Tiêu Dịch hung hăng đem năm mươi vạn đồng đi lo lót việc học của con, Tiêu Nhiên tự nhiên được trúng tuyển, được phân tới lớp học thứ ba mươi sáu (lớp của đại đa số học sinh dựa vào quan hệ hoặc bỏ tiền chạy vào, còn lại một bộ phận nhỏ đều là học sinh có thành tích kém cỏi nhất rớt lại, kiếp sống lưu manh của Tiêu Nhiên chính thức bắt đầu.)
Buổi tối, Tiêu Nhiên ngồi trên giường nhưng chẳng thể nào tĩnh tâm được. Vừa nghĩ đến việc ngày mai phải đến trường học, tâm lý cảm thấy rất kích động.
Mặc dù Tiêu Nhiên không nói ra miệng, nhưng tâm ý vẫn có chút mong chờ, dù sao Tiêu Nhiên cũng không có kinh nghiệm trong việc học, đồng thời giao tiếp xã hội cũng coi như hoàn toàn không biết gì.
"Bây giờ có rất nhiều người bình thường đang sinh sống, lực lượng trên người tuyết đối không nên dùng, tốt nhất làm một người bình thường để học hỏi kinh nghiệm vậy!" Tiêu Nhiên nghĩ thầm.
Ngày thứ hai, Tiêu Nhiên cùng Tiêu Dịch đi tới trường học, qua lời giới thiệu rất nhiệt tình của Hiệu trưởng, kiếp sống như một học sinh bình thường của Tiêu Nhiên chính thức bắt đầu.
Một vị sư phụ dẫn Tiêu Nhiên đến chỗ lớp học. Nhìn thấy những người đang học trong giáo đường, nghe thấy giọng đọc sách của các học trò vang vang thanh thanh, Tiêu Nhiên trong lòng dâng lên một niềm cảm khái.
"Đây là cuộc sống của một học sinh a! "
Đi tới dãy phòng học, vị thày giáo nói với Tiêu Nhiên.
"Gian phòng học trong cùng của dãy này là lớp của ngươi rồi, chúng ta qua đó nghen! "
Tiêu Nhiên đi qua mấy gian lớp học, chứng kiến trong phòng học các học sinh học một cách chăm chú, Tiêu Nhiên nghĩ, "Hy vọng bây giờ mình lên lớp không phá hư phong trào học của các học sinh a."
Rốt cục đi tới cửa phòng học, nghe được trong phòng học truyền ra là một trận mớ âm thanh hổn độn, không có tiếng đọc sách chỉnh tề như những lớp khác, Tiêu Nhiên tò mò đi vào.
Cảnh tượng trong phòng học trước mắt làm cho hắn thất kinh.
Học sinh ngồi trong lớp học thật là hỗn loạn, ai ăn quà thì ăn quà, ai đùa giỡn thì đùa giỡn, ai ngủ thì ngủ, ai nói chuyện tếu thì nói chuyện tếu, rốt cục tại một góc của phòng học cũng tìm ra được một người đang đọc sách, Tiêu Nhiên vận dụng siêu cường lực đọc lướt qua thì thấy cuốn sách hắn đang cầm nói về những chuyện tình cảm của người thiếu phụ thủa xưa. Hoàn toàn lớp học này không có người nào nghiêm túc cả. Thày giáo đi cùng Tiêu Nhiên đi vào phòng học, thấy được tình huống hỗn loạn như vậy thì khẽ đằng hẵng vài tiếng định giữ trật tự lớp học.
Kết quả đợi vài phút sau mới thấy, trong phòng học dĩ nhiên không hề có ai để ý đến hắn (thày giáo quả thật đáng thương a! )
Thầy giáo kia liếc nhìn Tiêu Nhiên một cái, xấu hổ đi lên bục giảng nói:
"Các học sinh trật tự một chút, ta có việc muốn tuyên bố. "
Dần dần lớp học cũng đi vào yên tĩnh, thấy vậy, vị sư phụ liền lập tức nói tiếp:
"Hôm nay lớp chúng ta mới có một học sinh mới đến nhập học, ta đề nghị mọi người vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh hắn."
Vừa nói xong, ở dưới truyền đến vài tiếng cười hi hi, lác đác cũng có vài tiếng vỗ tay tán thưởng.
"Mời bạn cùng lớp mới đến tự động giới thiệu về tiểu sử bản thân một chút "
"Các bạn, ta gọi là Tiêu Nhiên, rất vui mừng có thể cùng các bạn học chung một lớp. Trong thời gian học tại đây, ta mong muốn được cùng các bạn cùng nhau học tập, cùng nhau phấn đấu vì mục tiêu chung nghen! " Tiêu Nhiên tràn ngập cảm tình nói, nghĩ thầm, "Hôm nay biểu hiện cũng không tệ lắm, nếu vừa rồi ta nói thêm vài câu thiệt tình nữa, ta nghĩ cả lớp học này chắc sẽ bị ta mê hoặc mất! "
Người thày giáo nhìn Tiêu Nhiên vẻ mặt có vẻ kích động, nghĩ thầm, "Đứa nhỏ này hay a, Đúng là hình bóng của ta những năm về trước a! Khi đó ta tại lớp học không dám nói là có nhiều người yêu mến, rau nào sâu ấy thôi, nhưng cũng rất được hoan nghênh, không biết có bao nhiêu nữ sinh thầm mến ta, có bao nhiêu nam sinh sùng bái ta a! Ai, mặc dù có thể nói ngươi còn kém ta xa lắc, nhưng chỉ cần trải qua quá trình ta bồi dưỡng, như thế nào cũng có thể trở thành một người nhân tài cho đất nước, khiến cho người dân yên ổn cuộc sống, làm ra của cái vật chất cống hiến cho xã hội, cho đất nước ......(bớt đi 1000 chữ)" (ta tự hào, ta thật phi thường, ta thật giống với Thành Cát Tư Hãn, ta......)
"Tốt lắm, Tiêu Nhiên, cứ như vậy nghen! Ngươi đi xuống ngồi đi, ngồi vào chỗ......” Nói xong chỉ tay vào một chỗ trống chưa có ai ngồi. “Ta còn có việc, đi trước đây, ngươi trước hết cùng các học sinh làm quen một chút, bước đầu cố gắng gây dựng cảm tình đi nghen." Dứt lời người thầy giáo bỏ đi như bị ma đuổi, lưu lại Tiêu Nhiên vẫn ngơ ngơ ngác ngác đứng chôn chân tại chỗ.
Tiêu Nhiên ngồi vào một cái bàn phía sau, nhìn sang hai bên một chút, thấy ở bên tay trái là một cô gái, không thấy rõ mặt lắm, đúng lúc Tiêu Nhiên đang nhìn, cô gái quay đầu lại nhìn chằm chằm ngược lại Tiêu Nhiên rồi nói:
"Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua mỹ nữ a! Nhìn cái bộ dạng ngươi kia, có phải muốn theo đuổi lão nương không a, nhìn ngươi mặt búng ra sữa thế kia, chờ lớn lên một chút nữa thì còn được, lão nương cũng không hẹp hòi gì mà sẽ cho ngươi một cơ hội, tan học mời ta đi ăn cơm đi! Nhớ kỹ nha, ta gọi là Ngô xinh đẹp" Nói xong e lệ chớp chớp mi mắt.
Lúc cô gái quay đầu lại thì Tiêu Nhiên đã được ngắm kỹ dung nhan của nàng rồi.
Lúc này Tiêu Nhiên trong lòng rất sợ hãi và lo lắng, so với một người trúng số độc đắc năm trăm vạn còn lo lắng hơn nhiều..
"Trên đời còn có cô gái như vậy sao, đạo hạnh so với cấp độ trung bình còn kém hơn, răng thì to tướng, cười hở hết cả lợi, dĩ nhiên còn có khuôn mặt to như cái thúng, thật hợp với đôi bông tai hình chổi xể kia; mắt với mũi thì bé tí, lúc nào cũng như là nhắm tịt vào ý! Tuyệt phẩm a! Đúng là "Mỹ nhân" có khác, khi cười thì đúng là “nghiêng nước nghiêng thành”. Ta rốt cục cũng hiểu được những lời này rồi, thật không dễ dàng a. Xem ra ta định đến lớp học này để được yên tâm đọc sách là không được nữa rồi. "Tiêu Nhiên trong lòng thầm nói.
Lúc này, bên phải Tiêu Nhiên có một nam sinh vỗ vỗ vai của hắn rồi nói:
"Ngươi mới tới, ngươi sẽ không muốn xem đâu, nữ sinh lớp chúng ta đều là loại chất lượng không cao, đợi lát nữa đi với ta, ta mang ngươi đi nhìn một lượt, lớp bên kia có mấy em rất đẹp. Được rồi, ta gọi là Lý Hạo, các bằng hữu đều gọi ta là Háo Tử, ngươi là người ở đâu chuyển tới a! "
"Cảm ơn, ta gọi là Tiêu Nhiên, trước kia ta cũng chỉ học ở nhà, bởi vì cha mẹ đến đây công tác nên mới chuyển đến đây." Tiêu Nhiên đáp (kỳ thật đây là hắn đã sớm có chuẩn bị ngay từ đầu)
"Nhìn bộ dáng ngươi trong nhà chắc hẳn là có tiền nghen, toàn thân đều mặc hàng hiệu." Lý Hạo hỏi
"Ta cũng không biết nữa, đây toàn là lão mụ đi mua cho ta. " Tiêu Nhiên trả lời
"Đợi lát nữa ta mang ngươi đi giới thiệu với mấy người cùng lớp chúng ta." Lý Hạo nói xong, tiếng chuông vang lên, giờ vào học chánh thức bắt đầu.
"Ngươi tỏ vẻ thân cận dựa vào ta như vậy làm gì, chẳng nhẽ ngươi thích cái kiểu này a." Đang trong giờ học, Lý Hạo đột nhiên nói.
Cả người Tiêu Nhiên hơn phân nửa nhào tới trên người Lý Hạo làm hai người ngã nhào xuống đất, Lý Hạo nằm dưới hết muốn cựa quậy, hai người hợp thành một thể trông rất khôi hài và mập mờ. Phía sau là những ánh mắt và tiếng cười của các bạn cùng lớp đang trực tiếp xem.
Lý Hạo lấy tay đẩy Tiêu Nhiên sang một bên cảnh giác nói: "Ta thế nào không nghĩ sớm một chút rằng ngươi là một kẻ biến thái a, nghĩ tới tấm thân ta mười tám năm thủ thân như ngọc, băng thanh ngọc khiết, vậy mà bị ngươi......Ta còn là xử nam a, ta như vậy sẽ bị ngươi huỷ hoại mất, sau này còn có thể có ai thích ta nữa đây! " Nói xong giả bộ rơm rớm nước mắt nhìn Tiêu Nhiên.
Thật vất vả đợi được giữa trưa nghỉ học, Lý Hạo giơ chân lên, vừa định cất bước đi ra ngoài nhưng lại bị Tiêu Nhiên tóm được. Mọi người trong lớp vừa thấy thế, chỉ thấy một trận gió nổi lên, cả phòng học cũng chỉ còn lại có hai người. Lúc này, một cái đầu từ cửa lớp ngó vào phòng, nhìn bọn họ nói:
"Các ngươi chơi vui vẻ chút, chúng đại gia ta đây sẽ không quấy rầy các ngươi. " Nói xong, biến mất không thấy đâu.
"Đại ca, ngươi muốn làm gì thì ngươi đã nói đi! Đừng có lôi kéo cái kiểu này, ta không thích có loại cảm giác “yêu” như thế này đâu, ngươi đi tìm người khác đi! " Lý Hạo dở khóc dở cười nói.
"Ta tuyệt đối không có loại yêu thích này, ta quá oan uổng, ta lúc trước dựa vào ngươi là bởi vì Ngô xinh đẹp không ngừng sát lại gần ta, buộc lòng ta phải xích lại gần ngươi. Ta ngồi xa nàng một chút, nàng lại tiến gần hơn một chút, cứ như vậy ta đành phải dựa cả người vào ngươi. " Tiêu Nhiên ủy khuất nói.
Ngươi, ngươi, ngươi sao không nói sớm? Danh tiếng của ta đều bị ngươi phá hoại hết rồi, ngươi tính sau này ta làm sao mà gặp mặt người khác đây! " Lý Hạo chỉ Tiêu Nhiên phẫn nộ nói.
"Ta nhất định phải giải quyết con đàn bà kia. " Tiêu Nhiên trong lòng hung hăng nghĩ.
"Quên đi, theo ta đi đi! Mang ngươi đi kiến thức một chút để gỡ cái thể diện." Lý Hạo mang theo Tiêu Nhiên đang cúi đầu ủ rũ đi ra khỏi phòng học.