Không hoảng hốt lo sợ, không chấn động, cô chỉ là vô cùng bình tĩnh mà xuyên qua gương nhìn thẳng vào hắn.
Khóe miệng Phong Thiên Tuyển càng cong lên hơn, nhìn thẳng ào cô, ánh mắt của hắn thâm trầm như biển, trong đó thoáng lướt qua một chút tán thưởng.
“Sao không hỏi tôi tại sao lại ở chỗ này?” Đây là câu đầu tiên hắn mở miệng nói.
“ Anh muốn đến, tự nhiên sẽ có cách. Huống chi nơi này là nơi công cộng.”
Con người trời sinh trong người luôn mang theo một loại khí chất, tựa như kẻ trộm lúc nào thoạt nhìn cũng có chút lén lút, nhà giàu mới nổi mãi mãi sẽ không có được cái loại quý tộc cao nhã này. Còn người đàn ông trước mắt đây, không cần nói, cho dù khi im lặng cũng sẽ tạo thành cho người ta cảm giác bị áp bách.
Cô mặc dù không tự nhận là đã từng duyệt qua vô số người, nhưng ít ra có thể phân biệt được loại người nào có thể làm bạn bè, loại người nào là không nên trêu chọc.
Rõ ràng, hắn thuộc loại sau cùng.
Phong Thiên Tuyển chỉ nhẹ nhàng hạ mi mắt, kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xống, lôi từ trong túi áo một điếu thuốc lá, chiếc bật lửa phát ra một tiếng đinh thanh thúy, ánh lửa hiện lên.
Nhưng khiến người khác ghét nhất chính là, các động tác liên tiếp lại lưu loát tiêu sái như vậy, nếu như không phải cô đang trong hoàn cảnh khó xử, nhất định sẽ vỗ tay tán thưởng hắn.
“ Hạ Liên Triết, công ty nhỏ bất động sản Hạ Thanh.” Hắn phun ra một hơi khói trắng: “Gia thế không tệ, nhưng Bạch Trọng Lãng rất vượt trội so với hắn, vì sao cô lại từ chối?”
Cô liếc mắt nhìn hắn, tiếp tục tháo dây chuyền cùng vòng tay xuống: “Tôi mặc dù không cao thượng như vậy, nhưng là chưa đến mức tầm thường dung tục như thế.”
“Có lẽ…” Hắn nở nụ cười: “Cô chẳng qua chỉ là đang đợi thứ tốt nhất?”
Động tác của Trạm Lam dừng lại, rốt cục bị hắn chọc giận, mạnh mẽ xoay người, cắn răng nói: “Anh rốt cục là muốn làm cái gì? Nếu như là muốn đến để châm chọc tôi, hiện tại xin mời anh ra ngoài. Tôi tuy rằng không hi vọng anh vì một đêm kia mà đến báo đáp, nhưng ít ra xin đừng tới trêu chọc tôi.”
Hắn lần nữa dựa lại vào lưng ghế, vẻ mặt mang theo vài phần biếng nhác: “Cha là Giang Đắc Ích, giáo sư nhân dân, năm năm trước chết vì bệnh tim tái phát. Mẹ Lưu Hãn, y tá, chín năm trước chết vì tai nạn xe cộ. Có một trai một gái, con trai mười lăm tuổi, năm nay ở trong ký túc xá trường trung học.
Sắc mặt Trạm Lam trở nên tái nhợt, thật lâu sau mới tìm được giọng nói của mình: “Anh tìm người điều tra tôi?”
Phong Thiên Tuyển không hề phủ nhận: “Muốn lấy được một món đồ gì đó, đương nhiên sẽ phải hiểu rõ nó. Bằng không không cẩn thận sẽ chơi hỏng mất, vậy chỉ có tôi là bị tổn thất.”
Lời nói này của hắn ý nghĩa rất rõ ràng, cô căn bản biết rõ không cần phải còn hỏi nữa.
“ Anh đến đây chính là muốn nói với tôi những điều này?”
Khóe miệng hắn ngậm cười, lắc đầu, trong giọng nói dường như còn có một tia đáng tiếc: “Nói chính xác hơn, tôi đến để giúp cô làm rõ ràng một chuyện: chỉ cần là tôi muốn, tôi có cả nghìn cách để nắm cô trong tay. Chỉ là tôi không thích phương pháp vòng vèo, lại càng không thích tiêu hao nhiều tinh lực và thời gian để chơi trò chơi.
Cuối cùng, hắn nói: “Đây là một cơ hội tốt, cẩn thận suy nghĩ một chút.”
Trạm Lam trừng mắt nhìn gương mặt góc cạnh rõ ràng trước mắt, nắm chặt hai tay, bởi vì cô sợ giây tiếp theo chính mình sẽ xông lên xé xuống nụ cười đầy tà khí trên mặt hắn.
“Tôi cũng không phải là người dễ dàng thỏa hiệp như vậy.”
“Vậy thật là vừa khéo, tôi cũng không phải.” Khi hắn nói lời này thì dường như đang cười.
Sau đó hắn nhẹ nhàng tiêu sái đi ra ngoài, trong nháy mắt hắn mở cửa, Trạm Lam nói: “Tôi không phải là con mồi của anh.”
“Cô đương nhiên không phải.” Phong Thiên Tuyển nở nụ cười nhạt, mang ý châm chọc: “Đàn bà đối với tôi, chẳng qua chỉ là đồ chơi.”