Tiêu Nhiên về tới nơi tu luyện trước đây, nằm vật ra thảm cỏ, chết lặng nhìn cây cối bốn phía.
"Tâm tính thiện lương thật khổ, đây là mùi vị của cảm giác mất mát sao? " Tiêu Nhiên lầm bầm trong miệng
Tần Mộng Phỉ ăn nói quá trắng trợn, trong đầu hắn làm sao quên được chứ!
Tiêu Nhiên nghĩ một chút rồi nhảy ùm vào trong thủy đàm. Cái lại như cắt da cắt thị sinh ra một loại năng lượng kích thích thần kinh của Tiêu Nhiên.
Chẳng biết qua bao lâu, từ dưới thủy đàm chậm chậm trồi lên một cái đầu người.
"Nếu làm người tốt không được, ta đây quyết định từ bây giờ bắt đầu làm kẻ bại hoại" Tiêu Nhiên tự nhủ thầm với chính mình.
"Ta muốn làm lưu manh!" Bằng tất cả tiên nguyên lực, Tiêu Nhiên hét lên. Âm thanh phúc tản ra bốn phương tám hướng, không biết đã doạ chết bao nhiêu cầm thú.
Tiêu Nhiên từ trong giới chỉ lấy ra một quả trứng nhỏ rồi tự hỏi.
"Đây là vật gì, sao lại ở dưới đáy thủy đàm."
Tiêu Nhiên đem một phần tiên nguyên lực ra truyền vào trong quả trứng lạ. Lúc này, Tiêu Nhiên cảm thấy trong cơ thể mình tiên nguyên lực đang điên cuồng vận chuyển, quả trứng cũng điên cuồng hấp thu và đang dần dần phình ra.
Một lúc sau, quả trứng dường như đã hấp thu đủ năng lượng, phát ra một dải ngũ sắc năng lượng rồi đỉnh chỉ việc hấp thu từ Tiêu Nhiên.
Quả trứng đột nhiên giật giật, Tiêu Nhiên bị giật mình liền đem quả cầu ném ra mặt đất phía xa .
Chỉ thấy quả trứng chầm chậm hé ra những tia rạn nứt nho nhỏ, những vết nứt đó càng ngày càng lớn. Cuối cùng, một tiếng “phụt” nho nhỏ vang lên, quả cầu nứt toác, một con vật trông giống con chó nhỏ thoát ra. Nó quay lại ăn tất cả những cái vỏ nằm quanh đấy rồi nhảy tới bên cạnh Tiêu Nhiên, miệng phát ra hai tiếng, "Ô ô"
Tiêu Nhiên nhìn chằm chằm vào nó.
"Đây không biết có phải là thần thú Kỳ Lân trong truyền thuyết không! Bất quá như thế nào nó lại là màu trắng a. Trông nom nó thì có mất mát gì chứ? Hiếm có con vật nào lại đáng yêu như vậy. Sau này cho đi đánh nhau dễ như trở bàn tay! Ha ha, quả nhiên mình là người có vận khí quá tốt rồi a! " Tiêu Nhiên nghĩ thầm (vừa rồi muốn tự tử, bây giờ lại hoan hỉ như vậy! )
Kỳ thật, Tiêu Nhiên vận khí cũng quá tốt. Khi hắn nhảy vào thủy đàm đã không hề chú ý đến các nguồn năng lượng trong cơ thể một chút nào. Trong lúc tuyệt vọng nên tâm lý không ổn định, hỗn độn tiên nguyên lực đang tụ lại một chỗ và tìm đường thoát ra ngoài. Lúc đó chỉ cần một chút sơ ý, có thể trực tiếp tự bạo thể mà chết. Kết quả khi Tiêu Nhiên nhảy vào trong thủy đàm. Tại lúc Tiêu Nhiên hôn mê, hàn băng năng lượng thần bí bên trong thủy đàm lại một lần nữa chữa trị cho thân thể, không những thế còn tinh luyện tiên nguyên lực trong cơ thể Tiêu Nhiên, kết quả khiến cho tiên nguyên lực của Tiêu Nhiên lại được đề cao lên một tầm mới, biến thành chất lỏng màu lam. Mà vốn Tiêu Nhiên trong cơ thể có Hàn Ngưng Huyền Băng và Lục Luân Linh Hỏa, hai luồng chân khí này bất kỳ lúc nào cũng có thể xung khắc. Nếu cứ tiếp tục nằm tại bờ thuỷ đàm, Hàn Ngưng Huyền Băng sẽ bị Lục Luân Linh Hỏa cắn nuốt toàn diện, đến lúc đó trong cơ thể linh hỏa sẽ chảy ra bên ngoài cơ thể, đem Tiêu Nhiên thiêu rụi không còn một mảnh.
Chính là hàn băng năng lượng thần bí trong thủy đàm đã tinh luyện tiên nguyên lực, đồng thời ngăn chặn Lục Luân Linh Hoả, làm cho Hàn Ngưng Huyền Băng hấp thu được năng lượng đồng dạng, tiến hóa thành Diêm Lưu Cực Băng, khiến cho hai khối chân khí đạt đến độ cân bằng. Tiêu Nhiên nhân họa đắc phúc, thực lực đã đạt tới Cửu Thiên Huyền Tiên, chỉ thiếu hoả hầu.
Mà ngay lúc Tiêu Nhiên tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm dưới đáy thuỷ đàm, đang muốn nổi lên, kết quả phát hiện quả trứng này liền thu vào giới chỉ; nở ra đích thật là thần thú Kỳ Lân, nhưng Tiêu Nhiên cũng không biết được trên đời còn có loại thuộc tính Kỳ Lân này không.
Con thú nhỏ này thuộc về trung đẳng thần thú, hay còn gọi là Thủy Kỳ Lân trung vương giả thượng đẳng thần thú Thiên Băng Kỳ Lân. Nếu phát triển đến thời kỳ trưởng thành, nó có thể phát ra năng lượng lạnh nhất trong thiên địa là Cửu U Thiên Băng. Bởi vì Kỳ Lân hấp thu năng lượng từ Tiêu Nhiên mà phá vỏ trứng đi ra nên nó cảm nhận được nguồn năng lượng đồng dạng, đã tự động đến nhận Tiêu Nhiên, đó là việc đương nhiên.
Tiêu Nhiên bây giờ còn mờ mịt không biết chính mình đã nhặt được bảo bối, còn đang chơi đùa với Kỳ Lân trên thảm cỏ.
"Để ta nghĩ cho ngươi một cái tên nghen, tên gì bây giờ được chứ? " Tiêu Nhiên quay về tiểu Kỳ Lân nói
"Nghĩ đi, A Phúc, Vượng Tài và Tiểu Bạch ngươi chọn một cái tên đi nghen! " Nói xong nhìn tiểu Kỳ Lân.
Nhìn thấy tiểu Kỳ Lân lắc đầu, Tiêu Nhiên lại nói:
"Cái gì, ngươi không thích, lại bắt ta nghĩ nữa a."
"Không nghĩ nữa, thôi, sau này cứ gọi ngươi là Tiểu Băng đi nghen, dù sao ngươi là thủy thuộc tính, cứ như vậy quyết định đi" (Vì vậy, sau này thượng đẳng thần thú Thiên Băng Kỳ Lân danh chấn thiên hạ cứ như vậy được chủ nhân tùy tiện gọi một cái tên rất nhỏ nhoi)
"Ai, bị ngươi hút nhiều năng lượng như vậy, nếu ta không phải công lực thâm hậu thì đã sớm bị ngươi cho ra bã rồi. Quên đi, vẫn còn ...trước hết cần khôi phục công lực đã nghen! " Tiêu Nhiên quay về Tiểu Băng nói vài câu rồi đi ra phía sau, thả ra Vô Cực Kiền Khôn Cảnh, tiến vào bên trong bắt đầu quá trình khôi phục công lực.
"Không biết đã qua bao lâu, là lúc trở về nhà rồi." Tiêu Nhiên nói xong thu hồi Vô Cực Kiền Khôn Cảnh, ôm Tiểu Băng một người một thú thuấn di về tới nhà.
Lý Thiến đang xem TV, nhìn con mình ôm một con thú nhỏ đã về , vội vàng chạy ra đón:
"Ngươi bế quan xong rồi sao, lần này đi hơn một tháng, ba mụ nhớ ngươi lắm a. Đi, ta mang ngươi đi dạo, thuận tiện bồi dưỡng một chút mẫu tử cảm tình." Nói xong, không nói đến câu thứ hai định kéo Tiêu Nhiên đi ra ngoài.
"Mụ, người xem ta mới vừa quay lại có phải hay không muốn ...trước nghỉ ngơi một chút a! Hãy xem con chó nhỏ đáng yêu này đi nghen, ta cố ý mang về tặng mụ mụ đó, ta về phòng trước. " Nói xong, đem Tiểu Băng thả vào lòng Lý Thiến rồi đi lên lầu.
"Con, con chó nhỏ này tên gọi là gì! "
"Tiểu Băng"
"Cẩu cẩu a, nếu ngươi được gọi là Tiểu Băng, vậy nhất định là nữ rồi, mụ mụ mang ngươi đi tắm rửa, giúp ngươi thay đổi trang phục, ngươi sẽ trở nên xinh đẹp ngay." Lý Thiến quay về Tiểu Băng nói.
Tiểu Băng nhìn chằm chằm vào Lý Thiến nghĩ, "Nguyên lai làm thần thú so với làm người lại càng không dễ dàng a! "
Cứ như vậy, Tiểu Băng của chúng ta đã bị đối xử như một con thú bình thường.
Mà Tiêu Nhiên bây giờ đang ở trên giường đánh một giấc xuân thu đại mộng.
Thật vất vả đợi đến ngày khai giảng, Tiêu Nhiên lững thững một mình đi đến trường học.
Lâu lắm rồi không gặp, Lý Hạo ôm chầm lấy Tiêu Nhiên, nói "Ta rất nhớ ngươi a! Ngươi không nhớ ta sao? "
Phòng học đang náo nhiệt phi thường, nhưng bị cử chỉ này của Lý Hạo làm cho đột nhiên an tĩnh lạ thường. Người nào người nấy đều trố mắt nhìn Lý Hạo cùng Tiêu Nhiên hai người.
"Cổn! " Tiêu Nhiên một cước đá văng ra Lý Hạo ra, sau đó quay về các bạn trong lớp thanh minh: "Ta cùng hắn không phải quen nhau kiểu đó."
Kết quả toàn lớp đồng thời cùng kêu lên: "Chúng ta biết, ngươi và hắn không phải quen nhau, mà là đã quá chín muồi rồi."
Nói xong, cả lớp mỗi người đều cười cười rồi tặng cho Tiêu Nhiên một câu: "Nhìn bộ dạng của ngươi kìa, ngươi định lừa gạt chúng ta sao"
Tiêu Nhiên rất tức giận, "bang" một cái ngồi phịch xuống đất, chỉ Lý Hạo nói:
"Ngươi, ngươi, danh tiết của ta đều bị ngươi phá hư rồi, ta không tha cho ngươi. " rồi kéo Lý Hạo bỏ chạy ra khỏi phòng học.
Kết quả, có một học trò trông nhất phong tao chỉ về phía Tiêu Nhiên và Lý Hạo vừa đi nói: "Xem đi, bọn họ nhịn được nữa rồi. Một thời gian không gặp mà đã thành như vậy, vì ước hẹn mà ngay cả đến giờ học rồi cũng không thèm vào học nữa."
Vốn đang muốn đi xuống lầu, Tiêu Nhiên nghe được, ngã bổ ngửa ra, kéo theo Lý Hạo lăn lông lốc xuống.
Lý Hạo xoa xoa cái mông cùng đi ra cổng trường, hỏi:
"Ngươi đem ta ra đây rốt cuộc muốn làm gì? "
"Đưa ta đi gặp Phong ca, ta có chuyện trọng yếu muốn tìm hắn. " Tiêu Nhiên nghiêm túc nói.
Lý Hạo suy nghĩ một chút nói, "Tốt lắm, đi đến đó rồi chính ta cũng không nghĩ muốn về nữa."