17-03-2013, 10:32 PM
|
|
Việt tác gia
|
|
Tham gia: Nov 2012
Đến từ: Cầu Giấy-Hà Nội
Bài gởi: 1,186
Thời gian online: 5672450
Thanks: 38
Thanked 6,156 Times in 1,119 Posts
|
|
Chương 62: Đột phá đại thừa sơ kỳ.
Trong một sơn cốc mờ nhạt tám lá cờ theo bốn phương tám hướng cắm ở chung quanh. Một khu vực rộng lớn được vẽ thành đồ án mà vị trí trung tâm của nó trong sơn cốc lại là khu vực nhà tranh. Trong trận địa kim tệ được đặt ở đó tạo thành một đống lớn. Thiên địa linh khí theo đó ồ ạt tiến vào.
Một thiếu niên cởi trần đang ngồi xếp bằng trong nhà tranh đang vận khởi hai tay lại. Linh khí theo như trong sơn cốc ồ ạt tiến vào cơ thể. Chân nguyên trong đan điền điên cuồng du tẩu. Trong đan điền nguyên anh cũng đang ngồi đó xếp bằng đả tọa. Mỗi lần dong chân nguyên ra khỏi đan điền lại dần dần hấp thụ thiên địa linh khí chuyển thành chân nguyên mà lớn mạnh. Nhưng khí chúng chạy về đan điền lại bị nguyên anh hấp thụ gần như hoàn toàn.
Mỗi lần nguyên anh hấp thụ chân nguyên nó càng ngày càng lớn càng ngày càng rõ ràng lớp da bao quanh nó càng ngày càng đẹp. Không biết quá bao nhiêu giờ thiếu niên vẫn cứ ngồi đó liên tục điều tức liên tục hấp thụ thiên địa linh khí. May mắn cho hắn giờ hắn đã bố trí trướng pháp nhãn không cho bên ngoài quan sát được nhiều nhưng đáng tiếc linh khí tụ tập lại khó mà tránh việc cho người ta không biết.
Tiêu Kiếm sếp bằng. Một ngày, hai ngày, rồi ba ngày... Trên người hắn mồ hôi tuôn ra như tắm. Hắn không dám phút giây nào nơi nỏng. Thiên địa linh khí tập trung trong sơn cốc ngày một nhiều. Năng lượng của chúng thì bị thanh niên điên cuồng hấp thu không còn một chút nào. Nguyên anh thì đang reo hò trong đan điền.
“Bang” Từ trong đan điền phát ra một âm thanh trầm đục. Tiêu Kiếm hét lớn: “Hahahaha, thành công rồi!” Hắn hét lớn quát lên thiên không khí thế như uy áp tràn ngập khăp nơi nơi.
Tại trong các viễn cổ tộc.
Một trung niên nhân đang ngồi xếp bằng hô lớn: “Không ngờ lại có người tiến vào đấu thánh!” Hắn hô lớn quay sang vài người: “Các ngươi mau xác định xem người này là ai. Nếu gặp được nhất định phải cung kính”
Một trung niên nhân khác nghe thấy vậy thì cung kính: “Vâng thưa tộc trưởng”
Tại một nơi viễn cổ bát tộc khác, một người mặt mày trắng trẻo trông cực kỳ yêu mị. Bên cạnh hắn là một lão nhân. Hắn mở miệng: “Hư Vô thôn Viêm, có người đột phá đấu thánh!”
“Ân” Lão nhân gật đầu: “Dù là đột phá đấu thánh nhưng uy thế người này phát ra ta chỉ sợ so ra không kém tam tinh đấu thánh”
Tại một nơi khác, một trung niên nhân khác cũng hô lớn: “Là ai, là ai trên đại lục này tiến vào đấu thánh?” Nói đến đây hắn nheo mắt nhìn về một phía: “Đó không phải là địa phận ngoài trung châu ư? Không ngờ nơi đó cũng xuất hiện người như vậy! Đấu khí đại lục quả là giộng lớn” Nói đến đấy hắn phất phất tay với mấy người khác: “Các ngươi đi điều tra cho ta xem ai là kẻ đã đột phá đấu thánh. Ta muốn mời hắn làm khách khanh nếu như không được cũng tuyệt không được đắc tội”
Chỉ vì một người đột phá đấu thánh mà mọi người viễn cổ bát tộc đều nhao nhao trở lên.
Tại Tiêu gia sau sơn mạch chỉ có Vân Dật cùng Tiêu Viêm đang luyện dược. Một lão nhân tóc trắng linh hồn đang mờ ảo bay lơ lửng trong không trung. Lão nhân bây giờ giật mình hắn hoảng hốt hô lên: “Nga, có người đột phá đấu thánh!”
“Cái gì!” Hai thanh thiếu niên hô lên.
“Chắc chắn như thế!” Dược lão lên tiếng. Hắn đưa ngón tay chỉ về một phía: “Hướng này hơn nữa còn không quá xa”
“Hướng đó là ma thú sơn mạch” Tiêu Viêm lẩm bẩm: “Có phải là ngũ đệ không nhỉ?” Nói đến đây Tiêu Viêm lại thở dài. Hắn nắm chặt tay: “Ta không thể thua đệ được nhất định phải cố gắng nhất định có ngày ta sẽ trở về gặp lại nàng. Hãy chờ ta Nhã Văn” Nói đến đây Tiêu Viêm lại tiếp tục chăm chú vào luyện dược hắn không để ý đến Tiêu Vũ Vân Dật đang nói chuyện gì với Dược Lão. Hiện giờ hắn cũng đã tiến vào Ma Anh kỳ sơ kỳ chỉ trong thời gian nữa thôi nhất định hắn sẽ tiến tới trung kỳ. Công pháp của hắn tụ tập nhiều hữu dụng lên mới tăng trưởng chậm và đặc biệt là trong giai đoạn phá giai.
Tiêu Kiếm lúc này thở dài một hơi. Hắn đang ngồi xếp bằng củng cố lại tu vi của mình. Việc củng cố phải làm ngay nếu không sẽ ảnh hưởng đến thành quả sau này. Tiêu Kiếm mỉm cười một cái. Hắn từ trong chữ vật giới chỉ lấy ra vài món đồ kỳ quái. Một đống đá thạch cùng với nhiều thứ khác. Hắn lẩm bẩm: “Vài bữa nữa chờ tu vi vững chắc rồi sẽ luyện cho Tiêu Viêm ca bản mệnh vũ khí đi”
Nói đến đây Têu Kiếm mới cứa vào tay mình một chút, mỗi ngày làm một ít như vậy đựng khác nhiều vào bình ngọc. Nếu tính về tình cảm giữa hai người Tiêu Viêm và Tiêu Kiếm thì tình như huynh đệ dù sao cũng cùng là người xuyên không tình cảm còn thân thiết hơn tình cảm ruột thiệt. Thế nên một con ma đao Tiêu Kiếm cũng không tiếc công sức mà quyết định luyện chó nó thuộc loại ma đạo cụ. Nói đơn giản là nó sẽ không giống như vất kỳ thứ khác. Nó có thể lên cấp giống như người tu luyện vậy.
Nói đến đây Tiêu Kiếm như nhớ đến thư gì đó hắn lẩm bẩm: “Mấy ngày nữa là đến sinh nhật của Tiêu Viêm sau đó là Huân Nhi và Tiêu Mị cuối cùng là Tiên Nhi. Có vẻ mọi việc giao cho phân thân vậy. Mong rằng ta kịp về trước sinh nhật của Tiên Nhi.” Nói xong Tiêu Kiếm thở dài một hơi. Mặc dù vài năm trước Huân Nhi và Tiêu Mị đã rời xa hắn, mặt ngoài hắn đối xử lạnh nhạt với hai người song những dịp đặc biệt trong phòng hai người luôn có một gói quà nhỏ. Chỉ bất quá gói quá cùng với bánh sinh nhật từ đó trở đi không bao giờ đề tên người gửi nữa chỉ viết lên đại khái dòng chữ chúc mừng sinh nhật.
Nhắc đến chuyện này làm Tiêu Kiếm khá buồn lòng. Hắn cũng không ngờ hai người này lại với hắn đối xử với hắn như vậy. Tiêu Mị không ngờ lại là một người con gái vật chất không khác gì Nạp Lan Yên Nhiên mặc dù hắn rất yêu thương nàng cùng nàng ngắm trăng sao kể truyện cho nàng nghe... Những thứ đó chẳng lẽ lại là giả dối tình cảm nàng dành cho hắn chẳng lẽ không vượt qua nổi sự cám dỗ của tiền tài cùng quyền lực sao.
Nếu nói đến Huân Nhi hắn cũng đối tốt với nàng tuy là có thành kiến nhưng hắn đều vì nàng mà ân cần săn sóc không quản ngại nắng mưa dù đó là mệnh lệnh đi nữa chẳng lẽ nàng không vượt qua nổi sự gò bó của gia tộc hay chỉ vì hắn đã là phế vật không dậy nổi. Thường trên đấu khí đại lục này người bị phế đan điền cùng kinh mạch nếu như muốn chữa trị đúng là khó hơn lên trời nếu có chữa được thì cũng để lại di chứng. Phải chăng đến với hắn là điều sỉ nhục của nàng sau bao nhiêu cố gắng mà hắn đã dành cho nàng.
Đôi mắt hơi đỏ lên bất quá hắn vẫn còn một người ít ra Tiêu Ngọc không như vậy. Mặc cho đại trưởng lão phản đối hắn, nàng vẫn ở bên cạnh hắn đây là người ít ra hắn vẫn tin tưởng. Nghĩ đến đây đôi mắt hắn hơi đỏ lên nhớ đến nàng. Hắn thở ra một hơi: “Mong rằng Ngọc nhi sẽ trở về trước lễ thành nhân”.
Tiêu Kiếm lúc này hướng thẳng phương xa phi hành, với tốc độ của một đấu thánh chỉ trong chốc lát hắn đã đứng trước một khung cảnh toàn cát là cát.
|