Cô gái nằm phủ phục trên mặt đất. Mái tóc mượt dài màu đỏ che khuất cả phần đầu. Bộ váy áo vàng nhạt lấm tấm màu đỏ tươi. Cô gái nằm úp mặt xuống mặt đất. Hiển nhiên là đã chết rồi. Cây sáo xanh bóng làm bằng thân cây trúc đầy vết xước, dấu hiệu của một cuộc ác đấu, nằm chỏng chơ ở một phía xa. Cô gái cứ nằm đó mà chẳng ai đoái hoài. Mưa vẫn tầm tã rơi từng giọt.
Cô gái cũng không buồn việc không ai chú ý đến mình. Chỗ cô đang nằm thuộc về bản đồ có tên gọi là Bạch Thủ Thôn. Bạch Thủ Thôn thực chất là Tân Thủ Thôn, mà nhắc đến tân thủ thôn thì hẳn người chơi game online nào cũng biết đó là nơi nao. Ây da, nơi này chỉ dành cho những kẻ gọi là sơ nhập giang hồ. Mà với những game hiện giờ ấy hả, game thủ ở nơi này chưa tới 10 phút đã bay vọt qua bản đồ khác, có chi đâu mà quyến luyến cái bản đồ rộng rinh buồn chán này.
Hơn thế nữa, chẳng có ai lại để ý đến chỗ cô gái đang nằm. Vì nó cực kì khuất mắt và hẻo lảnh. Chỗ cô gái đang nằm là một góc nhỏ tận cùng của bản đồ, xung quanh có những cây cao lớn trổ bông sắc hồng đỏ tuyệt đẹp, con suối quanh co uốn lượn rồi dừng chân ở đây làm thành một cái ao nhỏ xíu xiu, có những bông sen súng nở trên mặt ao trong veo, thi thoảng lại có những con cá đớp móng hay tung mình lên khỏi mặt nước. Đó. Một khung cảnh cực kì thơ mộng và hiếm có ở trần thế. Nhưng không mấy game thủ biết đến chỗ này. Vì ai cũng như ai, chỉ quẩn quanh xung quanh cái thôn bé nhỏ, rồi đi ra ngoài đập chết vài con hươu, thế là thăng vọt lên cấp 10, sau đó chuyển cảnh, vậy là họ đã thoát khỏi bản đồ tân thủ nhàm chán.
Xu hướng này rất thịnh hành trong giới game online ngày nay. Ảo mộng cũng như hàng trăm game online khác đều bị cuốn theo cơn thủy triều cái gọi là nhanh gọn và đặc sắc. Ra đời độ 1 năm, với những cải tiến đáng kể và các hệ thống phụ vô cùng sáng tạo, ảo mộng đã làm mưa làm gió trong giới game thủ và sớm trở thành game trực tuyến có số lượng người chơi đông nhất.
Những nâng cấp của ảo mộng đã góp phần không nhỏ vào việc tăng số lượng người chơi.
Chẳng hạn như hệ thống dẫn đường, những động tác rườm ra như tìm đến NPC để đối thoại, nhận nhiệm vụ, chạy đến chỗ làm nhiệm vụ, đánh quái, trả nhiệm vụ… tất cả đều được đơn giản và tỉnh lược bởi hệ thống dẫn đường. Thật không mất chút công sức nào hay thời gian lẫn tiền bạc; quá trình luyện công của một kẻ chưa biết gì đến sơ cấp thật sự dễ dàng. Nhưng quả thật điều này làm giảm đi mặt cảm nhận của game. Thử hỏi mỗi bản đồ người họa sĩ và chuyên viên thiết kế hay lập trình đều dày công sáng tạo, điểm tô sao cho mỗi khung cảnh, mỗi bước chân người chơi đặt trên đường đều phải đứng lại và ngắm nhìn. Ấy thế mà chỉ có những bước chân vội vàng làm nhiệm vụ, những cú khinh công bay nhảy chớp mắt, thoáng cái chỉ còn trơ khung cảnh đẹp đẽ nhưng mấy ai biết tới. Sự cải tiến, âu đó cũng là sự đào thải.
Cô gái kia thì không như vậy. Cô hoàn toàn khác biệt với họ. Cô chơi game để cảm nhận, để được vui chơi và thư giãn. Game thủ như cô là một người hiếm có. Và chính vì thuộc loại hiếm có nên cô cứ nằm mãi ở đây mà chẳng có ai đoái hoài hay ít nhất dù họ có biết đoái hoài cũng chẳng biết cô nằm ở đây.
Cô gái nằm im lìm bất động trên mặt đất. Nếu không có cái tên ở trên đầu thì hẳn ai đi ngang cũng sẽ lầm tưởng cô là NPC của một nhiệm vụ nào đó. Nhân vật này mang cái tên là Du Du, một cái tên tự nhiên gần gũi nhưng cũng có chút gì đó là lạ. Du Du cô nương nằm đó, chỉ có lũ hươu với dòng tên đen thui Hươu Hoa Mai vừa nhởn nhơ gặm cỏ vừa nhìn cô bằng con mắt thơ ngây. Lẽ tất nhiên là chúng chẳng thể làm gì được. Chúng chỉ là những con thú NPC, nhiệm vụ chúng đang mang chỉ là làm bia tập cho những game thủ sơ nhập giang hồ. Chúng chẳng có chức năng hay kĩ năng khả quan nào có thể giúp Du Du. Mà nếu có chăng đi nữa thì làm sao một loại thú NPC lại đi hồi sinh một người chơi cơ chứ. Thật là chuyện oái ăm nếu nó có thật.