"Đợi lát nữa gặp được các đại ca của ta, ngươi phải cơ trí một chút nha. " Lý Hạo trên đường đi dặn dò Tiêu Nhiên.
Lý Mạo mang theo Tiêu Nhiên đến gần một cái phạn điếm nhỏ nằm ở ven hồ. Bên trong chỉ thấy có mấy thanh niên tóc nhuộm đủ mọi màu sắc, ăn mặc cổ quái, quần áo te tua đang ngồi trước một cái bàn bày vài thứ đồ ăn, miệng ngậm thuốc lá phì phèo, khói nghi ngút.
"Đao Tử, Phủ Đầu, Gà Con, đại ca có ở bên trong không?" Lý Hạo cười hỏi.
"Ở đây chứ đi đâu? Ngươi vào đi! Tiểu tử phía sau ngươi là ai? " Một người gầy, thấp lùn miệng vừa nhồm nhoàm ăn, vừa phì phèp điếu thuốc hỏi.
"Nga, ta mới nhận hắn làm huynh đệ, dẫn hắn tới thức kiến thức một chút." Nói xong đi đến, cầm lấy bao thuốc rút ra một điếu châm lửa hút, đoạn rít thật sâu một hơi rồi ngửa cổ, từ từ thả ra từng vòng khói lên trần nhà, cử chỉ thật say mê, sau đó lấy tiếp 1 điếu đưa cho Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên vội vàng khoát tay ra hiệu mình không hút, lúc này mới thôi.
Lý Hạo mang theo Tiêu Nhiên đi vào trong phạn điếm.
Chỉ thấy cả phạn điếm bên trong chỉ có một cái bàn.
Một thanh niên cởi trần, nước da ngăm đen đang ngồi cạnh bàn, tay cầm một điếu thuốc nhàn nhã ngồi hút. Bên cạnh, dựa sát vào người hắn là một cô gái khá xinh đẹp đang cùng hắn thầm thì to nhỏ, trên bàn đầy hoa quả và ít đồ ăn nhẹ.
"Lão Đại, ta đã tới. " Lý Hạo quay về thanh niên nọ nói.
"Đây là người ta mới nhận làm huynh đệ, tên là Tiêu Nhiên. Ta dẫn hắn tới đây thức kiến thức một phen" Sau đó quay về Tiêu Nhiên nói, "Còn im lặng gì nữa, ngươi mau chào Phong ca đi."
"Phong ca" Tiêu Nhiên si ngốc nói
"Tốt, tốt, ngươi đã là anh em của tiểu đệ ta thì cũng là anh em của ta. Lại đây ngồi, muốn ăn cái gì tự mình gọi, ta mời khách." Phong ca cười a a nói.
Lúc này Lý Hạo cũng không khách khí, kêu chủ quán gọi liền một hơi bảy tám món ăn.
Một hồi sau, món ăn mang lên, Lý Hạo ăn thùm thụp như thuồng luồng, Tiêu Nhiên thì chỉ ăn một chút gỏi cá và một ít hoa quả. (Tiêu Nhiên tu luyện đến mức này đã có thể nói là không cần thiết phải ăn uống, chỉ cần hấp thu thiên địa linh khí là đủ, bình thường thức ăn có ngon đến đâu không làm cho hắn thèm muốn )
"Làm sao vậy, không hợp khẩu vị hả? Không thành vấn đề, ngươi cứ gọi những món ngươi thích nhất mà ăn . " Phong ca nói
"Không phải, món ăn ở đây ngon lắm, bất quá ta buổi sáng ăn hơn nhiều, bây giờ bụng vẫn còn no. " Tiêu Nhiên trả lời.
"Tốt lắm, nếu không muốn ăn, chúng ta đây uống rượu. " Phong ca nói xong lập tức gọi chủ quán cầm tới vài chai bia, rót ra rồi cùng Lý Hạo, Tiêu Nhiên cụng ly.
"Rượu này làm sao có mùi lạ lạ, không giống với rượu của lão đầu kia." Tiêu Nhiên nghĩ thầm
Một hồi sau, hai két bia đã bị bọn họ ba người uống sạch. Lúc này Phong ca uống cũng đã ngà ngà, hắn túy luý nói
"Hôm nay ta còn có việc phải đi trước, tiểu huynh đệ, lúc nào rảnh rỗi tới tìm chúng ta chơi a! Chủ quán tính tiền."
Chủ quán chạy nhanh từ trong bếp ra, nói
"Phong ca đến chỗ của ta ăn cơm, chúng ta vui mừng còn không kịp! Như thế nào có thể thu tiền của Phong ca chứ! Hy vọng sau này Phong ca chiếu cố chút cho tiểu điếm" Chủ quán nói xong lại dúi mấy gói thuốc vào trong túi Phong ca.
"Tốt lắm, nếu chủ quán đã nói như vậy rồi, ta cũng không cần phải nói gì nữa, chúng ta đi." Phong ca vỗ vỗ vai lão bản, mang theo các tiểu đệ rời phạn điếm.
Tiêu nhiên dìu Lý Hạo đi về hướng trường học.
"Thật không nghĩ rằng tiểu tử ngươi vẫn có thể uống được nữa a! Lão đại của ta ngươi thấy có lợi hại không! Sao ngươi không để cho hắn vài phần mặt mũi vậy." Lý Hạo mơ mơ màng màng nói
Tiêu Nhiên cũng tuỳ tiện gật gật đầu, tiếp tục dìu Lý Hạo hướng về phiá trường học đi đến.
Xế chiều sau khi tan học, Tiêu Nhiên cự tuyệt lời mời của Lý Hạo, một mình nhàn nhã đi dạo chơi trên đường phố.
Một cô nữ sinh trông dáng dấp rất yêu kiều và xinh đẹp với tà áo trắng tha thướt xuất hiện trên đường, Tiêu Nhiên ngây ngốc đi ngay phía sau lưng.
Chỉ thấy nữ sinh kia một mình trên đường cất bước đi tới, làn gió nhẹ nhàng thổi bay bay mái tóc ngang vai, khiến nàng càng lộ vẻ say đắm kiều mị làm rung động lòng người.
Tiêu Nhiên máy mắt, đột nhiên tim đập rộn ràng.
Bất tri bất giác, Tiêu Nhiên đi theo cô nữ sinh đã được hơn một tiếng đồng hồ, trời cũng đã bắt đầu chậm chậm tối.
Tiêu Nhiên nhìn lại một lần nữa bóng dáng yêu kiều của cô nữ sinh kia, cố gắng kìm nén, xoay người, theo con đường về nhà bước đi.
Vô tình chỉ gặp trong chốc lát, Tiêu Nhiên đần dần cũng không có để ý mấy đến cái cảm giác đó, nhưng hình dáng cô nữ sinh kia vẫn thỉnh thoảng hiện ra trong đầu của Tiêu Nhiên.
Một ngày giữa trưa, Tiêu Nhiên cùng Lý Hạo chuẩn bị đi tìm Phong ca chơi, khi bọn hắn ra tới cửa lớp thì hình dáng xinh đẹp quen thuộc kia lại xuất hiện phía xa xa trong tầm mắt của Tiêu Nhiên.
"Đi, đi, ngươi đang nhìn cái gì? " Nhìn thấy Tiêu Nhiên đứng tại chỗ không nhúc nhích, Lý Hạo đập đập cánh tay Tiêu Nhiên hỏi
"Cô nữ sinh kia có phải học cùng trường với chúng ta không?"
"Người nào cơ, ngươi nói cô gái mặc cả bộ đồng phục màu trắng đang đi kia đúng không! Nàng a, là một trong số năm hoa khôi của khoá chúng ta đấy, tên gọi là Tần Mộng Phỉ, Học ở lớp số một. Làm sao vậy, không phải là ngươi đã bắt đầu có ý định tán tỉnh cô nàng này rồi chứ." Lý Hạo cười nói
Tiêu Nhiên hỏi một câu nữa, "Vậy nàng đã có bạn trai chưa?"
"Điều này ta cũng không rõ, cũng chưa nghe ai nói qua, chắc là chưa có đâu! Thế nào, không phải ngươi thật sự muốn theo đuổi nàng đấy chứ? Quên đi nghen, không biết có bao nhiêu người theo đuổi nàng, nhưng nàng chưa bao giờ để người nào trong mắt cả." Lý Hạo thành thật khuyên.
"Không thử thì biết thế nào được chứ? Hạo tử a, chúng ta có phải là huynh đệ hay không? " Tiêu Nhiên nghiêm túc đích hỏi
"Đúng vậy! "
"Vậy ngươi giúp ta một chuyện nghen! "
"Chuyện gì, ngươi nói đi! Đã là huynh đệ của ta, cho dù dầu sôi lửa bỏng, chết cũng không từ nan." Lý Hạo cam đoan nói
"Ngươi cũng biết ta vừa tới nơi này, nhân tình thế thái không biết, cũng chẳng quen ai, ngươi giúp ta tìm một số tư liệu có liên quan đến Phỉ Phỉ nghen! "
"Phỉ phỉ là ai? " Lý hạo tò mò đích hỏi
"Là nàng a, Tần Mộng Phỉ đó! Huynh đệ ngươi chịu giúp ta đi nghen, nghĩ tới ta anh tuấn tiêu sái, uy vũ bất phàm......(giảm 1000 chữ) nhưng mà nhiều năm như vậy vẫn còn một xử nam, ngay cả tay nữ sinh cũng chưa từng cầm qua. Đại hiệp ngươi cứu giúp ta đi a, tương lai của ta, cuộc sống của ta đều trông cậy vào ngươi hết đó." Tiêu Nhiên kích động nói
"Được thôi, chính là ngươi cũng biết, tìm tư liệu không thể một sớm một chiều được. Muốn tìm cũng ít nhất phải đi chung quanh hỏi han điều tra, ngươi thấy ta nói có đúng hay không? " Lý Hạo hỏi
"Đúng vậy! "
"Ngươi cũng biết bây giờ cái gì cũng gắn liền với kinh tế, có chút ít thì người ta mới có thể cấp cho chỗ tốt, mới có thể có tư liệu tốt. Có phải không a! "
"Đúng vậy! "
"Ngươi xem ta gần đây có phải hay không không được dư dả cho lắm không!"
"Đúng vậy, nghĩ thế."
"Ngươi cũng biết ta không thể đê cho người đàn bà của mình có cuộc sống quá kém, đúng hay không! "
"Đúng vậy"
"Cái...kia, ta chỉ mong muốn dành dụm tiền cả tháng này chủ yếu để mua tặng nàng vài bộ quần áo... "
"Không sai! "
"Cho nên tháng này tiền của ta cũng hết."
"Vậy để tháng sau nghen! "
Lý Hạo tâm lý có phần tức tối.
"Ta nói như vậy đã quá rõ ràng, ngươi còn cố tình không hiểu? " Lý Hạo hỏi
"Có ý gì a! "
"Đại ca à, ta nói quá rõ rồi đó. Ngươi có phải là người rừng không? Chẳng lẽ ta lại phải nói thẳng ra là nếu không có kinh phí hoạt động thì sẽ không tìm được tư liệu sao? " (Tiêu Nhiên: ta vốn thật là lớn lên từ núi rừng mà! )
"Nga, ngươi cứ nói thẳng ra là ngươi cần kinh phí thì mới được việc, ngươi không nói ta như thế nào biết , ngươi nói với ta tức khắc ta sẽ đưa cho ngươi, ngươi không nói ta làm sao biết được ngươi muốn gì......"
Nói xong, thả một ngàn đồng tiền vào tay Lý Hạo rồi nói lại một câu "ngươi tốt nhất đi tìm tư liệu cho ta, kinh phí không đủ thì nói với ta, ta đưa tiếp. Ta ra bên ngoài đi dạo đây" Đã đi rồi.
Lý Hạo trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm một ngàn đồng trong tay, nghĩ thầm, "Ta chỉ bất quá muốn lừa gạt chút tiền mua bao thuốc lá thôi, nhiều như vậy tiền, có thể mua bao nhiêu bao thuốc lá chẳng được. Ngu ngốc, có người như vậy mà không kiếm được một mớ thì ta đúng là ngu như cầm thú"