Mưa! mấy tháng nay bầu trời duy nhất chỉ còn lại một màu sám u ám.
Mưa! những cơn mưa cứ kéo dài triền miên không dứt.
------------------------
Mùa lũ lại về trên vùng đất Gò Nổi này. Dòng nước đục ngầu vàng màu phù sa cuồn cuộn dâng cao lên đến hơn 3 Trượng (12 m) bắt đầu tràn bờ và lấp đầy những vùng trũng thấp của cánh đồng đất, mênh mông như một quy luật giản đơn của tạo hóa, người dân địa phương gọi đó là “nước bạc”. Nước chảy lênh láng trên mặt đất, len lỏi qua từng khóm cây bụi cỏ, chui tọt xuống các hang cùng hốc. Chỉ mươi phút sau, trên mặt nước bạc sóng sánh ánh vàng ấy, biết bao lũ dế đeo bám đầy trên các ngọn ớt cuối mùa đã trụi lá hay những cây bắp đang đến mùa thu hoạch để mong tìm sự sống sót. Đấy cũng là thời điểm mà bọn trẻ bắt đầu đổ ra lội nước để bắt dế.
----------------------------------------
Quang thế đứng trong nhà nhìn theo chúng bạn vui đùa, í ới giành nhau từng con dế, không buồn, không vui. Mấy tháng nay Quang Thế không ra cái mô đất mà nó gọi là giang sơn của nó, trong lòng dâng lên nỗi nhớ thương, day dứt như người tha hương rất lâu, rất lâu chưa một lần về thăm xứ sở.
Quang Thế ngơ ngơ, ngẩn ngẩn đứng nhìn đến xuất thần. Mắt thấy động nhưng tâm lại bất động, rồi một cảm giác chua xót, bứt rứt lại dâng lên mỗi lúc lại mãnh liệt.
Tại đan điền trong cơ thể của cậu bé dòng khí màu vàng óng ánh khi xưa đã tụ tập tại đây, bắt đầu di chuyển, lúc đầu dòng khí màu vàng này chậm rãi chuyển động, nhưng càng về sau mỗi lúc nó di chuyển càng nhanh hơn, hỗn loạn, không theo một quy luật nào. Những huyệt đạo trên người Quang Thế như một cái vùng trũng là nơi linh khí tập trung nhiều nhất.
Bắt đầu từ huyệt Dũng Tuyền ở dưới lòng bàn chân, linh khí tụ tập lại đây rất nhiều, rồi đến huyệt Âm Giao ở mắt cá chân, huyệt Thái Uyên giữa lòng bàn tay, các đại huyệt tại lưng, eo, mông như: huyệt Vĩ Lư tại xương cụt, huyệt Khí Hải Du, huyệt Chí Thất, Mệnh Môn, ... Quyết Âm Du, Phế Du, các huyệt vùng bụng và ngực như: huyệt Thương Khúc, Kỳ Môn...Cưu Vĩ, Đản Trung đều là nơi tụ tập của linh khí.
Lúc này cả thân mình Quang Thế nổi lên từng cái u nhọt đúng tại nơi của các huyệt đạo, một cảm giác nóng hừng hực như có như không truyền tới, nhưng vị trí các huyệt trên đầu, linh khí vẫn chưa tụ tập lại, bất quá cũng không lâu sau, gần chỗ yết hầu (huyệt Nhân Nghênh) linh khí cũng bắt đầu tụ tập, rồi nhanh chóng các huyệt phía trên như: Phong Trì, Á Môn, Nhân Trung... và cuối cùng là huyệt Bách Hội(đỉnh đầu) toàn bộ 108 huyệt đạo trong đó có 36 tử huyệt là nơi linh khí tập trung nhiều nhất, hỗn loạn nhất.
Linh khí quay cuồn trong cơ thể Quang Thế như muốn từ trong cơ thể hắn mà tìm đường thoát ra ngoài vậy. Từng cái u nhọt tại nơi các huyệt đạo hiện ra liên tiếp làm cho người ngoài nhìn vào cảm thấy thật kinh tởm. Từ từ, từ từ tại nơi miệng của những u nhọt đã bắt đầu đóng mủ.
- Bực!Một cái u nhọt nức toát ra, rồi liên tiếp - bực, bực, bực ... tất cả các u nhọt đều nức toát. Từng dòng nước mủ màu xanh pha lẫn màu máu đen chảy ra từ các u nhọt trên người Quang Thế kèm theo một mùi tanh tưởi, hôi thối xông lên.
Quang Thế vẫn đang ở trạng thái ngơ ngẩn như mất hồn lạc phách, tỉnh tỉnh, mê mê không hề hay biết. Trong đầu hắn lại hiện về vô số hình ảnh cùng thanh âm.
Xuất hiện trước tiên là một màu đen dày đặc như cõi vô minh, rồi từ trong cõi vô minh ấy, một chấm sáng nhỏ sáng lên, chấm sáng vụt qua như lưu tinh rồi biến mất để lại cho hắn một cảm giác rất thân thuộc mà xa lạ, nhưng rất nhanh một chấm sáng nữa lại xuất hiện, sáng hơn, lại vụt qua theo sau chấm sáng trước rồi biến mất, rồi một chấm sáng theo sau một chấm sáng khác, hai chấm sáng này bất đồng về độ sáng nhưng cũng vụt qua rồi biến mất, cứ như thế từng chấm sáng, từng chấm sáng, sáng lên thành từng chùm sáng, từng chùm sáng, sáng lên thành từng vùng sáng theo quỹ đạo của chấm sáng ban đầu mà vụt qua thành một dòng ánh sáng rồi biến mất vào vô minh, không gián đoạn một dòng ánh sáng theo sau một dòng ánh sáng khác cứ như thế giống như một dòng sông bắt nguồn từ vô minh, dòng sông ánh sáng này chảy qua theo một quỹ đạo thần bí rồi biến mất vào vô minh thành một vòng luân hồi không ngừng nghỉ.
Khai mở Tâm Thức! cảnh giới mà biết bao người tu đạo hằng mơ ước!
Quang thế lúc này đã như hoà mình vào dòng sông ánh sáng. Từng điểm sáng, từng điểm sáng mang đến cho hắn rất nhiều tri thức về nhân sinh, về vũ trụ, Quang Thế tham lam cảm nhận hết thảy rồi suy tưởng, rồi chiêm nghiệm với bản thân.
Không gian, thời gian như dừng lại, Quan Thế chìm đắm trong cảm giác an lạc quên đi hết thảy.
Một mảng sương mờ từ trong dòng sông ánh sáng bay lên! thoát ra khỏi thức hải. - Oanh. Một âm thanh vang lên trong đầu cậu bé rồi những hình ảnh lần lượt hiện ra. Quang Thế nhìn thấy đám bạn đang nghịch nước phía xa cùng tiếng vui đùa rất ràng chân thật ngay cả những chú dế nhỏ xíu đang run rẩy bám trên những ngọn ớt cũng nhìn thấy trong đầu rất rõ ràng.
Quang thế thấy mình bay lên trời cao, đứng trên mấy vạn thước không trung, cảm nhận ánh mặt trời nóng bỏng, nhìn xuống phía duới một vùng nước bạc mênh mông Quang Thế thấy một cái gò nổi lên giữa dòng sông rộng lớn, đây là Gò Nổi quê hương của hắn. Rồi Quang Thế thấy mình càng lúc càng bay cao, cái gò nổi càng lúc càng nhỏ lại, từ trên cao nhìn xuống Quang thế thấy được một vùng đồng bằng rộng lớn! lác sau vùng đồng bằng chỉ còn là một mảnh nhỏ, một dãy núi non trùng điệp được thay vào trong tầm mắt, dãy núi kế tiếp dãy núi, uốn lượn.
Trong tầm mắt nhãn quang mở bừng trước một đại dương xanh thẳm, mênh mông tráng lệ. Từng đàn hải âu tung cánh bay lượng trong vũ khúc triền miên của sóng nước và gió lộng thênh thang. Tinh thần Quang Thế giờ khắc này thức tỉnh trở lại, hắn giống như một người đứng xem kinh ngạc nhìn thấy mọi kỳ dị biến hóa. Đối với một đứa trẻ như Quang Thế mà nói thì căn bản vẫn có thể xác định một điều là thể xác và tinh thần mình đã thay đổi mạnh mẽ.
- Thế con! giọng của mẫu thân vang lên kéo Quang Thế trở về với hiện tại.
- Con bị làm sao vậy? sao cả người máu mủ không vậy nè!Con, con, đừng làm mẹ sợ!
- Mẹ! Quang Thế đã hoàn toàn thanh tĩnh trở lại. Một lực lượng mạnh mẽ trong cơ thể vận chuyển.- Con không sao mẹ à!, chỉ là một chút bùn đất thôi, con đi tắm rửa đây. Quan thế muốn thật nhanh tìm một nơi yên tĩnh để kiểm nghiệm tổng kết, tìm một sự lý giải thoả đáng cho những chuyện vừa xảy với mình.
- Con thật sự không sao chứ! mẫu thân của hắn vẫn lo lắng hỏi?
- Vâng ạ! con đi tắm cái đã. Nói rồi nó vụt chạy đi.
- Thằng bé bị làm sao vậy cà! mẫu thân nó nhìn theo mà lòng tràng đầy lo lắng.