Nhìn theo bước lão đầu, mọi người trong nhà lại ngồi vào bàn luận về những sự tình sau này.
"Con, sang bên kia nhất định phải nghe lời, lão nhân kia xem bộ dạng mặc dù không được cao sang , nhưng mà đạo hạnh chắc rất thâm ảo. Ngươi cần phải học cho tốt nha. Sau này trở lại ta có nghĩ ngươi cũng sẽ nhận xét như vậy thôi. Đến lúc đó, ngươi có thể lấy mấy lão bà, buôn bán không cần sổ sách ghi chép. Còn có lão nhân kia, linh dược của lão nhất định phải ăn nhiều, ngươi vừa rồi cũng nghe rồi đó, một viên có thể gia tăng hàng trăm năm tu vi, ngươi ăn được càng nhiều, tu vi lại càng cao, thời gian trở về lại càng nhanh, ngươi dù sao cũng thích ăn vặt lắm đúng không? Ta thấy linh dược cùng với đồ ăn vặt bộ dáng không sai biệt lắm, ngươi cứ coi như đó là đồ ăn vặt đi, không có thì bảo lão nhân kia đưa cho, dù sao hắn đã nói, hắn có mấy vạn khỏa, ngươi cứ ăn tuỳ thích. Hơn nữa, môn phái chỉ có ngươi cùng lão nhân kia, nếu hắn chết thì tất cả của cải vật chất đương nhiên của ngươi, cho nên không cần bận tâm làm gì." (có người giáo dục con mình như vậy sao?)
"Con à, lời mẹ nói vừa rồi ngươi nhớ kỹ nghe chưa? Kỳ thật lão nhân kia không hề xấu, đã tặng cả nhà chúng ta lễ vật. Mặc dù nói bộ dạng không được cao sang, nhưng vẫn có thể đem cho nhiều đồ tốt. Xem ra lão nhân kia chắc đồ tốt còn có rất nhiều, ngươi đi theo hắn hãy chú ý một điểm, cái gì thấy đẹp mắt, bất kể mình thích hay không thích đều đòi cho bằng được, làm sao cho hắn đưa cho ngươi vài món nha. Ta bây giờ cảm thấy rất rõ ràng, cái gì đẹp mắt mới là tốt nhất. Ta còn nghe nói, bây giờ này tu chân pháp quyết thập phần trân quý a, ngươi trí nhớ tốt, lúc rãnh rỗi phải hỏi thật nhiều, hỏi đi hỏi lại, nhớ thật kỹ để mang về cho mụ cùng ta tu luyện." (tiểu hài tử này thật là hay a, có một cặp cha mẹ loằng ngoằng như vậy.)
"A, ta biết, ta đi rồi nhất định sẽ cố gắng tu luyện, tranh thủ sớm một chút quay về. Được rồi, mụ, rốt cuộc tu luyện như thế nào a. "
"......Mụ ở nhà học được một điều là phải đọc thật nhiều sách, ngươi lại đọc được quá ít, vậy không có gì bằng ngươi đọc thật nhiều sách vào. Đấy là những gì ta biết a. Còn tu luyện, đi hỏi Ba ngươi."
"Cái này, chỉ là vấn đề về tu luyện thôi, mục tiêu rất đơn giản, tu thân thể hay là tu chân, luyện thân thể hay là luyện khí, hay nhất là ngươi vừa tu luyện thân thể vừa tu chân."
"Oa. Ba thật là lợi hại, ngay cả tu luyện như thế nào cũng biết. "
"Hắc hắc. Đấy là bản tính nam nhân thôi, ngươi sau này cũng sẽ giống như ta. " Tiêu Dịch đắc ý gãi gãi đầu.
"Được rồi. Ba, vậy như thế nào là tu chân, như thế nào luyện khí a? "
"Cái này tương đối dễ dàng giải thích thôi, tu chân là......Được rồi, chúng ta nói lâu như vậy rồi, còn chưa ăn cơm chiều, đi ăn cơm đi."
"Vâng!" (một đóa hoa thuần khiết của đất nước sắc mặt đang chậm rãi biến đổi.)
Ngày thứ hai
"Con, xuống giường đi, chúng ta đi ra ngoài mua mấy thứ đồ cho con mang theo." Lý Thiến mặc sẵn y phục hoa lệ đứng ở giường nói.
Siêu thị.
"Con, đi sang đó nhất định không có ai làm những món ngon cho con ăn, mang những thứ đồ ăn con thích đi theo như cái kẹo cây này đi nha. Ta tính toán, một ngày một cây, một năm ba trăm sáu mươi năm ngày, ba trăm sáu mươi năm cây, vậy mang năm ngàn cây đi thôi, ngươi ở đó mười năm năm, ăn uống tiết kiệm một chút, tránh cho sau này không có cái mà ăn. Người bán hàng lại đây một chút. "
"Tiểu thư. Xin hỏi có chuyện gì? "
"Loại kẹo cây ngậm còn nhiều không?"
"Ở đây không phải là đã có nhiều lắm rồi sao? "
"Không đủ. "
"Vậy tiểu thư muốn bao nhiêu cây a? "
"...trước mắt là năm ngàn cây đi, thêm năm ngàn cân thực phẩm ăn liền, năm ngàn cân thực phẩm tươi sống, còn có......"
Người bán hàng "......"
Cửa hàng thời trang.
"Con mau tới đây, bộ quần áo này ngươi mặc nhất định là đẹp lắm, đi thử đi."
Ước chừng khi nghe xong khoảng mười tiếng chuông.
"Người bán hàng, cái này, cái này, cái kia, cái kia......Cửa hiệu nhỏ, cửa hiệu trung bình, cửa hiệu lớn mỗi loại cho ta 10 kiện. Được rồi, còn có cái bỉm nữa, cho ta mua một ngàn bịch đi!"
Người bán hàng "......"
Cửa hàng tạp hoá.
"Người bán hàng, loại kem đánh răng này cho ta hai nghìn hộp, năm trăm cái bàn chải, hai ngàn hộp xà bông thơm, còn mấy thứ tiệt trùng này, dầu tắm này......"
Người bán hàng "......"
Hiệu sách.
"Con, mua một số sách, lúc nào nhàn rỗi có thể đọc để giết thời gian, cần phải học không ngừng nghỉ. Bán hàng, mời quản lý của các ngươi tới một chút."
"Thưa bà, ta là người quản lý, xin hỏi có chuyện gì a? "
"Có phải đây là hiệu sách lớn nhất của Thành phố không? "
"Đúng vậy, xin hỏi bà cần gì a? "
"Ta chỉ đến mua sách, đem tất cả các loại sách ngươi có ra đây, mỗi loại cầm một quyển thôi!"
Người quản lý "......"
Chẳng bao lâu, tin tức đã truyền ra ra ngoài
"Đô thành hiện có một người điên điên khùng khùng, nghi là người hành tinh khác xâm lấn địa cầu "
"Có một ma đầu sắp đến, tàn ác và bệnh hoạn như trong truyện kiếm hiệp của Kim Dung, nhiều gia đình đã rút hết tiền trong tài khoản, chuyển thành tiền mặt và vật tư dự trữ "
"Ngày tận thế sắp đến rồi, mời những nhà từ thiện chuẩn bị"
Thành thị cuối cùng cũng rộ lên phong trào mua sắm nhất là những nơi bán đồ ăn chín, hầu hết thực phẩm đều được bán sạch, chủ những cửa hàng này đều gác chân lên ghế mà cười.
Một tháng kỳ hạn đã đến, Tiêu Dịch trong thời gian này không đến công ty, cùng thê tử ở nhà với con mình.
Bọn họ hai người cả ngày chỉ cùng con mình đi dạo chung quanh, một nhà ba người hai mươi bốn giờ không tách nhau ra, ngay cả ngủ cũng ngủ cùng một chỗ.
Trăng thanh rọi từ trên cao xuống, tâm tình hai vợ cồng theo thời gian khá là trầm mặc.
"Đinh đông" tiếng chuông cửa truyền vào phòng khách.
Vợ chồng hai người vẫn ngồi, không ai có động tĩnh gì, cuối cùng vẫn là Tiêu Nhiên tiểu bằng hữu đi ra mở cửa.
Chia lìa là khổ nhất.
Tiêu Dịch một câu không mở miệng, Lý Thiến chỉ đưa mắt nhìn người mới đến.
"Con, tất cả những gì cần nói chúng ta đã nói hết, nhất định phải cố gắng, nếu muốn mụ mụ…."
Cứ như vậy, Tiêu Nhiên bước vào cuộc sống của một đệ tử tu chân.