Xế chiều, Tiêu Nhiên về tới trường học, tại phòng học nhàm chán ngồi xuống ghế.
Ngoài hắn, ở trong lớp còn một số đang chăm chú học, các bạn khác đa phần đang nô đùa bên ngoài cửa.
Lúc này, ngoài cửa có tiếng Tiểu Bàn gọi vào,
"Tiêu Nhiên, có người tìm, là mỹ nữ đó!"
Mấy người trong lớp đang cắm đầu vào quyển sách trước mặt nghe tiếng Tiểu Bàn, "Xoát" một tiếng, tất cả đều đứng lên, con mắt trợn trừng nhìn thẳng ra cửa. Những con mắt đó so với con mắt ếch còn muốn to hơn.
Tiêu Nhiên cũng quay đầu lại nhìn ra cửa.
"Di, người này không phải là cô gái buổi sáng bị ta đụng trúng sao? Nàng tới tìm ta làm gì? " Tiêu Nhiên nghĩ thầm.
Nữ sinh kia đưa mắt nhìn chung quanh một chút, tảng lờ những ánh mắt đang ngó đăm đăm vào nàng, nàng chậm rãi hướng Tiêu Nhiên bước tới.
"Lão công, thẻ học viên của ngươi ngươi đã quên cầm, ta đưa tới cho ngươi. Còn nữa, báo cho ngươi một tin tức tốt, thầy thuốc ta cũng đã tới khám rồi." Nghe thấy vậy, các nữ sinh cùng lớp toàn bộ nhao nhao lên, vài kẻ đã bắt đầu có phản ứng bằng lời nói.
(Giận, ai bảo ngươi đụng phải ta!")
Rồi đột nhiên cả lớp lại trở nên an tĩnh.
Toàn lớp các nam đồng học đều dùng ánh mắt cừu thị nhìn Tiêu Nhiên, dường như đang nói, "Cầm thú a, một cô gái đáng yêu như vậy ngươi cũng không buông tha, ăn tạp như vậy có phải là chuyện tốt đẹp gì đâu chứ? "
Còn tất cả các nữ sinh trong lớp, ánh mắt có chút mập mờ khó hiểu nhìn Tiêu Nhiên. Mấy người gan lớn hơn còn trực tiếp nhìn vào hạ bộ của Tiêu Nhiên, rồi lại giương mắt nhìn thẳng vào mặt hắn, giống như đang nói, "Nhìn không ra, hoá ra ngươi cũng không phải dạng vô dụng, phương diện kia còn có vẻ mạnh mẽ như vậy, một ngày nào đó tỷ tỷ ta sẽ đi ra ngoài xem súng ống đạn dược của ngươi ra làm sao."
Nhưng chính câu nói kế tiếp của Tiêu Nhiên lại làm cho toàn ban đồng học trực tiếp té ngồi trên mặt đất.
"Cái gì, ngươi có thật sao, sao ngươi không cẩn thận chút, chắc là A Cường rồi, vẫn còn có tên A Vĩ nữa a! Ta và ngươi có chút bất bình, ngươi muốn mắng chửi ta từ lâu rồi, không nghĩ tới ngươi sau lưng ta lại đi tìm nam nhân khác. Chúng ta chia tay nghen, chúng ta là hai người ở hai thế giới khác nhau, căn bản không thích hợp. " Tiêu Nhiên cố nén cười vào bụng nói.
Nhìn nữ sinh kia, Tiêu Nhiên trong ánh mắt nghĩ là, "Nhìn ngươi tiểu dạng như vậy, chớ có muốn đấu với ta, ngươi đi cho sớm đi chứ? Môn này ta mới luyện qua a. "
Nữ sinh kia vốn tươi cười đang đi về hướng Tiêu Nhiên, nghe được Tiêu Nhiên nói như vậy, đứng khựng ngay lại, mặt ửng đỏ lên.
Phòng học bên trong lại truyền đến những ánh mắt khinh bỉ, dường như là đang nói,"Thật không biết xấu hổ, sau lưng bạn trai của mình giở trò bắt cá hai tay, lại còn dám đến đây đòi công lý nữa."
Nữ sinh kia chỉ thiếu chút nữa là bật khóc, quay về Tiêu Nhiên giận dữ nói:
"Ngươi nhớ kỹ mặt ta, ta sẽ không để ngươi được yên đâu." Một cái thẻ học viên bay về phía Tiêu Nhiên, sau đó nữ sinh quay người chạy thẳng ra khỏi phòng học.
Cả phòng học chứng kiến Tiêu Nhiên giờ phút này, hình dáng bên ngoài lộ ra một vẻ thương tâm khôn xiết, con mắt nhìn chằm chằm xuống đất, một câu cũng không nói nên lời.
Một nam sinh đi tới, đem thẻ học viên nhặt lên đặt ở trên bàn của Tiêu Nhiên rồi quay về hắn nói: "Huynh đệ hãy thoải mái lên chút, trước kia là ta đã hiểu lầm ngươi rồi, lúc nào rãnh rỗi ta sẽ giới thiệu mấy người cho ngươi làm quen, cái loại đàn bà đó không đáng giá đâu." Nói xong, vỗ vỗ bả vai Tiêu Nhiên, có vẻ cổ vũ.
Không những vậy, tất cả các học sinh đều hướng về Tiêu Nhiên với những ánh mắt đồng tình, kỳ thật trong thâm tâm Tiêu Nhiên đã muốn cười vỡ bụng.
Tan học xong, Tiêu Nhiên nhàn nhã chầm chậm bước ra khỏi cổng trường học.
"Tiểu Nhiên tử, chờ ta một chút!" Tiêu Nhiên quay đầu lại thấy Hạo tử phía sau đang đuổi theo.
"Ta hôm nay tâm tình không tốt, ta muốn đi tản bộ cho thoải mái." Tiêu Nhiên làm bộ trầm thống nói.
"Thôi đi, tiểu tử ngươi ta còn lạ gì. Nói cho ta nghe một chút đi, ngươi như thế nào đối với nữ sinh kia lại giở trò lưu manh, đã từng sờ soạng được nàng chưa, nàng có cho ngươi cầm tay chưa? " Hạo tử vẻ mặt mập mờ nhìn Tiêu Nhiên nói.
Tiêu nhiên một chút nữa thì đứng không vững, ngã ngồi trên mặt đất, nhìn chằm chằm Hạo tử, hồi lâu mới nói được một câu:
"Ngươi đã biết rồi à, ta nghĩ ta che dấu rất tốt a!"
"Hắc hắc, ngươi trước kia mỗi ngày không phải đọc sách thì cũng đứng ngẩn người ra ở đằng kia , ta không nhìn thấy ngươi đi cùng một người nào bao giờ, hơn nữa gần đây nhất ngươi không biết có phải bị ăn nhầm cái gì không mà lại đến đó bảo Phong ca dạy ngươi làm cái gì lưu manh, hai cái nguyên nhân đó ta nói ra, người nào ngu cũng biết được rằng biểu hiện của ngươi hôm nay với cô gái kia nhất định là giả." Hạo tử bộ dáng tỏ ta rất thông minh nói.
"Chỉ là do hiểu lầm, hôm nay buổi sáng không cẩn thận đụng phải làm nàng ngã, thẻ học sinh bị đánh mất, không nghĩ ra là nàng nhặt được, xế chiều sẽ trả thù ta, chưa bao giờ thấy qua con nhỏ như vậy mà đòi ăn hiếp người. " Tiêu Nhiên không khách sáo nói.
"Đại ca, một cô gái đáng yêu như vậy mà ngươi nhẫn tâm đem đánh ngã nàng, ta quá khinh bỉ ngươi rồi." Hạo tử nói.
Tiêu Nhiên về đến nhà, thấy lão ba cùng lão mụ cũng không có nhà, Tiểu Băng lúc này đang ở trong phòng khách chơi với một quả bóng nhỏ. Thấy Tiêu Nhiên bước vào, Tiểu Băng liền chạy lại trước mặt, nhảy lên đùi hắn.
Tiêu nhiên ôm lấy Tiểu Băng, quay về nó nói một trận cảm khái:
"Tiểu Băng a, ngươi nói chúng ta tu luyện là vì cái gì a! Thành tiên sao? Ta xem không phải, kỳ thật mọi người đáy lòng đều có một loại dục vọng, một loại biến cường dục vọng, chúng ta tu luyện không phải là vì làm cho chính mình biến thành càng mạnh, làm cho hết thảy mọi thứ đều nằm trong tay mình sao. Nhưng mà, ngươi cũng biết, một mặt khác là tu luyện thật sự rất khô khan, không đi tìm cảm giác để điều tiết cuộc sống thì không được?
Chính là ta, tu luyện đến nay trước người, sớm đã không còn phân biệt tuổi tác, ta đây nếu có tùy tiện lấy một người vợ, qua hơn mười năm sau, nhìn nàng già đi, vậy chẳng phải là quá thống khổ sao? Cho nên ta quyết định rồi, nhất định phải tìm một tiên nữ làm lão bà của ta. Ngươi có biết cái gì là thần tiên quyến luyến không? Hay là nói ngươi nếu là tiên nhân, thì người ngươi muốn làm lão bà cũng phải là tiên, điều kiện này là thấp nhất, giống như những gì ngươi được đãi ngộ có hay không có, muốn hay không muốn, vợ chồng cuộc sống có tốt đẹp hay không, cũng không thể nói trước được.
Ngươi biết bây giờ mục đích sống của ta là cái dạng gì không? Là làm lưu manh a, nếu ta cứ như thế này, lão mụ đích xác không phải là loại như Tần Mộng Phỉ đúng không.
(hiếm quá, hai người này lại đang bàn luận về giá trị nhân sinh, nhận thức và tình yêu)
Cho nên tổng kết mà nói, ta cảm giác được làm lưu manh tiên nhân là có tiền đồ nhất, hạnh phúc nhất. Tiểu Băng, chúng ta đồng thời hãy cố gắng lên nhé!"
Thương thay Tiểu Băng cuả chúng ta tâm hồn mới chào đời vài ngày đã bị lưu manh mang ra phá huỷ.