loại danh phận nào, ngày sau khi bị chán ghét, ngay đến hoang sơn dã lĩnh cũng vẫn là nơi bướm hoa, cũng đều không trước mặt người khác mà có thừa nhận gì, cho nên, Vương gia chính là giữ mình trong sạch… Điểm ấy, ta thích.”
Mở trừng hai mắt, Uất Trì Tuyết thu hồi roi, “Được rồi, điều mấu chốt hiện tại, ta muốn biết chính là, tại Uyển nghệ quán của các ngươi, người nào được Vương gia sủng ái nhất a?”
Ngữ khí hoạt bát, đôi mắt đẹp có chút chớp động, Uất Trì Tuyết hơi cúi người, vài sợi tóc đen theo khuôn mặt trợt xuống, giống như trong khung cảnh mờ ảo nở ra một đoá hoa xinh đẹp.
Chúng tiểu nô hít vào một ngụm lãnh khí, đã biết ý tứ của nàng!
Một đống oanh oanh yến yến, đều bắt đầu vô cùng lo lắng đứng lên, trong lòng bàn tay thấm ra một ít mồ hôi, len lén trao đổi vài ánh mắt quan sát với nhau, không biết nên trả lời thế nào.
Bỗng nhiên, một người nữ tử trừng mắt, ngón tay chỉ thẳng từ trong tay áo ra, thẳng hướng chỉ vào một thân ảnh nho nhỏ trong góc phòng: “Chính là nàng ta!”
Trong nháy mắt, bên trong hỉ phòng lặng ngắt như tờ.
Nhận thấy được mọi người ánh mắt như kiếm sắc bén ánh lên, thân thể nho nhỏ của nữ hài trong góc phòng hơi cứng ngắc, đôi mắt trong suốt chậm rãi nâng lên, chống lại ánh mắt sững sờ của mọi người.
“Đúng… Đúng! Chính là nàng ta!” Giọng nói lanh lảnh của một người đầu tiên đứng lên phụ họa, đôi mắt nâng lên nhìn rõ vào Uất Trì Tuyết.
Uất Trì tuyết chớp chớp đôi mi, không tỏ rõ ý tứ, tiếp tục nhìn phản ứng của mọi người.
“Chính nàng ta…”
“Chính là nàng ta…”
“Vương gia sủng ái nàng ta nhất, đi đến đâu cũng đều mang nàng ta theo…”
“Chính vậy, chúng ta cũng không được đến qua tẩm cung của Vương gia, chỉ có nàng ta được đi, còn ở chỗ đó ngủ lại!”
“Nàng ta là yêu nghiệt… Nàng ta tuyệt đối là một tiểu yêu tinh! !”
“…”
Thanh âm hỗn tạp, mấy lần nàng muốn đem cả người nàng thu lại, Lạc Cơ Nhi hơi nhíu mày, bàn tay nhỏ bé rất nhanh nắm chặt quần áo, làm cho cẩm bào màu hồng nhạt nhè nhẹ hằn lên chút nếp nhăn. Nàng cho tới bây giờ cũng không biết, bởi vì sao trong mắt mọi người, nàng có bộ dạng chướng tai gai mắt đến như thế này…