Tiêu Nhiên tử a! Ngươi muốn có tư liệu ta đã tra ra không sai biệt lắm rồi, còn có mấy người có tin tức không tra được, kinh phí ngươi lần trước đưa cho ta đã không còn bao nhiêu nữa? Ngươi xem…" Lý Hạo đi tới trước mặt Tiêu Nhiên nhỏ giọng nói.
Tiêu nhiên chẳng nói chẳng rằng, lại đưa một ngàn cho Lý Hạo.
Rốt cục cũng do Lý Hạo “nỗ lực” và Tiêu Nhiên đáp ứng đầy đủ "kinh phí hoạt động" nên sau đó, một số tư liệu khá đầy đủ về Tần Mộng Phỉ đã xuất hiện trong đầu Tiêu Nhiên (kỳ thật tư liệu này là Lý Hạo dùng một bao thuốc lá giá năm đồng tiền đổi lấy.)
"Xin chào, ta gọi là Tiêu Nhiên, có thể mời ngươi đi ăn một bữa cơm không?" Tiêu Nhiên cố lấy hết dũng khí đứng ở trước mặt Tần Mộng Phỉ nói.
"Không được rồi, ta buổi tối phải đi học thêm. Lần sau đi nghen! " Tần Mộng Phỉ nhạt nhẽo nói.
"Xin chào, ta là Tiêu Nhiên, ở đây ta có hai tấm vé xem phim, có thể mời ngươi đi xem không?" Tiêu Nhiên lại cố lấy dũng khí đứng ở trước mặt Tần Mộng Phỉ nói.
"Không được, hôm nay ta đã hẹn bạn rồi. Lần sau đi nghen!" Tần Mộng Phỉ lại nhạt nhẽo nói.
" Xin chào, ta gọi là Tiêu Nhiên, nghe nói ngươi thích nhất đi câu cá, chúng ta cuối giờ học cùng đi lên cầu để câu nghen! "
"Không được, ta cuối giờ học đều phải về nhà nếu không cha mẹ ta sẽ mắng ta, không cho ra ngoài nữa." ......
"Xin chào, ta…" Lần này Tiêu Nhiên còn chưa kịp nói gì thì đã bị Tần Mộng Phỉ nguây nguẩy quay lưng đi mất.
"Tiêu Nhiên đi đâu vậy, nghe nói ngươi suốt ngày cùng Lý Hạo rong chơi lêu lổng, thật không ra gì. Ta không thích có một cậu học trò hư hỏng như vậy, nếu ngươi học kỳ này vượt qua kỳ thi và đứng trên mười người trong lớp, ta có thể lo lắng cho ngươi bước vào lớp học chuyên môn."
Từ đó Tiêu Nhiên bắt đầu chăm chú vào việc học hành, nghiên cứu tài liệu, thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo, còn đâu là đều ở trong phòng đọc sách, học bài. Cuộc sống cứ thế trôi đi.
Sư phụ: "Học trò thật là tốt a, xem ra lúc đầu ta quả không nhìn lầm người, ta nhất định phải bồi dưỡng hắn. Ta sẽ về nhà của ta lấy những vật dụng của bao nhiêu năm về trước, chỉ cần hai ngày là hắn có thể học được hết, thành một nhân tài của cả nước! "
Lý Thiến: "Lão công, ngươi xem đứa nhỏ làm sao vậy a, ta cảm giác có điểm không đúng? Như thế nào cả ngày ôm sách đọc a! "
Tiêu Dịch: "Lão bà, con mình chăm chỉ học là chuyện tốt, vài ngày nữa ngươi dẫn hắn đi xem có cần mua thêm sách vở gì nữa không. "
Tiêu Nhiên vẫn mờ mịt chẳng biết, hắn đã được rất nhiều người theo dõi, cùng đợi hắn chính là cuộc thi rất được mong đợi.
"A! Rốt cục khảo thí xong rồi, thật thoải mái! Ngươi khảo thí kết quả thế nào ?" Lý Hạo hỏi.
"Cũng nằm trong số mười người làm bài tốt nhất." Nghĩ đến lập tức có thể cùng Tần Mộng Phỉ ước hẹn, tâm lý Tiêu Nhiên cảm thấy thật ngọt ngào.
"Hôm nay cùng ta đi chơi đi, dù sao khảo thí xong rồi, nên đi thư giãn một chút! " Lý Hạo nói.
Tiêu Nhiên hôm nay tâm tình cũng rất vui vẻ, không hề nghĩ ngợi, lập tức đáp ứng đi theo Lý Hạo.
Nhìn thấy Phong ca là nhìn thấy náo nhiệt.
"Nghe nói ở Thành Đông mới mở một quán rượu, hôm nay ta mang bọn ngươi đi cho biết." Phong ca vừa tuyên bố một câu khiến cho tất cả đều hoan hô nhiệt liệt.
Bóng đêm chậm rãi phủ xuống, vốn là phải về nhà nhưng Tiêu Nhiên được lôi kéo nên đi tới quán rượu.
Vừa đến nơi chỉ thấy cái quán rượu trang trí đầy các chiêu bài câu khách, một loạt các món ăn rất hấp dẫn cùng những chương trình khuyến mại nhân ngày khai trương. "Hắc Báo Tửu Điếm", bốn chữ to tướng nổi bật trên nền những ngọn đèn thật là lóng lánh, hoa lệ bắt mắt.
Tiêu nhiên đi theo Phong ca cùng một đám người cùng bước vào tửu quán.
Bọn họ tìm chỗ ngồi xuống, Tiêu Nhiên bắt đầu quan sát.
Đủ mọi loại màu sắc của những ngọn quang đăng, tại tửu quán không gian như chớp động, lập loè; rất nhiều vũ công nhảy nhót theo tiếng nhạc sôi động. Tại giữa sàn nhảy, có một vũ nữ trang điểm rất diễm lệ, mát mẻ đang vừa múa vừa hát theo nhịp, khiến cho dưới đài mọi người đều tao động.
Tiêu Nhiên cầm lấy một chai bia uống. Lúc này, có một bóng hình quen thuộc đã lọt vào trong tầm mắt.
"Như thế nào lại là nàng, nàng tại sao lại tới những nơi như thế này?"
Chỉ thấy một nam nhân có khuôn mặt không xấu lắm mặc một bộ đồ nhảy đang ngồi với một cô gái ngay góc tường. Trong làn sương khói mờ mờ, ánh đèn chiếu rọi mập mờ khiến cho người khác có cảm giác thập phần thần bí.
Nam tử kia đang ôm lấy eo cô gái, dựa lưng nàng vào góc tường, thỉnh thoảng quay sang hôn nàng một cái. Cô gái nọ vòng tay ôm lấy lưng nam tử, mỗi lần như vậy thì cuồng nhiệt đáp ứng.
Tiêu Nhiên lúc này đột nhiên có cảm giác thế giới trong lòng thật an tĩnh, có thể rõ ràng nghe được tiếng tim đập của bản thân, nhưng là cảm giác tim đập càng ngày càng chậm, càng ngày càng lạnh. Một ngụm máu tươi, một chút tử huyết từ trong cổ họng phun ra. Tiêu Nhiên luống cuống cúi gập người phun lên trên mặt đất, mặt mày xây xẩm, không ai biết đó là máu, tưởng rằng hắn phun ra chính là bia.
"Xem ra tâm trạng ngươi hôm nay không phải tốt lắm a, vậy uống ít thôi nghen! " Phong ca căn dặn..
Tiêu nhiên ngây ngô gật đầu cảm ơn rồi đờ đẫn ra ngồi ở phía sau, nhìn lên trần nhà, một câu cũng không nói.
"Tiêu Nhiên, đi thôi! "
Một đám người loạng choạng bước ra ngoài tửu điếm, Tiêu Nhiên lặng lẽ bước theo sau.
Nhưng lúc này, hình bóng quen thuộc kia lại xuất hiện trước mắt Tiêu Nhiên. Chỉ thấy cách đó không xa, Tần Mộng Phỉ đang cùng nam tử kia bước ra xe, hướng ra phía ngoài phóng đi.
Tiêu nhiên dụng thần thức tập trung theo dõi hai người từ phía sau ròi quay sang nói với Lý Hạo:
"Các ngươi đi trước, ta tự kêu xe về nhà. "
Nói xong, đi ra chỗ khuất, vận khởi chữ Quyết, sau đó xuất ra phi kiếm, hướng về phía Tần Mộng Phỉ vừa đi đuổi theo.
Đến một dãy nhà hàng cách khá xa chỗ cũ thì chiếc xe dừng lại.. Thấy Tần Mộng Phỉ từ trong xe bước ra, Tiêu Nhiên ẩn chữ Quyết, bỏ phi kiếm và bước ra, hướng nàng đi đến.
"Tại sao? " Tiêu Nhiên nhìn chằm chằm vào nàng bình tĩnh nói.
"Là ngươi a! Không tại sao hết, ta vốn không thích ngươi. Cũng không nhìn ra ngươi có bộ dạng gì nữa, điều ta muốn chính là sự kích thích, lấy đó là niềm sung sướng trong cuộc sống. Ngươi không thể cho ta, vậy ngươi hãy trở về làm một đứa con ngoan đi, hãy sống một cuộc sống bình thản thanh đạm đi nghen! "
"Ngươi thích tên lưu manh này? " Tiêu Nhiên hỏi
"Tiểu tử, ngươi không muốn sống nữa à! " Nam tử kia kiêu ngạo nói
"Mặc dù hắn là lưu manh, nhưng mà ta rất thích. "
Nói xong quay đầu bước đi, tình tứ khoác tay nam nhân kia bước vào tửu điếm
Tiêu Nhiên không biết mình đi như thế nào để về nhà nữa. Về đến nhà, hắn quay sang Lý Thiến nói:
"Lão mụ, ta muốn đi bế quan tu luyện một thời gian." Nói xong một cái thuấn di đi liền, để lại Lý Thiến vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác.