Tuyển Táºp Truyện Cổ Pháºt Giáo- ThÃch Minh Chiếu
Má»™t ngưá»i nghèo lạ
Chà ng nghèo tháºt hết chá»— nói, cả sá»± nghiệp cá»§a chà ng chỉ có má»™t bà mẹ già mà thôi.
Lâu lắm ngưá»i ta má»›i biếu cho chà ng má»™t cái búa để đỠơn cứu sống má»™t em bé chết Ä‘uối.
ÃÆ°á»£c búa, chà ng đưa mẹ và o núi, tìm má»™t hang đá, chà ng lót rÆ¡m êm và có gió mát để mẹ ăn ở; như thế chà ng an tâm lắm. Ngà y ngà y Ä‘i kiếm cá»§i rồi vá» chợ đổi gạo, mặc dù Ãt tiá»n, chà ng vẫn mua được thịt để mẹ xÆ¡i. Tu Lại tên chà ng chẳng những lan rá»™ng vá»›i chữ hiếu, mà ngưá»i ta còn gá»i chà ng là tráng sÄ©, vì chà ng thưá»ng giúp đỡ nhân dân trong vùng ấy, bất luáºn gặp má»™t tai nạn gì chà ng thưá»ng giúp đỡ há» táºn lá»±c.
Vì chà ng ở núi, nên ngưá»i ta đặt chà ng những món tiá»n lá»›n để bắt các thú rừng hiá»n là nh như: nai, khỉ, chồn, thá» v.v… Tu Lại từ chối vì chà ng là má»™t Pháºt-tá» chÆ¡n-chánh, không bao giá» giết má»™t sinh váºt nà o dù nhá». Chẳng những chà ng không bắt chúng mà còn yêu mến chúng nữa, nên lâu ngà y chúng quen và thưá»ng gần đến chá»— hai mẹ con chà ng ở. Cái hang ấy bao giá» thà nh vui, hoa lạ nở hai bên, những tổ chim là m gần gÅ©i đó.
Có những đêm trăng sáng mẹ chà ng mẹ Pháºt, chà ng ngồi bên kết mấy thứ cá» khô thà nh áo để mặc mùa đông.
Nhưng đã sáu ngà y nay, trá»i mưa luôn không ngá»›t, gạo trong hang đã hầu cạn, chà ng lo ngại, nếu mưa cứ kéo dà i. Hôm nay trá»i bừng sáng, Tu Lại sung sướng quá, chà ng chà o mẹ rồi vác búa ra Ä‘i, đến chá»— thưá»ng đốn cá»§i, thì xa xa có bóng ba thiếu nữ. Thấy có ngưá»i, ba bóng kia bá» Ä‘i nÆ¡i khác. Chà ng để bầu nước xuống và sá»a soạn và o việc thì ồ tháºt, má»™t chiếc kim thoa óng ánh “nằm ngã nghiêng bên tảng đá, không còn nghi vì nữa, chà ng vá»™i nhặt lấy, rồi chạy theo ba thiếu nữ kia trả lại cho há», ngưá»i ta nhìn chà ng vá»›i cặp mắt cảm trá»ng. Nhưng ngưá»i tráng sÄ© không trả ân bằng tiá»n gạo được, vì ngưá»i ta biết tiếng chà ng nhiá»u lắm. Nhưng, từ độ ấy vá» sau, nÆ¡i hang mẹ chà ng thỉnh thoảng có ngưá»i Ä‘em biếu gạo trắng thịt ngon, trong lúc chà ng Ä‘i là m cá»§i vắng, cứ thế, rồi má»™t ngà y kia…
Má»™t sáng mai khi chà ng còn mÆ¡ mà ng chưa tỉnh hẳn thì có má»™t nà ng tiên đến ngồi bên chà ng, nà ng tiên ấy trên trá»i sa xuống lâu hay mau không biết, hồi nà o không hay, nhưng nà ng là tiên tháºt, vì nà ng đẹp quá. Má»™t tấm “voan†mà u nước biển phá»§ nhẹ toà n thân, trên mái tóc xanh là má»™t trà ng hoa tươi. Chà ng phải gượng vá»›i bá»™ áo sÆ¡ sà i cá»§a mình. Tu Lại lại ngồi phắt dáºy: “Nà ng là ai? Sao lại đến đây?â€
Thiếp là sương phụ đánh rÆ¡i chiếc kim thoa hôm ná», được tráng sÄ© cho lại, vá» nhà thiếp suy nghÄ©: “Ở Ä‘á»i già u sang không phải chÆ¡n hạnh phúc, được gần báºc hiá»n nhân má»›i chắc chắn sống má»™t lối sống cá»§a con ngưá»i biết sống! Tiếng nay già u có, cá»§a cải dư dáºt, cha mẹ không, chồng chết, chỉ có hai con thÆ¡, nay thiếp đến đây nguyện theo chà ng, mong chà ng đừng phụ, thiếp xin thay chà ng hầu hạ mẹ già , và giúp chà ng há»c hà nh để thà nh danh đức, hầu sau là m lợi Ãch cho Ä‘á»i, nếu chà ng cố chấp không nghe, thiếp rất tiếc tà i ba đức độ cá»§a chà ng vùi sâu trong hang thẳmâ€.
Tiếng nà ng trong và êm quá, trong như tiếng suối chảy, êm như tiếng chim kêu, nà ng nói vá»›i má»™t vẻ thiết tha thà nh tháºt. Câu chuyện má»›i cắc cá»› là m sao, má»—i lá»i nói cá»§a nà ng như rót và o tai tráng sÄ©.
Tu Lại mÆ¡ mà ng như ngưá»i trong má»™ng. Chà ng suy nghÄ©: “Không biết ta chiêm bao hay tháºt, mà nà ng là ngưá»i tháºt hay maâ€. Bá»—ng chà ng nghiêm nét mặt và bảo: “Tôi xem nà ng là ngưá»i Ä‘oan chÃnh lại già u sang là do phước báu cá»§a Ä‘á»i trước đã gây tốt nhiá»u, còn tôi chỉ là má»™t kẻ nghèo khổ, là m sao xứng đáng vá»›i nà ng và , theo tôi, má»™t ngưá»i sương phụ cần phải thá» chồng, nuôi con, dạy vẽ cho con nên ngưá»i, xứng vá»›i ý nghiã con ngưá»i má»›i phải. Thiết tháºt hÆ¡n, tôi nay còn mẹ già , nếu tôi láºp gia đình, tình yêu mẹ sẽ san sá»›t, nà ng còn có con thÆ¡, nếu nà ng láºp gia đình tình yêu con sẽ không còn nguyên vẹn, mẹ tôi cần có tôi má»›i vui, con nà ng cần có nà ng má»›i sống. Vì váºy tôi khuyên nà ng trở vá» nuôi con và dứt bá» câu chuyện nà y. Còn nà ng sợ đức độ tà i ba cá»§a tôi sẽ mai má»™t, nếu tôi quả có đức độ như nà ng tặng, thì trong rừng sâu các loà i cầm thú cÅ©ng cần có đức độ để che chở cho chúng, như thế có đức độ thì ở đâu mà lại không dùng được?
Nà ng tiên ấy bay Ä‘i, trá»i đương sáng bổng tối hẳn, ngưá»i tráng sÄ© cÅ©ng thấy nao nao trong lòng, nhưng rồi chà ng lại vui lên nhiá»u, vì chà ng đã chiến thắng. Song không hiểu vì sao, những chuyện kỳ lạ lại hay đến vá»›i ngưá»i nghèo lạ ấy.
Má»™t hôm, có má»™t ngưá»i lạ mặt hốt hoảng chạy đến lôi ra má»™t thoi và ng thắm, rồi thưa vá»›i Tu Lại: “Thưa tráng sÄ©, tôi xin biếu chút quà má»n nầy, nhá» tráng sÄ© giúp cho tôi má»™t lá»i nói. Ngà y mai đây, nếu có ai há»i: Có má»™t Ä‘oà n ngưá»i Ä‘i qua đây không? Thì tráng sÄ© nói cho má»™t tiếng “cóâ€, ở đây chỉ có tráng sÄ© và tôi, ngoà i ra không còn ai hay chuyện nà y cả; vả lại tráng sÄ© chỉ nói cho má»™t tiếng cÅ©ng không sao.â€. Nói xong , ngưá»i bá» và ng lại đó, rồi chạy mất, Tu Lại chưa kịp suy nghÄ© gì cả, nhưng chà ng vá»™i lượm và ng rồi chạy theo tháºt nhanh má»›i kịp. Tu Lại kéo tay ngưá»i kia: “Không, không, và ng ông hãy cầm lấy, tôi không thể theo lá»i ông được, tôi là má»™t ngưá»i Pháºt tá» không bao giá» là m việc ám muá»™i, má»™t lá»i nói cá»§a ngưá»i quân tá» trá»ng hÆ¡n nghìn và ng, nhưng má»™t lá»i nói còn trá»ng hÆ¡n cả thân mạng, nếu ông Ä‘em nghìn và ng hay dùng uy thế để hại mạng tôi, bảo tôi nói dối, thà chết chứ không bao giá» phạm giá»›i cấm cá»§a Pháºtâ€, nói xong Tu Lại bá» và ng rồi chạy thẳng.
Tiếng tốt cá»§a ngưá»i tráng sÄ© bay xa như ngá»n gió mát vô tình thổi từ rừng sâu và o đến thâm cung. A Dục Vương là ngưá»i hiếu kỳ, muốn thá» chà ng, nên những chuyện bá» rÆ¡i và ngưá»i cÆ¡n gái đến táºn hang chà ng chÃnh là cung nhÆ¡n cá»§a vua A Dục Vương. Sau mấy lần thá» thách, nhà vua biết Tu Lại là báºc hiá»n nhân nên Ä‘em lòng đố kỵ sai ngưá»i đến hại chà ng. “Tôi vâng lệnh nhà vua đến giết tráng sĩ†ngưá»i Ä‘ao phá»§ cầm gươm sáng bảo thế.
- Ồ, thế thì tốt quá, tôi rất cám ơn Ngà i đã vì tôi mà hủy giùm cái thân ô uế đầy tội lỗi nà y. Song tôi còn chút mẹ già nhỠngà i chiếu cố cho… Tên đao phủ ngạc nhiên trước thái độ thản nhiên củaTu Lại.
- Ông là vô tá»™i, nhà vua vì lòng đố kỵ sai tôi đến hại ông, váºy ông không giáºn nhà vua sao?
- Không, tôi không giáºn mà còn thương hại nhà vua đã gây nhiá»u nghiệp ác, trước khi chết tôi xin cầu Ãức Pháºt cho nhà vua phát Bồ Ãá» tâm hồi hướng thiện niệm.
Tên Ä‘ao phá»§ mÃm môi, đỠmặt đưa gươm lên cao dán xuống đầu chà ng… nhưng lưỡi gươm kia xuống từ từ rồi chui thẳng và o vá» kiếm…
Sáng hôm sau vua A Dục lên táºn hang chà ng ở, đến nÆ¡i, chà ng Ä‘i là m cá»§i sá»›m, vua chá» trá»n ngà y má»›i gặp. Vua A Dục từ tốn bảo: “Trẩm là m vua, trong nước có hiá»n tà i mà Trẩm biết cháºm tháºt là đáng tiếc! Ngà y nay nước nhà loạn lạc Trẫm mong tráng sÄ© vá» triá»u cùng Trẫm chăm lo việc nước, được váºy tháºt là hạnh cho nhân dânâ€. Chà ng từ chối năm bảy dạo, vua nà i nỉ đôi ba phen, cuối cùng chà ng hẹn trong bảy ngà y sẽ trả lá»i.
Trong bảy ngà y, ba lần vua đến thăm ba lần vua cho ngưá»i lên thăm há»i. Tu Lại há»i ý kiến mẹ, mẹ chà ng bảo:
“Hiện nay mẹ trong nước, nhà vua thì lãng mạn, hoang hung, hà khắc dân tình, nhân dân oán thán đến nổi hỠđặt tên nhà vua là Chiên Ãà La A Dục (ông vua hung tợn như ngưá»i hà ng thịt). Triá»u đình nịnh thần ô lại; ngoà i thì vua hung tà n, con ngá»— nghịch, vợ bất chánh, chồng bất lương… đạo đức hầu như mất hẳn tất cả tâm niệm xấu xa độc ác kết hợp lại do đó giặc cướp nổi lung tung. Con nay chấp kinh cÅ©ng phải tùng quyá»n, váºy nhân cÆ¡ há»™i nà y con có dịp Ä‘em giáo lý cá»§a Ãức Pháºt để cảm hóa quần sanh hầu mong cứu vãn nhân tâm, đưa lại sá»± an ninh cho nhân loạiâ€.
Vâng lá»i mẹ Tu Lại vá» triá»u, vua A Dục lấy hai chữ Quốc Bá»u (váºt quà cá»§a nước) tặng chà ng là m tên.
Trước hết Quốc Bá»u Ä‘em ba pháp quy y, năm Ä‘iá»u cấm giá»›i cảm hóa vua. Vua A Dục từ khi biết quy đầu vá» Pháºt không bao lâu trở thà nh má»™t vị minh quân. Ông đổi hẳn chÃnh sách, lấy đức độ trị dân, không dùng oai thế tà n bạo như trước nữa. Vì thế mà nhân dân trong nước trở lại cảm phục vua, từ đó đặt tên vua là ThÃch Ca A Dục (ông vua hay là m đìá»u nhân từ).
Trong nước nhà vua trá»ng những ngưá»i hiá»n hiếu, trừng trị kẻ hoang dâm, cấm hẳn sá»± xa hoa cá» bạc, săn bắn, triệt để không rựợu chè đà ng Ä‘iếm, ngưá»i già cả bệnh hoạn được săn sóc chu đáo, nhà nhà đá»u thá» Pháºt, trá»ng Tăng tu Pháp “Tháºp thiệnâ€*. Nếu ai phạm má»™t trong năm đìá»u răn phải bị trục xuất ra khá»i nước. Nhá» váºy, không bao lâu trong nước trở lại thái bình an lạc.
Thuáºt giả: Thể Quán
ÂÂÂÂÂ*Tháºp thiện: Mưá»i Ä‘iá»u là nh. Thân không giết hại, không trá»™m cướp, không tà dâm. Miệng không nói dối, không nói thêu dệt, không nói hai lưỡi, không nói độc ác. à không tham lam, không giáºn dữ và không si mê.
“Thắng lợi chân chánh là ở Pháºt-giáo chứ không phải vÅ© khÃâ€
A Dục.
Hại ngưá»i trở lại hại mình
Thuở xưa, trong hà ng Bà La Môn có má»™t ngưá»i dâm phụ đương lúc tuổi còn xuân xanh, sắc duyên đằm thắm, mà trong lòng đã mang má»™t khối tình rất lai láng. Mặc dầu nà ng đã có chồng, nhưng thưá»ng có tÃnh lẳng lÆ¡, vì thế hằng ngà y mÆ¡ tưởng việc ngoại tình. Tuy cái ý tưởng cá»§a nà ng muốn như váºy, nhưng ngặt trong nhà còn mẹ chồng, nên nà ng còn kiêng nể và phải đè nén lòng dục vá»ng cá»§a mình.
Má»™t hôm nà ng bèn nghÄ© ra má»™t mưu kế rất hiểm độc, bá» ngoà i thì nà ng thưá»ng giả mượn Ä‘iá»u hiếu thảo mà đối vá»›i mẹ chồng, nên hằng ngà y thưá»ng lo sắm những thức ăn ngon váºt lạ cho bà ăn uống, nhưng trong lòng chá» cÆ¡ há»™i để hại bà .
Ngưá»i chồng cá»§a nà ng thấy váºy, thì có ý mừng thầm mà nghÄ© rằng: “Ngà y nay mẹ ta đã tuổi cao sức yếu, mà lại may mắn gặp được má»™t ngưá»i vợ hiá»n, biết lo hết bổn pháºn là m dâu mà chăm sóc mẹ ta được ăn no ngá»§ khẻo trong khi đầu bạc da nhăn như váºy, tháºt là má»™t Ä‘iá»u hết sức vui mừng.â€
Ngưá»i dâm phụ biết chồng đã lầm kế cá»§a mình rồi, bèn thừa cÆ¡ nói vá»›i chồng rằng: “Thưa chà ng! Tuy thiếp đã hết lòng nuôi dưỡng mẹ như thế, nhưng sá»± ấy chẳng qua là điếu ở thế gian mà thôi, nên sá»± hiếu dưỡng cÅ©ng chưa lấy gì đáng gá»i là mỹ mãn cho lắm!
Váºy chà ng cÅ©ng nên tìm má»™t phương pháp chi khác, đặng hóa sanh độ tá» cho mẹ được siêu thoát linh hồn và được vãng sanh vá» cõi Trá»i mà hưởng những hạnh phúc thần tiên, thì chúng ta má»›i trá»n đạo là m con; chá»› những váºt chất ở Ä‘á»i nà y cÅ©ng chỉ là giả dối trong lúc còn sống mà thôi!â€
Ngưá»i chồng nghe vợ nói những lá»i tha thiết như thế, liá»n đáp rằng: “Nếu chúng ta muốn cho mẹ được mau siêu thăng lên cõi Trá»i, thì chỉ má»™t pháp cá»§a đạo Bà La Môn, là phải dùng hầm chất cá»§i mà đốt mẹ. Nhưng ta không nở là m như váºy.â€
Ngưá»i dâm phụ nghe chồng đáp thì biết đã trúng kế cá»§a mình nên nói thêm rằng: “Phải lắm! Trong đạo hạnh cá»§a mình đã có pháp giải thoát siêu thăng như váºy thì chúng ta cÅ©ng nên thi hà nh liá»n, đặng cho mẹ được lên chốn thiên đưá»ng hưởng lá»™c Trá»i, mà chúng ta cÅ©ng Ä‘á»n đáp được ân sanh thà nh nữaâ€.
Nghe qua mấy lá»i cá»§a vợ, ngưá»i chồng liá»n tin, chá»› chẳng ngá» vợ xúi đốc là m như thế là có ý quyết hại mẹ mình, nên chà ng ra ngoà i đồng ruá»™ng đà o má»™t cái hầm rất lá»›n mà lại tháºt sâu, và chở cá»§i Ä‘em chất dưới hầm, rồi đốt lá»a hừng lên đỠlòm.
Ãoạn chà ng lại láºp má»™t tiệc ở gần cái hầm, rồi trở vá» nhà dẫn mẹ ra đó đứng là m chá»§ tiệc và má»i cả thảy những bà con tân khách cùng các chúng Bà La Môn đến dá»± và uống rượu nghe Ä‘á»n.
Sau khi yến tiệc vừa xong, các tân khách Ä‘á»u lui vá» nhà , hai vợ chồng ngưá»i dâm phụ bèn dẫn mẹ ra mé hầm xem, rồi thình lình xô mẹ xuống hầm.
Ngưá»i vợ tưởng chắc rằng xác thịt cá»§a mẹ chồng đã tiêu ra tro rồi, còn ngưá»i chồng lại tin rằng mẹ mình đã tiêu diêu tá»± tại nÆ¡i cõi Trá»i, nên dắt nhau trở vá» nhà .
NgỠđâu trong hầm ấy lại có má»™t khoảng trống không có lá»a, khiến bà sa và o đó mà chẳng có Ä‘iá»u gì hại đến tánh mạng, nên bà có thể tìm đưá»ng chui ra được.
Khi bà ra khá»i chốn hiểm nguy rồi, thì trá»i đã vá» khuya, bốn bá» tÄ©nh mịch, bà lần mò theo đưá»ng cÅ© trở vá» nhà . Nhưng vì đưá»ng xa và trá»i lại tối Ä‘en như má»±c nên bà má»›i gắng leo lên má»™t nhà nh cây to và ráºm để ẩn thân.
Trong khi bà ngồi trên cây, bá»—ng đâu có má»™t lÅ© ăn trá»™m vừa đến nghÄ© tại dưới gốc. Bà liá»n tằng hắn má»™t tiếng lá»›n, bá»n trá»™m hoảng kinh láºt Ä‘áºt bá» chạy tứ tán, để lại những đồ cá»§a chúng nó đã lấy cá»§a ngưá»i.
Ãến khi trá»i vừa tảng sáng, bà liá»n leo xuống, thì thấy những đồ châu báu và bạc tiá»n đầy dưới gốc nên bà lá»±a nhÅ©ng món quý giá như: và ng, bạc, ngá»c, ngà , xuyến, bông tai…rồi lần lượt Ä‘em vá» nhà .
Con dâm phụ thấy mẹ chồng trở vá», liá»n kinh hãi và tưởng rằng bà đã hiện hồn vá» nhà , nên nhắm mắt và lánh mặt cúi đầu, chẳng dám chà o há»i. Còn chồng cá»§a nà ng thì lại tưởng mẹ cá»§a mình đã được siêu sanh nÆ¡i cõi Trá»i, nay vá» thăm mình, nên láºt Ä‘áºt chấp tay lại mẹ mà nói rằng: “Con nhá» vợ cá»§a con khuyên bảo dùng phương pháp “Hóa sanh độ tá», thoát kiếp siêu hồnâ€. Nên nay mẹ được lên cõi Trá»i mà vá» thăm con, thì con rất vui mừngâ€.
Bà mẹ nghe con nói như váºy má»›i biết dâu mình đã muốn hại mình, nên bà “nhân kế tá»±u kếâ€, nghÄ©a là bà dùng cái kế cá»§a ngưá»i dâu đã hại bà đó mà trở lại hại nó. Bà bèn nói lại rằng: “Mẹ nhá» hai vợ chồng con là m phép siêu thăng cho mẹ, nên nay mẹ được giải thoát mà sanh vá» cõi Trá»i, hưởng được nhiá»u Ä‘iá»u phước báo. Hai vợ chồng con ăn ở như váºy má»›i được trá»n phần hiếu thảoâ€.
Bà lại day qua mặt ngưá»i dâu, và đưa mấy món báu cầm nÆ¡i tay mà nói rằng: “Những món: ngá»c, bông tay, vòng, và ng, xuyến nầy là váºt cá»§a ông bà con cáºy mẹ Ä‘em vá» cho con. Nhưng vì mẹ chân yếu gối đùn, thân gầy sức má»ng, nên xách Ä‘em vá» chẳng đặng nhiá»u. Vả lại mấy ngưá»i ấy nhắn vá»›i mẹ bảo con cÅ©ng là m phép siêu thăng như con đã là m mẹ váºy, đặng con lên Thiên đưá»ng mà lãnh lấy những đồ châu báu ấy còn rất nhiá»uâ€.
Ngưá»i dâm phụ nghe mẹ chồng mình nói như váºy, tưởng là sá»± tháºt, nên vui mừng mà nói vá»›i chồng rằng: “Ngà y nay mẹ có duyên sa xuống hầm lá»a mà được lên cõi Trá»i hưởng những váºt lạ cá»§a báu; nhưng tiếc vì thân mẹ già yếu, nên chẳng Ä‘em hết cá»§a cải vỠđược. Váºy nếu chà ng bằng lòng cho phép thiếp là m phép siêu thăng như mẹ váºy, thì chắc thiếp Ä‘em tất cả những đồ châu báu ấy vá» hết, khi ấy chúng ta sẽ trở thà nh đại phú gia, mặc sức cùng nhau hưởng sá»± sung sướng!â€
Ngưá»i chồng nghe vợ tỠý như thế, thì cÅ©ng vui vẻ bằng lòng, liá»n đà o má»™t cái hầm là m y theo cách đã thiêu mẹ mình ngà y trước.
Nhưng than ôi! Khi hầm lá»a vừa sắp đặt xong, con dâm phụ kia liá»n gieo mình xuống, cá»§a cải châu báu đâu chẳng thấy trái lại phải bị ngá»n lá»a thiêu đốt nóng không thể tưởng tượng và kết quả tá»™i lá»—i tiêu tan thà nh tro bụi. Tháºt là má»™t quả báo rùng rợn đáng là m gương cho những nà ng dâu bất hiếu vá»›i mẹ chồng.
TrÃch sách:
Gương nhân quả
Hại ngưá»i sẽ bị ngưá»i hại,
Oán ngưá»i sẽ bị ngưá»i oán,
Mắng ngưá»i sẽ bị ngưá»i mắng,
Ãánh ngưá»i sẽ bị ngưá»i đánh.
Bố thà bất nghịch ý
Thuở xưa, có má»™t nước hiệu là Diệp Ba, vua tên là Thi TÃ, lấy phép chÆ¡n chánh trị vì, chẳng há» là m tổn lê dân. Vua có 4.000 quan thượng thÆ¡, 500 thá»›t voi bạch, cai quản 60 tiểu bang và 800 thôn xã. Vua tuy có hai muôn vương phi mỹ nữ, song không có bà nà o có con. Ngà i khẩn cầu chư Thánh chúng, Thần núi, Thần nước.
May thay! Một bà bỗng có thai.
Thiên tá» bổn thân săn sóc chánh cung rất chu đáo. Ngà i lại ra lệnh lo nà o nệm thúy gối loan cho bà an nghỉ, nà o món ăn cho mỹ vị, thức uống cho tinh khiết đặng bà dùng. Sau chÃn tháng đến ngà y mãn nguyệt khai hoa, bà sanh đặng má»™t hoà ng nam đặt tên là Tu Ãại Noa. Hay tin nà y, cả thảy quý phi trong cung Ä‘iện Ä‘á»u há»›n hở vui mừng.
Thá»i gian qua, Thái tá» Tu Ãại Noa đã được 16 tuổi. Ngoà i văn võ kiêm toà n, lại thêm lá»… nhạc cung đà n cÅ©ng là tá»™t chúng. Ngà i phụng kÃnh Hoà ng-phụ và Mẫu-háºu chẳng khác chi như thánh. Vua cha lại dá»±ng riêng cho Hoà ng-tá» má»™t đà i các nguy nga rá»±c rỡ. Tuy trẻ tuổi, song Ãông cung lại quý sá»± phước thiện, bố thà cho nhân loại, thượng cầm hạ thú. à Ngà i chỉ muốn cho tất cả chúng sanh được an vui tá»± tại.
Khi đến tuổi trưởng thà nh, vua cha Ä‘Ãnh hôn cho Ngà i vá»›i nà ng Mạn Trà , con má»™t vị Thiên tá». Công chúa sắc đẹp tuyệt trần và đức hạnh không ai sánh kịp.
Ngà y tháng qua, vợ Ãông cung sinh được má»™t trai, gái. Thuở ấy Hoà ng tá» nhá»› pháp bố thà Ba La Máºt. Ngà i xin phép vua cha dạo chÆ¡i và xem cảnh váºt, Ngà i thấy những ngưá»i nghèo, Ä‘ui, Ä‘iếc, câm, Ä‘i dá»c đưá»ng, trong lòng ưu ái, không hân hoan chút nà o. Vua cha há»i, Ãông cung nói: “Tâu Hoà ng phụ, con ra thà nh thấy ngưá»i nghèo, Ä‘iếc, Ä‘ui, câm; con động mối từ tâm, xót lòng trắc ẩn. Con muốn tâu Hoà ng phụ biết ý muốn cá»§a con, song con còn ngần ngại e Hoà ng phụ không nháºn lá»iâ€.
Hoà ng thượng nói: “Con muốn Ä‘iá»u gì, cha cÅ©ng hoan há»· ban cho như ýâ€. Ãông cung nói: “Con muốn lấy tất cả trong kho tà ng cá»§a Hoà ng phụ, Ä‘em bố thà cho má»i ngưá»i, bất luáºn ai xin váºt chi thì con cho váºt ấyâ€, Hoà ng phụ đáp: “Hay thay con cứ thi hà nh theo bổn nguyện, cha không cấm cảnâ€.
Ãông cung xin các quan hầu cáºn Ä‘em đồ châu báu ra bà y biện nÆ¡i bốn cá»a thà nh và ngoà i chợ đặng bố thà cho tất cả nhân loại. Tám phương trá»i đất Ä‘á»u hay việc là nh cá»§a Hoà ng tá». Bốn hướng xa xôi ngà n dặm, Ä‘ua nhau lặn suối trèo non, đến chịu thá» thÃ. Ngưá»i đói rách, Hoà ng tá» cho ăn mặc, kẻ xin bạc và ng châu báu, Hoà ng tá» lại cấp cho, ai ai cÅ©ng được lòng hả dạ.
Thá»i ấy có má»™t ông vua nghịch sanh lòng nham hiểm, hay tin Hoà ng tá» bố thà bất luáºn là ai cùng váºt gì, má»›i há»™i các đình thần và các vị Bà La Môn trong nước bà n bạc rằng: “Ta nghe vua nước Diệp Ba có má»™t thá»›t tượng bạch, tên là Tu Ãà n Diên chạy bay được trên liên hoa. Voi ấy đã dõng mãnh lại mạo hiểm trong việc chiến tranh, trăm tráºn trăm thắng, chả biết chư khanh có ai chịu Ä‘i xin voi ấy chăng?â€. Các quan văn võ lắc đầu trương mắt nhìn nhau; song trong hà ng Bà La Môn có tám ông tâu rằng: “Chúng tôi nguyện là m như ý, cúi xin Hoà ng thượng ban cho chúng tôi Ãt đồ hà nh lýâ€. Vua dạy cấp đồ Ä‘i đưá»ng và nói rằng: “Ta rất tin cáºy các ngươi, nếu các ngươi xin được voi ấy, ta sẽ trá»ng thưởngâ€.
Tám ông Bà La Môn tay cầm tÃch trượng lên đưá»ng, khi lên thác khi xuống ghá»nh, lần hồi đã tá»›i nước Diệp Ba. Chúng há»i thăm đến trước cá»a Ä‘á»n Hoà ng tá», thảy Ä‘á»u chống gáºy kim cương, chân đứng chân treo, day mặt vô cá»a. Ngưá»i giữ cá»a và o báo cho Ãông cung, Ngà i liá»n ra thi lá»… má»™t cách tôn trá»ng, chẳng khác chi nghÄ©a cha con. Ãoạn thái tá» há»i: “Bạch quý Ngà i, quý Ngà i ở đâu đến đây? Ãi đưá»ng sá xa xôi có cá»±c khổ chăng? Cảm phiá»n quý Ngà i cho tôi biết có việc chi quan hệ mà phải chịu nhá»c nhằn treo chân như thế nà y?â€. Tám vị Bà La Môn đáp: “Thưa Hoà ng tá» Ãông cung, chúng tôi mạn nghe Ãông cung mở đưá»ng phước thiện, bố thà bất luáºn là ai cùng bất cứ cá»§a cải gì, nên danh thÆ¡m cá»§a Ngà i truyá»n khắp tám phương, công đức cá»§a Ngà i quả tháºt vô lượng vô biên, xa gần Ä‘á»u chúc tụng, không còn má»™t ai không biết. Chúng bần đạo lấy đó tin chắc chắn như lá»i. Thưa Hoà ng tá» Ãông cung, tháºt Ngà i là con cõi thượng thiên, thế thì lá»i nói Ngà i còn hÆ¡n kim thạch. Váºy nếu Ngà i thà nh tâm bố thÃ, chúng bần đạo xin Ngà i hoan há»· cho chúng tôi bạch tượng bay trên liên hoaâ€.
Ãông cung liá»n đến chuồng ngá»±a dắt ra má»™t con voi bạch song các vị Bà La Môn lại nói: “Thưa Hoà ng tá» Ãông cung, không phải thá»›t voi nà y, chúng tôi xin đây là xin bạch tượng chạy được trên hoa sen, tên nó là Tu Ãà Diênâ€. Hoà ng tỠđáp: “Cha tôi thương mến voi ấy lắm, chẳng khác chi tôi, tôi không thể tá»± quyá»n cho các Ngà i. Nếu tôi cho thì cha tôi hết thương tưởng tôi, lại còn Ä‘uổi tôi ra khá»i nước nữaâ€. Nhưng Ãông cung lại nghÄ© rằng: “Trước kia ta đã láºp trá»ng nguyện Bố Thà Bất Nghịch Ã, nếu ta từ chối thì ta tá»± bác đại nguyện cá»§a ta, ta nên cho voi ấy má»›i có thể đạt được pháp Ba La Máºtâ€. Ãông cung không còn ngần ngại nói: “Bạch quý Ngà i, tôi không dám là m quý Ngà i báºn lòng vì má»™t sá»± nhá» nhen đó†Hoà ng tá» dạy tùy tùng thắng bà nh và ng và dắt tượng ra tức tốc. tay trái Ngà i bưng nước rá»a tay cho các vị Bà La Môn, tay mặt dắt voi trao cho quý khách. Vừa được voi bạch, tám ông Bà La Môn liá»n ca tụng “Bồ đỠtâm†và cảm tạ Ãông cung, lá»™ vẻ hân hoan, và vá»™i vã lên đưá»ng. Ãông cung lại còn nói vói: “Xin quý Ngà i hãy Ä‘i cho chóng, kẻ Hoà ng phụ tôi biết lại cho ngưá»i theo bắt voiâ€. Trong nháy mắt, tám ông Bà La Môn biệt dạng.
Vừa nghe Hoà ng tá» cho kẻ nghịch tượng báu, các quan văn võ Ä‘á»u sững sốt, lo sợ rằng: “Nước ta nhá» có voi ấy mà dẹp nạn can quaâ€.Quần thần liá»n và o tâu vá»›i vua: “Muôn tâu bệ hạ, Ãông cung đã Ä‘em voi báu mà cho kẻ thù nhà , Bệ hạ dá»±ng nên bá» cõi cÅ©ng nhá» có voi ấy oai phong lẫm liệt, má»™t mình có thể chống cá»± 60 thá»›t voi khác như chÆ¡i; nay Ãông cung lại cho kẻ nghịch, chúng hạ thần cho đó là điá»m mất nước. Chúng tôi tâm hồn rối loạn, cúi xin Hoà ng thượng định Ä‘oạt. Bố thà bất nghịch ý cá»§a Ãông cung theo thiên kiến cá»§a chúng tôi thì chẳng kÃp thì chầy, Hoà ng tá» chẳng những vét sạch cả cá»§a cải trong kho tà ng mà thôi, lại chúng tôi sợ e Ngà i còn cho cả nước và vợ con Ngà i nữaâ€.
Vua nghe tâu không bằng lòng, liá»n cho đòi má»™t vị Ãại thượng thÆ¡ đến há»i: “Khanh cho Trẫm biết có phải Thái tá» bắt bạch tượng cho kẻ nghịch chăng?â€.
Muôn tâu Bệ hạ quả tháºt như lá»i.
Vua há»™i nghị tất cả đình thần để thẩm án Ãông cung. Má»™t quan thượng thÆ¡ tâu: “Kẻ nà o và o chuồng tượng thì chặt chân, kẻ nà o dắt tượng thì cắt tay, kẻ nà o thấy dắt tượng thì móc mắtâ€. Má»™t quan thượng thÆ¡ khác lại tâu: “Xin Hoà ng thượng cho công án tá» hình cho cả thảy thá»§ phạm và đồng lõaâ€. Thấy quần thần phân vân và ý kiến không đồng, Vua lại thêm tha thiết và phán vá»›i triá»u đình: “Con Trẫm chẳng những ham tu tuệ mà thôi, lại còn má»™ đưá»ng phước thiện. Ãối vá»›i mấy Ä‘iá»u ấy Trẫm không thể ngăn cản, huống chi nay Trẫm nỡ đà nh bắt buá»™c hà nh hình cùng hạ ngụcâ€. Má»™t vị Ãại Thượng thÆ¡ bác bẻ ý kiến cả thảy triá»u đình, rồi quỳ xuống tâu: “Theo thiển kiến cá»§a tôi, Ngà i nên Ä‘uổi Thái tá» ra khá»i nước và đà y ngưá»i ở chốn lâm sÆ¡n 12 năm hòng ngưá»i ăn năn hối ngá»™â€.
Vua theo ý kiến ấy, dạy đòi Ãông cung và o há»i: “Có phải ngươi bắt bạch tượng cho kẻ nghịch chăng?â€
- Muôn tâu Hoà ng phụ, quả tháºt váºy.
Vua lại há»i: “Sao ngươi lại dám bắt bạch tượng cho kẻ nghịch mà không trình cho ta hay trước ?â€
- Thưa Hoà ng phụ, trước kia Hoà ng phụ cho phép con bố thà như ý mà không ngăn cấm một việc chi. Bởi thế nên con không tâu lại với Hoà ng phụ việc con là m phước.
Thánh Hoà ng nói: “Lệnh ta ban thuá»™c vá» ngá»c ngà châu báu, chá»› không can hệ vá»›i tượng bạchâ€.
Thái tỠđáp: “Muôn tâu Hoà ng phụ, các váºt ấy Ä‘á»u là cá»§a cải cá»§a Hoà ng phụ tất cả, con không ngá» phải ngoại trừ tượng bạchâ€. Hoà ng thượng phán: “Ngươi phải tức tốc ra khá»i nước nà y, ta đà y ngươi tại núi Ãà n Ãặc 12 năm.
Thái tá» tâu: “Con không cải lệnh Hoà ng phụ, song con xin Hoà ng phụ cho phép con ở lại thêm bảy ngà y đặng bố thà thêm cho mãn nguyệnâ€.
Thiên tá» phán: “Ta dạy ngươi cÅ©ng vì sá»± bố thà cá»§a ngươi thái quá, chẳng những là m tiêu tan kho báu cá»§a ta, lại là m cho nước mất má»™t linh váºt. Ngươi không được ở lại đây thêm bảy ngà y, hãy ra khá»i nước bây giá», ta không cho phép đâuâ€.
Thái tá» tâu: “Con không dám trái lệnh Hoà ng phụ, nhưng vì con còn chút Ãt cá»§a cải riêng, muốn Ä‘em bố thà cho trá»n vẹn chá»› con không dám đá động đến kho tà ng cá»§a nước nữa…â€
Hai muôn cung phi đồng xin vua để cho Hoà ng tỠở lại bảy ngà y rồi sẽ đà y đi cũng chẳng muộn.
Vua nháºn lá»i.
Thái tá» dạy cho gia dịch truyá»n cho tháºp phương hay: ai muốn cá»§a cải, thì đến Ngà i cung cấp cho.
Nhân dân ở bốn phương trá»i nghe đồn Ä‘á»u tá»›i cá»a Ä‘á»n; Hoà ng tá» rất ân cần thiết đãi thức ăn uống, chăm nom phân phát cá»§a cải, má»i ngưá»i Ä‘á»u được vui vẻ. Trong bảy ngà y, bố thà hết cá»§a cải. Ngưá»i hà n vi trở nên phú quÃ; cả muôn ngưá»i Ä‘á»u nhỠđó được no ấm hân hoan.
Ãông cung và o từ tạ Công chúa Mạn Trà và nói rằng: “Vì tôi bố thà thái quá, đã vét sạch kho tà ng lại còn cho kẻ nghịch tượng bạch kỳ tà i, nên Hoà ng phụ và triá»u đình đà y tôi 12 năm lên núi Ãà n Ãặcâ€.
Bà Mạn Trà nói: “Muốn nước thạnh nhà an, tôi xin cầu chúc Ãức Thánh hoà ng, các thượng quan cùng quân nhân lá»›n nhá» trong nước, thảy Ä‘á»u được già u sang, an vui vÄ©nh viá»…n. Còn tôi thì nguyện theo cùng Thái tá» và o chốn thâm sÆ¡n mà tu hà nh pháp Bát nhãâ€.
Ãông cung nói: “Ngưá»i nam tỠở núi non hiểm địa còn khó giữ được bình tÄ©nh vá»›i cá»p hùm cùng các loà i thú dữ khác; Vương phi đã quen thanh nhà n, là m sao chịu nổi vá»›i cảnh khó khăn và đá»i vô vị. Công chúa ở thì đà i các nguy nga, mặc ròng tÆ¡ lụa, nghỉ toà n nệm gối, ăn uống tinh đồ mỹ vị; còn trên sÆ¡n lâm, nghỉ toà n mà n trá»i chiếu đất, nệm gối bằng cá» rÆ¡m, thức ăn toà n là hoa quả. Lại thêm mưa, gió, sấm sét, sương, tuyết là m cho vỡ mặt kinh tâm. Khi lạnh thì lạnh thấu xương, khi nóng thì nóng phá»ng trán. NÆ¡i cây cối không bá» nương dá»±a, dưới đất thì cá» gai, đá sá»i cùng loà i sâu bỠđộc địa, là m sao Vương phi lại chịu nổi cảnh Khổ ấy?â€
Bà Mạn Trà đáp: “Nếu thiếp xa cách Hoà ng tá» thì cần gì nệm thúy gối loan, sÆ¡n hà o hải vị. Hôm nay đứng trước hoà n cảnh nà y thì lẽ đương nhiên chà ng đâu thiếp đó cho trá»n đạo vợ chồng. Nước lấy cá» là m biểu hiệu, khói thì có lá»a, vợ thì có chồng. Thiếp chỉ biết gởi thân cho lang quân, mặc dầu mưa tối nắng chiá»u. Thiếp tưởng: lang quân chẳng khác chi thần thức cá»§a thiếp, nếu thần thức xa lìa thì thân kia tan rã. Vả lại lúc lang quân láºp đà n bố thÃ, thiếp cÅ©ng dá»± và o, khi lang quân lìa quê hương nếu có ngưá»i đến xin thá» thÃ, Thiếp biết nói là m sao vá»›i há»? Lúc thiếp nghe ai khẩn cầu vá»›i thà chá»§, thiếp quá cảm động có thể chết đặng váºyâ€.
Ãông cung nói: “Tôi mở đưá»ng bố thÃ, không từ chối má»™t ai, nếu có ngưá»i đến xin hai con, tôi rất hoan há»· nháºn lá»i. Khi ấy Công chúa không vui lòng hưởng ứng, có phải là m rối loạn tâm từ thiện cá»§a tôi không? Tốt hÆ¡n là Công chúa đừng theo tôi là m chiâ€.
Mạn Trà đáp: “Hoà ng tá» chá»› có lo xa, tôi xin tán thà nh má»i việc phước thiện. Lang quân ôi! “Trong trá»i đất không còn ai nhân đức hÆ¡n lang quân!â€
Ãông cung nói: “Nếu quả Vương Phi đồng tình thì không gì quý hóa bằng!â€.
Ãông cung dắt vợ con và o viếng mẹ và từ giả lên đưá»ng. Thái tá» thưa: “Cúi xin Mẫu háºu hãy năng nhắc nhở Thánh hoà ng; lấy luáºt chân chánh trị nước chăn dân, chá»› để tà đạo sang nháºp nước nhà â€.
Nghe lá»i Ãông cung, Hoà ng háºu bồi hồi cảm động âu sầu. Bà nói giữa cung phi: “Ta Ä‘em thân cứng cá»i như sắc đá, lấy lòng bá»n bỉ hÆ¡n gang thép mà phò Hoà ng thượng không chút chi lá»—i lầm. Nay ta có má»™t mụn con vá»n vẹn, nó lại bá» ta mà đi, tưởng tá»›i chừng nà o thì tâm bà o ta đứt từng Ä‘oạn! Nhá»› khi con còn trong bụng mẹ, chẳng khác chi lá trên nhà nh, cà ng ngà y cà ng lá»›n, ta nuôi con đến tuổi trưởng thà nh, nó lại Ä‘i xa, bá» ta hiu quạnh! Các Vương phi khác sẽ được thú vui chÆ¡i, còn ta thì Hoà ng thượng sẽ hết yêu vì ta nữa. Ta xin thà nh tâm chú nguyện cùng cao xanh cho con ta mau được trở vá» xứ sởâ€.
Ãông cung cùng vợ con đồng lạy mẹ rồi lui ra.
Hai muôn quý phi má»—i bà đá»u Ä‘em ngá»c trân châu đặng hiến cho Ãông cung; bốn ngà n Thượng thÆ¡ Ä‘em trà ng hoa và báu dâng cho Hoà ng tá».
Hoà ng tá» ra cá»a thà nh hướng Bắc, Ngà i lấy cả thảy bảy váºt báu, ngá»c và bông hoa bố thà cho má»i ngưá»i. Cả thảy quan dân lá»›n nhá» vô số đến đưa đón cháºt đưá»ng, chen nhau dâng lá»… váºt cùng chúc từ cho Hoà ng tá». Há» bà n luáºn cùng nhau và nói: “Ãông cung thái tá» là ngưá»i trá»n là nh, là báºc vÄ© nhân trong nước. Vì sao Hoà ng thượng lại xua Ä‘uổi má»™t vị Hoà ng tá» quý nhất và hiếm có trong Ä‘á»i nà y?â€. Cả thảy má»i ngưá»i Ä‘á»u hoà i tâm thương tiếc.
Ra khá»i thà nh, Hoà ng tá» xin thần dân trở gót đặng Ngà i lên đưá»ng. Lúc quay lưng, quan dân lá»›n nhá» Ä‘á»u bi cảm và khóc nức nở.
Thái tá» lên xe vá»›i vợ con, tá»± cầm cương dục ngá»±a. Ãi má»™t khoảng đưá»ng xa xa. Thái tá» dừng xe dưới bóng cây nghÄ© mát. Bá»—ng có má»™t ngưá»i Bà La Môn đến xin Ngà i con ngá»±a. Thái tá» mở ngá»±a ra cho, rồi để hai con lên xe, mang gá»ng xe và o kéo thế cho ngá»±a, Công chúa thì ở sau xe đẩy tá»›i. Ãi thêm được má»™t khúc đưá»ng, lại gặp má»™t ngưá»i Bà La Môn, đón xin cái xe. Ãông cung liá»n nháºn lá»i. Ãi má»™t khúc xa hÆ¡n nữa, lại gặp ngưá»i Bà La Môn xin bố thÃ. Thái tá» nói: “Tôi không muốn từ chối, song cá»§a cải tôi đã hếtâ€. Ngưá»i Bà La Môn đáp: “Nếu Ngà i không còn cá»§a cải gì khác, nhá» Ngà i cho tôi y phục cá»§a Ngà i Ä‘ang mặc trong mìnhâ€. Ãông cung lấy quần áo tốt cá»§a mình cho, rồi mặc đồ cÅ©. Ãi má»™t đổi xa nữa, lại gặp má»™t ngưá»i Bà La Môn đến thá» thÃ, Ngà i cho quần áo cá»§a hai con. Ãông cung đã bố thà cả xe, ngá»±a, cá»§a cải và áo quần mà không buồn không tiếc má»™t chút nà o. Bấy giá» Ãông cung thì cõng con trai, Công chúa thì bồng con gái, Ä‘i bá»™ lên đưá»ng. Cả thảy vợ chồng con cái Ä‘á»u hân hoan, nhắm non thẳng dặm.
Núi Ãà n Ãặc xa lắm, cách châu thà nh hÆ¡n 6.000 dặm. Muốn Ä‘i đến nÆ¡i, phải trải qua không biết bao nhiêu hầm hố bùn lầy, phải nhịn đói chịu khát nữa.
Cứ ngà y Ä‘i đêm nghỉ, xuân qua thu lại, hè mãn đông sang, tá»™i nhân đã đến núi Ãà n Ãặc. Hoà ng tá» ngắm xem phong cảnh thấy núi cao chÆ¡m chởm oai nghi, cây cá» sầm uất thạnh máºu. Các thứ chim ca hót vá»›i giá»ng véo von, hồ trong hoa nở nước ngon trái ngá»t vá»›i vô số ngá»—ng, hạc, vịt, chà i cùng các loà i chim ăn dưới nước.
Hoà ng tá» nói vá»›i vợ: “Ở đây cây má»c thẳng bằng, cao sừng sá»±ng táºn trá»i xanh mà không lay động. Chúng ta sẽ được uống nước ăn trái ngá»t, ở trong hang đá; chúng ta sẽ tu hà nh pháp Bát nhã (Phương pháp dùng trà tuệ để quan sát chiêm nghiệm, tìm tòi sá»± tháºt cá»§a sá»± váºt). Ãông cung vô núi, cả thảy thượng cầm hạ thú Ä‘á»u vui mừng đến nghinh tiếp Ngà i.
Trên chóp núi có má»™t vị tu hà nh tên là A Châu Ãà . Ngà i được 500 tuổi và đức hạnh dung thông. Ãông cung đến thi lá»… rồi lui ra đứng dáºy và nói: “Bạch Ngà i hiện giá» chúng tôi chưa biết phải ở nÆ¡i nà o có thức ăn uống?â€.
Ông A Châu Ãà đáp: “Toà n núi nà y là cảnh thiên thai, Ngà i ở đâu lại không được? Núi nà y chá»— nà o cÅ©ng tinh sạch và thanh tịnh, Ngà i muốn hà nh pháp Bát nhã lại còn Ä‘em vợ con theo là m chiâ€.
Hoà ng tá» chưa kịp trả lá»i, bà Mạn Trà cháºn há»i: “Ngà i tu được bao lâu?â€
- Tôi ở núi nà y được đâu 400 hay là 500 năm.
- Má»™t ngưá»i như tôi ước tu bao nhiêu năm má»›i đắc huệ? Giả tá»· tôi ở núi nà y lâu hÆ¡n cổ thá» cÅ©ng khó tÃnh cho ra đến chừng nà o đạt được đạo Bồ Ä‘á».
Ông tiên đáp: “Kỳ tháºt mấy câu chuyện ấy, tôi cÅ©ng không biết đượcâ€.
Ãông cung há»i: “Ngà i có nghe nói đến tên Thái tá» Tu Ãại Noa, con cá»§a vua nước Diệp Ba chăng?â€.
Vị tu sÄ© đáp: “Tôi thưá»ng nghe nói đến tên, song không biết mặtâ€.
Thái tá» nói: “Ãông cung ấy là tôi đâyâ€.
Vị tu sÄ© há»i: “Ngà i muốn tu pháp môn nà o?â€.
Thái tỠđáp: “Tôi muốn tu theo Ãại thừaâ€.
Vị tu sÄ© nói: “Ãối vá»›i công đức cá»§a Ngà i, tôi tưởng chẳng bao lâu Ngà i đạt được mục Ä‘Ãch viên mãn: Chừng Ngà i đắc đạo vô thượng, hoà n toà n sang suốt, tôi sẽ là đệ tá» thứ nhất cá»§a Ngà i có phép siêu phà m nháºp thánhâ€. Rồi ông chỉ cho Thái tá» má»™t chổ ở. Thái tá» bắt chước ông tròng cương và o đầu và vấn tóc, lượm nhánh và lá cây cất bốn lá»u tranh cho mình, vợ và con.
Con trai tên là Ãa Ly 7 tuổi, mặc quần áo bằng cá» rÆ¡m theo cha, con gái tên là Kê Na Diên mặc quần áo bằng da nai theo mẹ.
Trên núi chim chóc và cầm thú vui cưá»i tá» lòng tÃn ngưỡng và sùng bái Hoà ng tá». Khi Thái tá» Ä‘i tá»›i đâu thì ở đó hang hóc ná»™i mạch nước, cây khô lại đơm bông trổ lá, loà i sâu bá» và ác thú thảy Ä‘á»u trốn mất: loà i thú ăn thịt trở lại ăn cá», cây sai trái, chim đồng tình kêu hót. Bà Mạn Trà lo hái trái cho Hoà ng tá» và con ăn. Còn hai trẻ khi thì Ä‘i chÆ¡i vá»›i cầm thú nÆ¡i mé rạch, khi lại ở đó suốt đêm. Lần kia Ä‘uổi thú chÆ¡i, con trai Ãa Ly cởi sư tá», sư tá» nhảy, Ãa Ly té xuống đất trầy mặt chảy máu. Má»™t con khỉ thấy, leo lấy lá cây chùi máu, rồi dắt lại bá» ao rá»a. Hoà ng tá» thấy tấn tuồng ấy, thầm nói: “Loà i cầm thú cÅ©ng có lòng thương nhân loại như váºyâ€.
Trong thá»i kỳ ấy, tại xứ Câu Lưu có má»™t ngưá»i Bà La Môn nghèo khổ, bốn mươi tuổi, không con, có vợ, Vợ chà ng thì yểu Ä‘iệu, đẹp đẽ, phương phi; còn chà ng thì xấu xa, mình mẫy Ä‘en Ä‘iu, diện mạo quá dị tướng, chẳng khác chi yêu ma quá»· mị. Vợ chà ng gá»›m ghét mong sao chà ng chết phứt cho rồi. Ngà y kia cô ta Ä‘i múc nước gặp má»™t đám trai tráng nhạo báng chồng nà ng và nói: “Bà thì và tợ thiên kim, cá»› sao lại là m vợ má»™t ngưá»i như thế?â€.
Cô ta trả lá»i: “Cái đầu già nua ấy bạc trắng như sương, sá»›m tối tôi hằng trù rá»§a cho nó chết, chẳng biết sao nó không nhúc nhÃchâ€. Ãáp rồi tá»± than thân trách pháºn, vá» nhà khóc lóc vá»›i chồng. “Thiếp Ä‘i múc nước gặp má»™t lÅ© trai tÆ¡ xúm nhau diá»…u cợt. Váºy chà ng phải kiếm cho thiếp má»™t con đòi, chừng nà o có đứa ở thiếp khá»i Ä‘i xách nước, bá»n ấy má»›i hết chá»c ghẹo thiếpâ€.
Ngưá»i chồng trả lá»i: “Tôi nghèo xác da xác chiếu, nà ng lại muốn tôi má»i ở đâu?â€
Vợ đáp: “Nếu không có, tôi tình nguyện bá» nhà ra Ä‘i.†Nà ng lại tiếp lá»i: “Tôi có nghe Hoà ng tá» Tu Ãại Noa, vì bố thà thái quá nên bị vua cha đà y tại núi Bà n Ãặc. Ngà i có má»™t trai, má»™t gái, chà ng nên thân hà nh đến đó xin hai trẻâ€.
Chồng bác lá»i rằng: “Núi Bà n Ãặc xa hÆ¡n 6.000 dặm, khó Ä‘i đến nÆ¡i huống nữa là xin Thái tá» má»™t việc mà Ngà i không thể cho!â€.
Vợ lên tiếng: “Nếu chà ng còn dụ dá»±, tôi sẽ mượn con dao tá»± tá» ngayâ€.
Chồng xuống giá»ng: “Thôi đừng vá»™i giáºn, nà ng coi sắp cho tôi Ãt đồ hà nh lý gì?â€.
Vợ nói: “Ãi thì Ä‘i Ä‘i, nhà ta thiếu trước hụt sau, còn đòi đồ hà nh lý gì?â€.
Ngưá»i Bà La Môn cụ chuẩn bị Ãt món ăn rồi lên đưá»ng, Ãến xứ Diệp Ba Ä‘i ngay lại cá»a thà nh, chà ng ta má»›i há»i ngưá»i giữ cá»a: “Xin ông thi ân cho tôi biết Hoà ng tá» Ãông cung Tu Ãại Noa ở đâu hiện giá»?â€.
Ngưá»i giữ cá»a không dám trả lá»i và o báo Hoà ng thượng hay. Vua nghe tức giáºn và phán rằng: “CÅ©ng vì lÅ© nà y mà ta đà y Thái tá», sao chúng nó còn đến đây là m chi?â€
Ngưá»i Bà La Môn được đòi và o quỳ tâu: “Muôn tâu Thánh hoà ng tôi ở xứ xa lại, vì cái thanh danh cá»§a Hoà ng tá» Ãông cung đâu đâu Ä‘á»u biết, trên thấu cá»u thiên, dưới táºn cá»u tuyá»n, Ãông cung có lòng bác ái không hỠđể má»™t ai thất vá»ng. Bởi váºy nên ở xa, tôi cÅ©ng lặn lá»™i đến đây chú ý thà nh tâm yêu cầu má»™t việc cùng Hoà ng tá»â€.
Vua nói: “Ãông cung ở chốn quạnh hiu, trong thâm sÆ¡n và quá nghèo khổ, ngưá»i còn có váºt chi nữa mà bố thÃâ€.
Ngưá»i Bà La Môn tâu: “Muôn tâu Hoà ng thượng, tuy biết Ãông cung khiếm khuyết má»i váºt, song tôi cÅ©ng chỉ nguyện đến táºn nÆ¡i ra mắt Ngà iâ€.
Vua dạy ngưá»i chỉ đưá»ng.
Ngưá»i Bà La Môn nhắm núi Bà n Ãặc thẳng dặm băng ngà n. Chà ng và o núi gặp ngưá»i thợ săn liá»n đón há»i: “Xin ông thi ân cho tôi biết Hoà ng tá» Tu Ãại Noa có ở trên núi nà y không?â€.
Thợ săn tuy biết Ãông cung bị đà y ở đây cÅ©ng vì bố thà cho dòng Bà La Môn, song không chỉ chá»— lại còn bắt chà ng trói và o gốc cây đánh má»™t tráºn nhừ tá», mắng nhiếc quá lá»i và nói: “Ta muốn cho ngươi và i mÅ©i tên và ăn thịt ngươi, ngươi còn thiếu váºt chi mà đến đây há»i thăm Thái tá»â€.
Ngưá»i Bà La Môn nghÄ©: “Ta sẽ bị tay ngưá»i nà y giết, váºy ta phải thiết kế đánh lừa ngưá»i má»›i mong toà n tánh mạngâ€. NghÄ© rồi liá»n nói: “Theo lẽ phải Ngà i phải há»i tôi nguyên nhân trước khi hà nh phạt tôi cho đángâ€.
Thợ săn đáp: “Ngươi muốn nói việc chi?â€.
Ngưá»i Bà La Môn nói: “Thưa Ngà i đức Thánh hoà ng hồi tâm thương nhá»› Thái tá» Ãông cung, dạy tôi Ä‘i tìm Hoà ng tỠđặng thỉnh vá» nướcâ€.
Nghe váºy, thợ săn hối háºn liá»n mở trói thả ra, nháºn lá»—i và nói: “Tôi tháºt vô lá»…, xin ông miá»…n chấp, cÅ©ng bởi không hay không biết có chỉ Thánh hoà ng nên má»›i lá»—i lầm như hôm nayâ€. Nói rồi chỉ chá»— ở cá»§a Ãông cung.
Ngưá»i Bà La Môn Ä‘i thẳng đến lá»u trang cá»§a Ãông cung, Hoà ng tá» thấy đặng vui mừng, ra tiếp rước, thi lá»… và há»i thăm: “Ông ở đâu lại? Có lẽ ông Ä‘i đưá»ng mệt nhá»c thì phải? Ông đến tôi có việc chi chăng?â€.
Ngưá»i Bà La Môn thưa: “Tôi ở xa lắm, thân tôi khốn đốn không cùng, đương giá» tôi đói khát nữaâ€.
Hoà ng tá» láºt Ä‘áºt thỉnh và o cốc má»i ngồi, Ä‘em trà nước và trái cây dâng ngưá»i Bà La Môn nói: “Thưa Ãông cung Thái tá», tôi gốc ở nước Câu Lưu, đã lâu tôi nghe lòng từ thiện cá»§a Ngà i, tháºp phương thế giá»›i Ä‘á»u mến danh thÆ¡m và đức hạnh cá»§a Ngà i. Tôi quá nghèo khổ nhưng Ngà i thương tưởng tôi, cho tôi má»™t và i váºtâ€.
Thái tỠđáp: “KÃnh ông chẳng có việc gì tôi từ chối nhưng rá»§i cho ông, hiện giá» tôi không còn món gìâ€.
Ngưá»i Bà La Môn nói: “Thưa Ãông cung, nếu Ngà i không có gì, xin Ngà i cho tôi hai trẻ con cá»§a Ngà i để phụng dưỡng tôi lúc tuổi vá» già â€.
Hoà ng tỠđáp: “Ông ở xa lại chú tâm xin hai con tôi, tôi không lẽ từ chốiâ€.
Lúc đó hai trẻ Ä‘i chÆ¡i, Thái tá» kêu lại, và nói: “Có má»™t ngưá»i Bà La Môn ở xa đến xin hai con, cha đã hứa lá»i ưng chịu, hai con hãy Ä‘i vá»›i ngưá»iâ€.
Hai trẻ chạy đến má»™t bên cha khóc rằng: “Chúng con đã từng biết nhiá»u ngưá»i Bà La Môn, song chúng con không há» thấy ngưá»i nà o dị tướng như thế. Chắc ngưá»i nà y không phải trong há» cá»§a Bà La Môn đâu, ngưá»i ấy là quá»· yêu! Nay mẹ con Ä‘i hái trái chưa vá», cha lại bắt con cho yêu tinh ăn thịt chúng con phải chết mất. Ãến chừng mẹ con vá» kêu con chẳng thấy, thì chẳng khác gì bò mẹ kiếm con, ngưá»i sẽ bi lụy, than van, Ä‘au khổâ€.
Thái tá» nói: “Hai con chá»› quá bịn rịn, cha đã hứa lá»i không thể thất tÃn. Ngưá»i Bà La Môn nà y không phải là tà ma quá»· mị chi, không ăn thịt con đâu mà ngại gì, hai con hãy Ä‘i Ä‘iâ€.
Hoà ng tá» lấy nước rá»a tay cho ngưá»i Bà La Môn, rồi kéo tay hai con cho ngưá»i Bà La Môn dắt Ä‘i.
Hai trẻ không chịu Ä‘i, chừng trở lại trước mặt cha quỳ xuống và nói: “Thưa cha chẳng hay chúng con phạm tá»™i gì trong kiếp trước mà ngà y nay chúng con phải chịu lắm Ä‘iá»u thống khổ. Chúng con là dòng vua, nay phải là m tôi tá»› cho kẻ phà m phu. Trước mặt cha, chúng con xin sám hối các tá»™i lá»—i, có lẽ nhỠđó sá»± phiá»n não và nghiệp chướng cá»§a chúng con sẽ được tiêu trừ và hạnh phúc lại đặng phát khởi, mong sao Ä‘á»i nà y sang Ä‘á»i khác chúng con không còn gặp phải bước gian truân như thế nữaâ€.
Ãông cung nói vá»›i hai con: “Cả thảy ái tình Ä‘á»u là ảo má»™ng, má»™t ngà y kia phải há»§y hoại vạn váºt Ä‘á»u vô thưá»ng, mấy ai giữ trá»n vẹn má»™t váºt chi nÆ¡i trần thế. Hai con hãy Ä‘i, chẳng nên dùng dằng, chừng nà o cha đắc đạo Bồ Ãá», cha sẽ độ hai conâ€.
Hai trẻ, đôi mắt đỠngầu nói vá»›i cha: “Xin cha trao lá»i vÄ©nh biệt cá»§a hai con lại cho mẹ con, chúng con quá Ä‘au lòng vì nghÄ©a mẹ con xa cách Ä‘á»i Ä‘á»i, lại không giáp mặt tá» phân má»™t lá»i trong khi mẹ bắc con nam. Chẳng còn nghi vì nữa, cÅ©ng bởi tiá»n căn nghiệp báo cá»§a chúng con, nên nay chúng con phải chịu như váºy. Chúng con nghÄ© đến khi mẹ chúng con vá» thấy mất hai con, ngưá»i sẽ khổ tâm, Ä‘au đớn sầu não chẳng cùng, lo cho thân chúng con phải chịu đói rách phiêu lưu nÆ¡i đất khách.â€
Ngưá»i Bà La Môn nói: “Tôi già yếu, hai trẻ chạy bá» tôi theo mẹ chúng nó, tôi lụm cụm theo bắt chúng nó sao được. Xin Ãông cung trói nó dùm tôi.â€
Thái tá» liá»n trói hai con giao cho ngưá»i Bà La Môn dắt Ä‘i, nhưng hai đứa nhá» cưỡng lại chẳng chịu, ngưá»i Bà La Môn má»›i đánh chảy máu. Ãau đớn thay cho Ãông cung, thấy tình cảnh như váºy động lòng sa nước mắt. Cả trái đất Ä‘á»u rung động, Hoà ng tá» và cầm thú theo sau đưa đón hai trẻ, tá»›i chừng biệt dạng má»›i trở vá». Các loà i lục súc trở lại chá»— cÅ© hai trẻ thưá»ng chÆ¡i thấy cảnh chẳng thấy ngưá»i, xúc động rên than thảm thiết, lăn lá»™n dưới đất.
Ngưá»i Bà La Môn dẫn hai đứa nhá» Ä‘i được xa xa, dá»c đưá»ng đứa trai vấn dây trói và o cây không chịu Ä‘i, chú ý chá» mẹ chúng nó đến cứu. Ngưá»i Bà La Môn nổi giáºn, lấy cây đánh nhừ tá», đến chừng chúng nó xin thôi đánh, chịu Ä‘i, má»›i ná»›i tay.Hai đứa nhá» ngước mắt lên trá»i vái rằng:
Thần linh ôi! Hởi thần linh ôi!
Hoan hỷ mách dùm mẹ chúng tôi.
Xét dạ con đi sầu chất chứa.
Ãau lòng mẹ ở lụy quên thôi.
Chạnh tình nuôi dưỡng chưa thù đáp.
Ãoái nghÄ©a cưu mang chẳng đắp bồi.
Ở biết bao giỠcho rảnh nghiệp?
Cuá»™c Ä‘á»i thiết tưởng bạc hÆ¡n vôi.
CÅ©ng ngay lúc đó, Công chúa ở trên núi, nháy mắt khó chịu, bà lấy là m lạ và nghÄ©: “Thuở giá» tôi chẳng há» có cảm động thái quá như hôm nay, chắc hai trẻ mắc phải tai nạn rồi.†Bà liá»n bá» giá» trái lại đó, hối hả ra vá».
Khi Công chúa vá» thấy Ãông cung ngồi má»™t mình không có hai con, bà vô lá»u tranh kiếm không có, bà lại trở ra mé rạch-chá»— chúng nó hay chÆ¡i giỡn cÅ©ng không thấy. Bà chỉ thấy mang, sư tá», khỉ, mấy thứ thưá»ng chÆ¡i vá»›i nó mà thôi. Bà Mạn Trà trở lại chá»— Thái tá» ngồi và há»i hai con ở đâu? Thái tá» không nói.
Bà lại há»i nữa: “Khi hai con ở xa thấy tôi Ä‘em trái vá» chúng nó chạy nhà o lăn dưới đất, rồi lồm cồm ngồi dáºy nhảy nhót: Mẹ vá»; khi chúng nó thấy tôi ngồi ở đâu thì đến ngồi kế má»™t bên, thấy bụi bặm dÃnh mình tôi liá»n phá»§i. Bây giá» tôi không thấy con tôi và chúng nó không lại gần tôi, nó ở đâu? Ai bắt nó? Không thấy con tôi, lòng tôi đứt từng Ä‘oạn! Chỉ cho tôi biết con tôi Ä‘i đâu và đừng là m cho tôi phải cuồng tâmâ€.
Bà nói Ä‘i nói lại ba lần, Hoà ng tá» vẫn Ä‘iá»m nhiên không thốt má»™t lá»i. Bà lại cà ng Ä‘au đớn hÆ¡n nữa. Bà nói chua cay như vầy: “Mất con tôi còn chịu được song sá»± lặng thinh cá»§a lang quân là m cho tôi thêm rối loạnâ€.
Ãông cung nói: “Có ngưá»i Bà La Môn ở xứ Câu Lưu đến xin hai con và tôi đã cho rồiâ€.
Công chúa thoạt nghe quá cảm động, vụt té xuống đất, bà đau đớn không cùng.
Ãông cung nói: “Công chúa hãy nguôi lòng. Phu nhân hãy nhá»› lại việc xưa, hồi thuở Pháºt Ãá» Hòa Kiệt La ra Ä‘á»i. Lúc đó tôi là má»™t ngưá»i Bà La Môn, tên là Ba Sô Vệ, còn Công tước phu nhân là con gái Bà La Môn tên là Tu La Ãà , Công chúa cầm bảy liên hoa, còn tôi thì nắm trong tay 100 bạc. Tôi mua năm bông sen cá»§a Công chúa đặng cúng dưá»ng Pháºt, còn Vương phi thì Ä‘em thêm hai bông khác cho tôi dâng cúng Pháºt. Phu nhân lại láºp nguyện như váºy: “Tôi nguyện cầu sao trong những kiếp vị lai tôi cứ được là m vợ chà ng, dầu lịch sá»±, dầu xấu xa tôi không há» xa chà ngâ€.
Tôi có nói vá»›i Công chúa rằng: “Nếu nà ng muốn là m vợ tôi thì phải tuân theo chánh ý tôi, tôi sẽ Ä‘em hết tâm lá»±c hà nh pháp bố thÃ, không há» thối chuyển cùng trái ý má»™t ai. Trừ cha mẹ tôi, ai xin váºt chi tôi Ä‘á»u hoan há»·. Công chúa ưng chịu bằng lòng. Nay tôi cho hai con, Vương phi lại là m rối loạn đến mối từ tâm cá»§a tôiâ€.
Nghe Ãông cung nói, bà liá»n tỉnh ngá»™; bà nhá»› lại trong kiếp quá khứ kia, bà có hứa hẹn và nháºn các việc bố thà cá»§a Thái tá».
Ãế ThÃch thấy Thái tá» hà nh pháp bố thà Ba La Máºt Ãa, cố ý thá» lòng Thái tá». Ngà i hóa thân là m ngưá»i Bà La Môn xấu xa và cÅ©ng dị tướng như ngưá»i trước, đến trước mặt Thái tá» và thốt rằng. “Ãông cung Æ¡i! Tôi hằng nghe Ãông cung rất hoan há»· là m các việc phước thiện và không há» từ chối việc chi. Váºy tôi đến đây xin bà Vương nữ, vợ cá»§a Ãông cungâ€.
Hoà ng tỠđáp: “Công chúa là ngưá»i cá»§a Ngà iâ€.
Công chúa nói: “Nếu Thái tá» cho tôi rồi, lấy ai mà giúp đỡ Thái tá»â€.
Ãông cung nói: “Nếu tôi không cho Công chúa thì tôi không đạt được đạo vô thượng Ba La Máºtâ€.
Thái tá» múc nước rá»a tay cho ngưá»i Bà La Môn và dắt vợ cho ngưá»i.
Ãế ThÃch đã nháºn được lòng Thái tá» không còn tiếc việc chi. Các thiên thần lại ca tụng lòng từ bi bác ái cá»§a Ãông cung, tức thì trá»i đất tối tăm, thế giá»›i Ä‘á»u rung động.
Ngưá»i Bà La Môn dắt Công chúa ra Ä‘i, được bảy bước, trở lại trả Công chúa cho Thái tá».
Thái tá» há»i: “Sao Ngà i không giữ Công chúa cho Ngà i? Công chúa nết na tánh hạnh xấu chăng? Trong cả Hoà ng nữ, Công chúa là cá»±c phẩm phu nhân, nà ng là Công chúa cá»§a má»™t nhà vua kim thá»i. CÅ©ng vì tôi mà nà ng phải nhảy và o vạc dầu sôi, trong đống lá»a Ä‘á», phải chịu ăn uống kham khổ không há» than thở vì Ä‘au khổ phong trần; trong má»—i sá»± hà nh động, nà ng rất ân cần chú ý và gương mặt vẫn thư thái tươi cưá»i. Ngà i nên Ä‘em nà ng Ä‘i, tôi má»›i được an vuiâ€.
Ngưá»i Bà La Môn nói vá»›i Ãông cung: “Ta không phải là Bà La Môn, ta là Thiên Ãế ThÃch. Ta đến thá» lòng Ngà i. Nhưng bổn nguyện cá»§a Ngà i là chi?†Nói xong Ãế ThÃch hoà n nguyên hình diện mạo oai nghi dung nhan tuyệt mỹ.
Công chúa đảnh lá»… Ãế ThÃch và cầu xin ba Ä‘iá»u: “Trước nhất xin Ngà i là m sao cho ngưá»i Bà La Môn Ä‘em lại hai con tôi vá» bán tại bổn xứ, cho chúng tôi được vá» nước cho chóngâ€.
Ãế ThÃch đáp: “Bà sẽ như nguyệnâ€.
Ãông cung nói: “KÃnh ngà i, tôi nguyện sao cho cả thảy chúng sanh Ä‘á»u được giải thoát và hết khổ vá» sá»± sanh, già , bệnh, chết.â€
Ãế ThÃch: “Lá»i nguyện cá»§a Ngà i tháºt vÄ© đại cao thượng không chi hÆ¡n. Nếu muốn sanh cõi trá»i, là m vua Thượng thiên, là m đại Hoà ng đế tại cõi trần, trưá»ng thá» như bá, như tùng, thì tôi có thể là m được như ý; chá»› cái oai linh tối yếu trong ba giá»›i ta ngoà i bản năng tôi.â€
Ãông cung tiếp: “Tôi tạm xin cho được già u có muôn xe đặng bố thà hÆ¡n xưa. Tôi mong sao cho Hoà ng phụ cùng các quan đại thần hoà i tâm sum hiệp cùng tôiâ€.
Ãế ThÃch đáp: “Bản nguyện cá»§a Ngà i sẽ được thà nh tá»±u.†Dứt lá»i Ãế ThÃch biến mất.
Ãồng thá»i khi ấy ngưá»i Bà La Môn dẫn mấy đứa nhá» vá» tá»›i nhà . Vợ chà ng ra đón và nhiếc rằng: “Tháºt chà ng quả lá»›n máºt to gan má»›i Ä‘em mấy trẻ nà y vỠđây. Nó là dòng dõi vua chúa, sao chà ng lại tà n nhẫn đánh Ä‘áºp đến ná»—i vết tÃch máu má»§ đầy mình. Hãy tức khắc Ä‘em bán Ä‘i và kiếm đứa khác cho tôiâ€. Chồng nghe lá»i vợ Ä‘em bán trẻ con.
Ãế ThÃch thể theo lá»i nguyá»n cá»§a Công chúa liá»n đổi ý cho ngưá»i Bà La Môn đưa qua nước Diệp Ba.
Ãến xứ ấy, các quan và dân nhìn biết con cá»§a Ãông cung cháu ná»™i cá»§a đức Kim Thượng, lá»›n nhá» Ä‘á»u động lòng thương xót liá»n và o tâu vua.
Vua nghe nói lấy là m ngạc nhiên, cho đòi và o. Xa xa vừa chợt thấy Hoà ng tôn, Thiên tá», Hoà ng háºu, quần thần và cung phi Ä‘á»u khóc nức nở. Vua há»i ngưá»i Ba La Môn là m sao mà có mấy đứa trẻ nà y? Nó tâu: “Tôi xin Ãông cung Thái tá»â€.
Vua kêu cháu đến và muốn ôm, nhưng nó khóc không chịu lại gần. Vua há»i giá cả. Ngưá»i Bà La Môn chưa kịp trả lá»i, Hoà ng tôn mạn tâu: “Trai định giá má»™t ngà n bạc vá»›i má»™t trăm bò cái, gái định giá hai ngà n bạc vá»›i hai trăm bò cáiâ€.
Vua nói rằng: “Lẽ thưá»ng thì ngưá»i ta yêu chuá»™ng con trai hÆ¡n con gái, sao trai lại rẻ giá hÆ¡n gái?â€
Hoà ng tôn nói: “Tâu Bệ hạ những cung phi mỹ nữ cá»§a Bệ hạ không phải là quyến thuá»™c cá»§a Ngà i, ngưá»i thì hèn hạ kẻ lại hoa Ä‘á»i; nhưng ai được Hoà ng thượng yêu vì thì được tăng phẩm tước, trang Ä‘iểm mỹ lệ, ăn uống sung sướng! Ngà i chỉ có má»™t mụn con trai mà Ngà i đà y chốn non rừng ráºm, còn Ngà i thì sá»›m tối sung sướng vá»›i cung phi, chẳng chút Ä‘oái hoà i tá»›i nghÄ©a cha con. Ãó rõ rà ng biểu thị trai Ãt có giá trị hÆ¡n gáiâ€.
Thoạt nghe, vua liá»n tỉnh ngá»™, khóc than rằng: “Ta tá»™i cùng cháu, lẽ nà o cháu chẳng chịu lại gần ta? Ghét ta hay sợ ngưá»i Bà La Môn?â€. Hoà ng tôn vá»™i tâu: “Chúng con đâu dám tá»± phép ghét Hoà ng thượng và chúng con cÅ©ng chẳng sợ gì ngưá»i Bà La Môn nà y. Xưa chúng con là con vua, cháu chúa, nay lại tôi tá»› kẻ phà m phu. Là m sao đứa nô bá»™c lại dám lòn dưới tay Hoà ng thượng? Bởi váºy nên chúng con không thể tá»± tiện là m việc ấyâ€.
Hoà ng tôn dứt lá»i, vua thêm sầu muá»™n. Liá»n đó Thánh hoà ng trả theo giá định cá»§a ngưá»i Bà La Môn, rồi kêu hai cháu hai trẻ chạy và o lòng Ngà i. Vua ôm cháu vuốt ve và há»i: “Cha con ăn mặc những gì trên núi?â€.
Hai cháu nói: “Cha con ăn toà n lê hoắc (tên trái cây) má»… cốc, mặc áo vải quần nâu, có trăm thứ chim là m cho cha con được giải khuây và không chút chi phiá»n.â€
Vua cho ngưá»i Bà La Môn vá».
Hoà ng tôn tâu: “Ngưá»i Bà La Môn đói khát, xin Thánh hoà ng cho má»™t bá»a cÆ¡mâ€.
Vua nói: “Váºy chá»› cháu không giáºn nó sao, lại còn cho nó ăn uống nữa?â€.
Hoà ng tôn tâu: “Cha con ham tu phước huệ, đến ná»—i không còn váºt chi bố thà nên Ä‘em hai con cho ngưá»i, ngưá»i là chá»§ cá»§a hai con, chúng con rất tiếc chưa là m nô lệ cho ngưá»i, hòng khá»i phụ lòng bác ái cá»§a cha con. Chúng con sao đà nh để ngưá»i đói khát. Cha chúng con còn cho chúng con được thay, huống chi bố thà má»™t bá»a cÆ¡m có lẽ nà o Hoà ng thượng từ chối?â€.
Vua lại sai sứ giả Ä‘i triệu Ãông cung vá». ÃÆ°á»£c lệnh, sứ thần Ä‘i tìm Hoà ng tá»; tá»›i núi Ãà n Ãặc liá»n tuyên Ä‘á»c Thánh chỉ và xin Ãông cung láºp tức vá» cung.
Ãông cung đáp: “Hoà ng thượng đã đà y ta ở núi nà y 12 năm và còn má»™t năm nữa má»›i mãn hạn, chừng nà o khâm kỳ viên mãn ta sẽ vá» chẳng muá»™nâ€.
Sứ giả vá» tâu lại cho vua nghe, rồi Thánh hoà ng tá»± tay hạ bút đỠthÆ¡ cho Thái tá» như vầy: “Con tháºt đáng vị hiá»n nhân, nên lấy dạ khoan hồng quên chuyện đã qua. Con giáºn dữ có Ãch lợi gì, không trở vá» Tổ quốc. Cha đợi con vỠđặng Ä‘oà n viên cá»™ng hưởng sá»± an vuiâ€.
Khâm sứ mang bức thÆ¡ Ä‘em đưa cho Ãông cung.
Tiếp chiếu, Hoà ng tá» liá»n quỳ lại trước máºt chiếu, Ä‘oạn lui lại, Ä‘i vòng máºt chiếu bảy vòng rồi má»›i khai thÆ¡ ra Ä‘á»c.
Hay tin Hoà ng tỠsắp hồi trà o, các loà i cầm thú nhảy nhót cảm động, kêu gà o tha thiết, suối khe bỗng cạn, thú cái dứt sữa, chim chóc hót tiếng như than như sầu.
Hy hữu thay loà i cầm thú cũng biết đau thương trong khi vĩnh biệt!
Ãông cung và Công chúa đổi y phục lên đưá»ng.
Nghe tin Ãông cung vá» nước, vua địch dạy thám tá» bắt bà nh và ng cho bạch tượng, lại Ä‘em theo má»™t ô và ng đựng bạc, má»™t ô bạc đựng và ng đón đưá»ng Thái tá» xin trả lại và tá» dấu ăn năn hối ngá»™ cùng Hoà ng tá» như vầy: “Trước kia bởi mê muá»™i tôi cố ý xin Ngà i voi báu, vì tôi nên Ngà i phải bị đà y ở thâm sÆ¡n rừng ráºm. Nay nghe tin vá» nước, tôi rất vui mừng cho khâm sứ đưa bạch tượng trả lại cho Ngà i cùng dâng chút lá»… bạc và ng, rất trông mong được Ngà i hạ cố thứ lá»—i cho tôi."
Ãông cung nói: “Giá như má»™t ngưá»i kia sắm sá»a các thức ăn đủ mùi vị và dâng cho ai dùng, ngưá»i ấy ăn vô rồi nhả ra, thức ăn đó còn hương vị thanh khiết chăng? Các việc bố thà cá»§a tôi chẳng khác chi đồ ăn kia, thế thì tôi không thể bắt voi lại. Các quan hãy lên tượng mà vá» và nói tôi có lá»i cảm tạ nhà vua.â€
Thám tá» lên voi vá» tâu lại nhà vua. CÅ©ng nhá» câu chuyện con voi mà vua địch được tỉnh ngá»™, trở nên ngưá»i hiá»n, thà nh báºc trượng phu. Vua quan và dân lại tÃn ngưỡng đạo Bồ đỠvà bắt đầu hà nh pháp vô thượng Ba La Máºt Ãa.
Hoà ng thượng, cha Ãông cung ngồi đón con. Hoà ng tá» chợt thấy, vá»™i trổi bước đảnh lá»… sát đất rồi theo sau vua cha. Cả thảy văn quan, võ tướng và lê dân rất hoan há»· đồng rải bông, đốt hương trầm treo cá» lá»ng, rưới nước thÆ¡m dưới đất, là m lá»… tiếp rước Ãông cung má»™t cách long trá»ng linh đình.
Ãông cung đã vá» tá»›i thà nh, liá»n và o lạy và vấn an Hoà ng háºu.
Hoà ng thượng giao cho Ãông cung hết thảy kho tà ng trong nước. Thái tá» Ä‘em ra bố thà cho tháºp phương và còn nhân đức hÆ¡n xưa. Sá»± bố thà cá»§a Ngà i viên mãn nên sau nà y Ngà i sẽ chứng quả Niết bà n (Cảnh giá»›i hoà n toà n an vui, sung sướng, không còn phiá»n não, Ä‘au khổ.)
Ãức Pháºt nói vá»›i ông A Nan: “Ãó là cách ta hà nh pháp bố thà trong má»™t tiá»n kiếp cá»§a ta. Ãông cung Tu Ãại Noa tức là ta đó váºy.
Thuáºt giả: Minh Châu
Há»a tùng khẩu xuất
Thuở xưa ở trong má»™t cái hồ kia có má»™t con rùa và hai con cò trắng thưá»ng lui tá»›i là m bạn vá»›i nhau.
Năm ấy trá»i đại hạn, suốt má»™t năm trá»i ròng rã như không có cÆ¡n mưa nà o cả. Nước ở trong hồ cứ cạn dần vì thiêu đốt gay gắt cá»§a mặt trá»i. Cá» lát trong hồ cÅ©ng và ng úa tà n tạ. Có thể nước nóng như má»™t chảo nước sôi, vì thế loà i thá»§y tá»™c chết lần chết hồi…
Ở trong tình trạng đó, chà ng rùa ta ngồi đứng không yên và trong đầu óc luôn luôn suy nghÄ© má»™t phương kế thoát thân khá»i cái địa ngục nóng nà y.
Thì may thay! Trong lúc ấy có hai vợ chồng cò đến chÆ¡i. Thấy bá»™ dáng thiểu não cá»§a chà ng rùa, hai vợ chồng cò ân cần há»i thăm:
- Chắc có chuyện gì buồn chăng? Mà trông bác có dáng lo nghĩ thế?
Rùa rầu rầu đáp:
- Hai bác ôi, tôi đang gặp phải đại hoạn, phen nà y chắc chết mà không còn trông gặp mặt hai bác nữa.
Chà ng cò cháºn lá»i:
- Chúng ta là bạn bè thân thiết vá»›i nhau, sung sướng cùng chia thì hoạn nạn cùng chịu. Váºy bác hãy cho chúng tôi biết nguyên nhân nà o là m cho bác phiá»n muá»™n, há»a may chúng tôi có thể tìm phương giải quyết và giúp đỡ bác chăng! Chá»› chưa chi mà bác đã than van thất vá»ng như thế.
Rùa trả lá»i vá»›i má»™t giá»ng lâm ly thống thiết:
- Không biết hai bác nà y là m ăn thế nà o, chứ tôi hai hôm nay chưa có lót dạ nữa con tép chứ đừng nói tôm cá, vì chúng đã hết trá»i! Mà nước thì cạn dần thế nà y, thì trước sau thế nà o cÅ©ng không thoát khá»i bà n tay độc ác cá»§a lÅ© chăn trâu. Cách đây 5 năm tôi đã bị chúng bắt má»™t lần, may nhá» má»™t bà già mua và đem đến chùa phóng sanh nên má»›i sống sót đến ngà y hôm nay. Vì thế má»—i lần nghÄ© đến tai nạn chết chóc, tôi bắt rùng mình…
Trong lúc chà ng cò Ä‘ang ra dáng suy nghÄ© thì chị cò thương hại há»i:
- Sao bác không đi ở nơi khác một phen xem thế nà o?
- Bác thá» nghÄ©, xưa nay tôi có từng Ä‘i đâu, đưá»ng sá thì xa xôi nguy hiểm mà sá»± Ä‘i lại cá»§a tôi quá cháºm chạp, nên tôi nghÄ© thà chết nÆ¡i chôn nhau cắt rún còn hÆ¡n.
Bá»—ng chà ng cò ngóng cổ nói lá»›n lên vá»›i má»™t niá»m hy vá»ng:
- Thôi bác khá»i lo! Cách đây mưá»i dặm, có má»™t hồ sen không khi nà o cạn, mặc dù là lúc trá»i hạn hán. Chúng tôi sẽ Ä‘em bác đến đấy, trước là giải quyết sinh kế mà sau nữa được gần gÅ©i nhau trong lúc tối lá»a tắt đèn…
Nhưng chà ng rùa vẫn lo ngại nói vẻ thất vá»ng:
- Trá»i Æ¡i! Mưá»i dặm. Má»™t dặm mà tôi đã Ä‘i đến chưa, huống nữa là mưá»i dặm, thôi tôi đà nh chịu chết váºy!
- Ãiá»u ấy bác cÅ©ng không nên lo, chà ng cò tin tưởng nói. Chúng tôi đã có phương pháp; nhưng có Ä‘iá»u hÆ¡i khó là bác cần phải bình tÄ©nh và can đảm.
- Bác nói thá» xem, chà ng rùa vá»™i và ng há»i, khó thế nà o tôi cÅ©ng cố gắng.
Chà ng cò giải thÃch vá»›i má»™t Ä‘iá»u bá»™ quan trá»ng:
- Phương pháp như thế nà y: Hai vợ chồng tôi tha má»™t cái cây má»—i ngưá»i má»™t đầu. Còn bác thì ngáºm ngay chặng giữa, chúng tôi sẽ tha bác đến cái hồ kia. Nhưng có má»™t Ä‘iá»u tối quan trá»ng và nguy hiểm bác nên nhá»›. Trong lúc chúng tôi bay bác phải ngáºm chặt và o cây và không được nói năng há»i han gì cả mặc dù gặp phải trưá»ng hợp thế nà o Ä‘i nữa. Chỉ trong vòng nữa giá» là chúng ta đến nÆ¡i. Bác nhá»› nhé! Tôi dặn lại: Dầu gặp trưá»ng hợp nà o bác cÅ©ng phải ngặm miệng không được nói năng.
Chà ng rùa ra dáng hiểu biết:
- Thôi tôi nhá»› rồi, hai bác xem tôi chẳng bằng con nÃt, dặn Ä‘i dặn lại mãi.
Sau khi sá»a soạn xong, chà ng cò lại thiết tha căn dặn lần cuối cùng:
Ãó, bác bây giá» bác muốn ho hen hay nói gì thì nói Ä‘i. Chá»› chốc nữa mà mở miệng thì nguy hiểm lắm đấy!
Xong câu đấy, cả ba là m theo ý định bốn cánh vá»— mạnh, hai cặp chân cò duá»—i thẳng, chà ng rùa há»ng mặt đất rồi từ lên cao, chẳng khác nà o chiếc máy bay hai động cơ…
Bay được má»™t lát mặc dù lần đầu tiên thấy những cảnh kỳ lạ hiện ra trước mắt: đây cánh đồng xanh rì gợn sóng như tấm nhung xanh, kia con sông trắng phau nằm quằn quèo như con bạch xà lượn khúc, và cây cối, nhà cá»a v.v… bao nhiêu là cảnh đẹp mắt… Ãã bao lần chà ng rùa định mở miệng để há»i cho thá»a tÃnh tò mò, nhưng may thay! Má»—i lần định há»i, chà ng lại sá»±c nhá»› đến lá»i dặn quan trá»ng cá»§a anh chà ng cò trắng.
Nếu sá»± Ä‘á»i yên ổn thì nói là m chi, rá»§i thay, trên đưá»ng hà nh trình cá»§a chà ng rùa không qua khá»i cặp mắt tinh quái cá»§a lÅ© trẻ.
Một đứa la lớn:
- Anh em ơi! Ra đây coi nè! Hai con cò tha một con rùa! A ha! Vui quá!
Bá»n trẻ đồng la ầm lên. Má»™t thằng lá»›n nhất trong bá»n hét lá»›n:
- A ha! Tháºt giống hai thằng mổng dắt má»™t anh thầy bói. A ha! Thầy bói! Thầy bói!
Không dằn được tức giáºn, chà ng rùa định bụng trả lá»i: “Mặc kệ chúng tao, mắc má»› gì chúng mà y. Ãồ nhảy con!â€. Nhưng tá»™i nghiệp thay, vừa má»›i mở miệng, rùa ta đã rÆ¡i xuống và tan thân vì đụng nhằm má»™t tảng đá…
Ãức Pháºt dạy: “Ở Ä‘á»i đã biết bao nhiêu ngưá»i vì không giữ cái miệng, nói không đúng thá»i mà phải mang há»a như trưá»ng hợp con rùa trên đây. Nà y các đệ tá»! Há»a từ miệng phát sanh, váºy các con hãy giữ gìn cái miệngâ€.
Thuáºt giả: Hoà ng Minh
Ngưá»i Mẹ
Nắng hồng bắt đầu tươi thắm trên muôn ngà n cây cá». Những tiếng chim rÃu rÃt hòa lên khúc nhạc tưng bừng. Ãà ng xa, má»™t dáng Ä‘iệu oai nghiêm bệ vệ trong chiếc y và ng, hà o quang chói lá»i, khoan thai lần bước vá»›i chiếc gáºy trúc tẩm mà u sương nắng.
Ãây chÃnh Ãức Pháºt.
Như thưá»ng lệ má»i lần nắng lên Ngà i Ä‘i khất thá»±c. Ngà i chỉ sống bằng những hạt cÆ¡m cúng dưá»ng cá»§a những tâm hồn má»™ đạo; nhân đó để giáo hóa má»i ngưá»i, quay vỠđưá»ng thiện.
Ãức Pháºt đến nhà ông Ãế Ãô, má»™t nhà có tiếng già u sang nhất, nhưng cÅ©ng không kém phần Ãch ká»·. Chá»§ Ä‘i vắng, con chó nằm trước cá»a đôi mắt đỠngầu cau lại như phóng ra những tia lá»a hung ác. Nanh nhe khá»i mồm như sẵn sà ng má»™t thứ khà giá»›i trắng nhá»n vô cùng ghê tởm. Nó gừ má»™t hÆ¡i rồi nhảy chồm đến Ngà i theo má»™t tiếng “Gầu†dữ dá»™i. Không chút sợ hãi hay hoảng hốt, Ngà i thản nhiên ôn tồn nói: “Ngươi hãy imâ€. Chó ta chỉ đưa mình lui để lấy thế, rồi nhanh như chá»›p chồm lên cao, lanh tay nhưng rất dịu dà ng Ngà i đỡ lấy hai chân trước, âu yếm thốt ra những lá»i đầy thương hại: “Ngươi hãy bá»›t nóng, Ta hiểu… Ngươi chÃnh là mẹ cá»§a chá»§ nhà nà y, kiếp trước ngươi rất hung ác tham lam. Lâu đà i nguy nga đây, tất cả châu báu đây, chÃnh ngươi đã xây dá»±ng trên bao nhiêu mồ hôi nước mắt cá»§a má»i ngưá»i. Ngươi đã không chút thương tâm thẳng tay đục khoét táºn tá»§y táºn xương từ những ngưá»i già u cho đến kẻ bần cùng. Mãi đến giá» phút, trước khi tắt thở ngươi vẫn còn tâm niệm độc ác và tiếc nuối những cá»§a cải, nên…ngươi bị Ä‘á»a, đầu thai và o kiếp chó và trở lại đây bo bo giữ lấy tà i sản ấy. Thế mà ngươi không lo tu tỉnh còn mãi tham lam tà n ác!â€
Oai đức cá»§a Pháºt đã nhiếp phục được tâm hồn Ä‘en tối, chó im lặng, buồn bã gục đầu xuống đất. Ãức Pháºt nhẹ nhà ng lui bước. Ãôi mắt chó tắt hẳn những tia lá»a hung tà n, Ä‘á»ng lại trên đôi mi những ngấn lệ Ä‘au thương, chán nản nhìn theo Ngà i cho đến khi khuất dạng sau mà n cây.
Từ đó chó bỠăn uống và không còn muốn nhếch bước Ä‘i đâu. Cá» chỉ ấy là m cho Ãế Ãô phải ngạc nhiên và lo sợ. Trước kia chó rất mạnh mẽ, giữ nhà cẩn tháºn; má»—i lần ngưá»i lạ mặt và o không khá»i hết hồn vá»›i nó. Thế mà nay nó chỉ nằm trong xó không má»™t hÆ¡i sá»§a.
Ãế Ãô tìm cách tra há»i đứa ở cá»§a ông, nó kể lại chuyện Ãức Pháºt đến khất thá»±c: “Không hiểu Ngà i là m gì chó ta mà từ đấy nó buồn Ä‘au đớnâ€.
Ông đỠbừng mặt lên, vô cùng căm tức, la hét vang nhà như má»™t kẻ Ä‘iên dại, rồi chạy tìm ngay Ãức Pháºt để nhiếc mắng và đòi thưá»ng.
Trước cá» chỉ hung hăng tà n bạo cá»§a ông ta, Ãức Pháºt vẫn vui vẻ Ä‘iá»m đạm bảo:
- “Ta sẽ nói cho ngươi hay, nhưng ngươi phải dịu lòng Ä‘i đã. Nhá» công năng tu táºp ta đã chứng được Túc mạng minh, thấy rõ kiếp trước cá»§a má»i ngưá»i, nên ta biết chó kia chÃnh là mẹ ngươi kiếp trước, vì quá tham lam tà n bạo nên nay phải hóa thân và o kiếp chó để trở lại giữ cá»§a cải cho nhà ngươi.†Ãế Ãô cướp lá»i:
- “Những lá»i nói cá»§a ông Ä‘á»u là huyá»…n hoặc vu khống tôi không thể tin đượcâ€.
- “Sá»± tháºt chÃnh là thế. Vì thương mẹ con ngươi nên ta má»›i nói cho ngươi rõ. Ngươi không tin vỠđà o lên phÃa dưới giưá»ng nÆ¡i chó thưá»ng nằm, sẽ thấy má»™t lá» và ng.†Lòng tham lam cá»§a Ãế Ãô đã dằn được cÆ¡n giáºn, vá»™i và ng há»i:
- “Tháºt không ông? Sao ông biết?â€
- “Lá» và ng ấy trước kia mẹ ngươi chôn, nhưng vì khi lâm chung không kịp trối lại, nay mẹ kia-chÃnh chó ấy thưá»ng nằm trên đó để giữ cho ngươi. Ngươi là m theo lá»i ta sẽ hiểu ta nói đúng hay saiâ€.
Từ nét mặt sung sướng, ông ta trở thà nh Ä‘au đớn vì đã có má»™t nguồn tin bé nhá» len qua con ngưá»i sân háºn tham lam thấm và o trái tim hồng.
Quả nhiên, bá»›i lên, má»™t lá» lá»›n đầy cả và ng vá»›i và ng, nhưng và ng không còn gợi được lòng tham cá»§a Ãế Ãô. Nguồn tin đã hòa mạnh trong tim hồng là m tiêu tan tất cả những tham luyến hung tà n. Ông ôm lấy chó khóc nức nở vô cùng ăn năn. Ãoạn đến quỳ bên Ãức Pháºt đôi mắt đầm đìa dịch cảm, run lên những lá»i cầu khẩn thiết tha, xin sám hối tá»™i lá»—i và nhá» Pháºt chỉ phương cứu mẹ thoát khá»i những cảnh giá»›i khổ Ä‘au. Ãức Pháºt liá»n bảo:
- “Nay ngươi đã biết ăn năn, thế là ngươi đã có thể trở lại con đưá»ng là nh. Ngươi là má»™t ngưá»i con có hiếu. Nhưng nghiệp chướng cá»§a mẹ ngươi quá nặng. Ngươi hãy phát tâm quy y Tam bảo, thá» trì ngÅ© giá»›i và đem hết lòng thà nh kÃnh sám hối cho mẹ ngươi; Ä‘em tiá»n cá»§a bố thà cho má»i ngưá»i, và cúng dưá»ng Tăng chúng. Nhá» công đức ấy, má»›i mong cứu khổ cho mẹ ngươi được. Khổ hay sướng là do mình tá»± gây lấy, ta chỉ là ngưá»i giác ngá»™, chỉ lại cho chúng sanh con đưá»ng giải thoátâ€. Ãế Ãô vâng lá»i Pháºt dạy, ngoà i sá»± chà thà nh cầu nguyện, còn Ä‘em gia sản bố thà cúng dưá»ng…
Không lâu, má»™t hôm, chó duá»—i mình khoe khoắn tấm thảm rồi buông ra má»™t hÆ¡i thở dà i. Không còn là hÆ¡i thở đầy luyến tiếc tham lam muốn bám vÃu lấy sá»± sống mà lại là má»™t hÆ¡i thở đầy sung sướng và thá»a mãn.
Chó đã chết.
Nhưng, chó ấy-mẹ cá»§a Ãế Ãô-sẽ vỠđâu. Kiếp sau như thế nà o?
Tối hôm sau, trong giấc má»™ng, Ãế Ãô thấy trên ná»n trá»i xanh cuá»™n lên những vòm mây trắng, uốn dòn đến trước mặt ngưá»i. Từ trong đó hiện ra má»™t dáng ngưá»i đà n bà hiá»n dịu, ân cần vá»— nhẹ lên vai Ãế Ãô và nói:
- “Từ lâu vì lầm lá»—i, mẹ đã tham lam độc ác quá nhiá»u nên bị Ä‘á»a và o những cảnh giá»›i khổ sở, Ä‘au đớn vô cùng. Chó ta hôm trước chÃnh là mẹ đây con. Con Æ¡i, con nghÄ© đến Ä‘á»i sống con chó, con sẽ hình dung được ná»—i khổ cá»§a mẹ hồi ấy. Nay nhá» Ãức Pháºt cứu độ và lòng hiếu thảo cá»§a con, mẹ đã thoát khá»i kiếp Ä‘au thương, được vãng sanh và o thế giá»›i đầy sung sướng an vui. Tháºt cái luáºt nhân quả không ai tránh khá»i. “Gieo nhân gì gặt quả ấyâ€. Tham lam tà n ác bị lầm than; tu nhân tÃch đức sẽ được an vui tá»± tại. Từ đây con hãy vâng lá»i Pháºt dạy, gắng công tu há»c. Thôi mẹ từ biệt con…â€
Thuáºt giả: Ãức Thương
|