Trách đời
Cuộc đời sao lắm trái ngang
Chữ tình chưa dứt biết ngày nào nguôi.
Cuối cùng cũng một chữ nghèo
Để duyên này dứt để tình này tan.
Nhớ xưa một áng thu chiều
Anh đi bán bánh buồn thiu nỗi lòng
Buồn buồn anh mua bánh lòng
Xin em nhiều bánh cho lòng ấm no.
Ngày ngày cứ thế trôi qua
Thoi đưa chút đã vài mùa đã qua
Hôm nay sao bỗng thiết tha
Nhớ em bán bánh ngồi da diết chờ.
Trời mưa em đã đi về
Lòng anh bỗng thấy nhớ về cô em
Quay đi nghe tiếng gọi em
Giật mình nhìn lại thấy em gần kề.
Dưới cơn mưa, em hỏi nhỏ
Anh về không thấy anh có nhớ chăng
Nghẹn ngào không nói nên rằng
Lòng anh luôn nhớ nhưng đành lặng thinh.
Em giận ngoảnh mặt quay lưng
Anh đành níu kéo nói lên nỗi lòng.
Em bảo chẳng phải phiền lòng
Em yêu nào phải tiền trong túi người.
Bỗng mẹ em nỡ cắt lời
Một câu nói đó cắt đôi mối tình
Anh chỉ biết đứng làm thinh
Nhìn em cất bước chữ tình phôi pha.
Rốt cuộc cũng đã hiểu ra
Không tiền yêu cũng chẳng ra quả gì
Thôi đành nhắm mắt cho đi
Chúc em hạnh phúc ra đi ngọt ngào.