Mặc dù mọi thứ đồ dùng đến trường học đã được chuẩn bị cả rồi, nhưng Tiêu Nhiên còn lấn cấn mãi rồi mới tới trường học.
Vì chẳng muốn mọi người chú ý, Tiêu Nhiên không để cho Lý thúc lái xe đưa hắn đến, mà lựa chọn đi xe kéo.
Vẫn còn vài ngày nữa mới đến ngày khai giảng, nhưng khi Tiêu Nhiên đi tới trường học thì cũng đã thấy đông người tấp nập rồi.
Tiêu Nhiên thủng thẳng đi tới nơi thu học phí.
Tiêu Nhiên đem giấy báo trúng tuyển đi vào, vị sư phụ phụ trách thu phí mở váy vi tính xem xét một chút rồi nói với Tiêu Nhiên:
"Học phí 6000, sách vở 2000, nội trú 2000, tạp phí 1000. Tổng cộng 11000. Ngươi xem trong ví có đủ tiền nộp luôn không hay còn thiếu."
Tiêu Nhiên biết trên người mình hiện không đủ, vì vậy tìm đến cái ví mà gia gia đưa cho. ... thấy trong túi trước túi sau không có, hắn lại tìm tiếp đến những túi con, vẫn không có.
"Không thể nào, ví của ta đâu chứ? Ngay cả kim tạp cũng đã đánh mất." Đang chuẩn bị lấy điện thoại bảo người trong nhà đem tiền qua thì có âm thanh không hài lòng của người xếp hàng phía sau.
"Ngươi nhanh lên một chút, chúng ta còn chờ ngươi đến bao giờ nữa? " một đệ tử đeo kính nói.
"Ta thấy ngươi như vậy, tiền cũng không có mà còn bày đặt muốn đi học, trở về nhà đi thôi!" một đệ tử xem bộ dáng tựa như con nhà giàu nói.
"Bạn đồng học này thật thương tâm a! Ngay cả tiền học cũng không có. Mụ mụ, hay là chúng ta quyên góp chút ít cho hắn đi!" một tiểu nữ sinh quay về mẫu thân đứng sau nói.
"Ai, thấy không, đây là xã hội mà. Ta xem bộ dáng hắn nhất định là cô nhi, ngay cả học phí cũng muốn chính mình kiếm ra, thật không dễ dàng! Con, đây có 100, con lấy cho hắn đi. Chúng ta đóng góp một chút giúp đỡ hắn đi vậy!" Một người đàn ông đưa con mình đến ghi danh nói với cậu con trai.
Nam sinh kia đem 100 đồng thả vào tay Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên cũng ngây ra.
"Ta không muốn, ta có tiền. " Tiêu Nhiên cãi lại .
"Ai, coi như cho ngươi mượn đi, ngươi không thể vì sĩ diện nhất thời mà bỏ qua cơ hội học hành này được!" Một vị phụ huynh khác khuyên bảo, đồng thời cũng đem tiền nhét vào túi Tiêu Nhiên.
Chung quanh một lứa đồng học thấy được, ai nấy đều ra vẻ quan tâm đưa tiền cho, người thì 10 đồng , 20 đồng, 50 đồng...... cứ bình thường thả vào tay Tiêu Nhiên. Tiêu Nhiên chết lặng tại chỗ.
Một đệ tử giống con nhà giàu thả 500 đồng vào tay Tiêu Nhiên nói, "Nhìn ngươi tướng mạo tương đối thành thật, nếu khó khăn hay là làm tiểu đệ ta đi! Này tiền ngươi cầm lấy, sau này đi theo ta, ta bao ngươi ăn uống thả cửa. Ngươi ở hệ nào vậy? Ta ở anh ngữ hệ, sau này nhập học nhớ tới ký túc tìm ta. Được rồi, đại ca ngươi là ta, tên gọi là Lâm Tử Long, nhớ kỹ nha."
Một đệ tử thoạt nhìn như là từ nông thôn ra, đi tới trước mặt Tiêu Nhiên nói, "Ta là người nông thôn, không có nhiều tiền, nhưng đây là đại biểu cho tấm lòng của ta, ngươi nhất định phải nhận lấy." Nói xong, từ trong túi móc ra mấy đồng tiền lẻ, thả 5 đồng vào tay Tiêu Nhiên.
Bên cạnh, vị sư phụ thấy được, nước mắt lưng tròng nói, "Thật là những đệ tử hay a, cái cảnh này làm ta chịu không được nữa rồi, ta muốn nhanh chóng trở về khóc một trận, giữa trưa cũng không nên gọi ta ăn cơm."
Chỉ chốc lát sau, trong tay Tiêu Nhiên đã đầy tiền, một số đồng học tới sau chứng kiến như vậy có muốn cho tiền cũng không được. Một vị đồng học bỏ sách vở của mình trong túi ra, đưa túi đến trước mặt Tiêu Nhiên , hảo tâm giúp Tiêu Nhiên nhặt những đồng tiền rơi trên mặt đất cho cả vào túi đựng sách. Tiêu Nhiên giờ phút này đã tiến vào trạng thái hóa thạch.
Lúc này, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trước mặt Tiêu Nhiên.
"Tiểu thiếu gia, chuyện này là thế nào a! " Lý thúc hỏi.
Nguyên lai mặc dù Tiêu Nhiên nói không cần người cùng mình đi đến trường, nhưng Tiêu Lâm Long vẫn lo lắng, vì vậy đã bảo Lý thúc lặng lẽ đi theo Tiêu Nhiên tới trường học.
Thấy Lý thúc tới, Tiêu Nhiên nhất thời xông tới ôm hắn khóc rống một hồi xúc động, "Quá dọa người rồi, quá dọa người rồi, ta sau này làm thế nào nhìn mặt người khác đây!"
"Ta bị rớt mất ví, trên người tiền lại không đủ nộp, bọn họ tưởng rằng......" Tiêu Nhiên buồn bực nói.
Lý thúc nghe xong sự việc, lúc này cảm khán móc ví ra giúp Tiêu Nhiên đem tiền nộp, sau đó nhặt cái túi vải trên mặt đất lên rồi lôi Tiêu Nhiên nhanh chóng đi ra khỏi đám người.
Lúc này mọi người vừa rồi quyên góp mới phản ứng lại.
"Hóa ra, nguyên lai là một vụ lừa gạt tiền."
"Này sao lại vậy, đã có tiền rồi còn giả bộ người nghèo, ta vừa rồi hình như đã cho hắn 20 đồng, hai cái túi đựng sách vở lại mất."
"Con, thấy được không, đây là mảng tối của xã hội." ......
"Mọi người mau nhìn kìa, bọn họ giả bộ quyên góp rồi đem cả túi tiền rời đi rồi. " Không biết là người nào phát hiện ra, vội vàng hô to.
Lúc này mấy người nữa cũng quay lại tìm Tiêu Nhiên, nhưng ngay cả cái bóng giờ cũng không thấy nữa.
Vị sư phụ thu phí lên tiếng, "Vừa rồi người kia là học sinh cấp ba mới lên, tên gọi Tiêu Nhiên, giới tính nam, thân cao 1,82 mét, trọng lượng 63 kg ......" Còn thiếu một chút nữa là không nói tới vài lần yêu đương, một ngày đi cầu mấy lần, còn không thì tất tần tật bất cứ điều gì về Tiêu Nhiên cũng đọc vanh vách.
Một số người nóng tính đã vội vàng chạy tới phòng hiệu trưởng, yêu cầu trường học nghiêm trị cái loại này: trường học bại hoại, xã hội lên án, tổ quốc phản đồ.
Tiêu Nhiên cùng Lý thúc thoát khỏi đám người đi ra xe, sau khi ngồi vào phía sau, Tiêu Nhiên mới thở phào một hơi.
Tiêu Nhiên đột nhiên hỏi, "Lý thúc, cái túi sách này không phải của ta, ngươi từ chỗ nào cầm được?"
"Như thế nào không phải chứ? Cái túi này rõ ràng là đặt ở trước mặt tiểu thiếu gia a."
Nhất thời, Tiêu Nhiên sắc mặt đại biến, chậm rãi mở túi ra, cơ man nào là tiền như ấn vào trong mắt Tiêu Nhiên: "Lúc này thật là dùng nước Hoàng Hà cũng rửa không sạch."
"Lý thúc ngươi lần này hại ta thảm rồi, ta sau này tại trường học còn có thể diện để gặp ai nữa!" Tiêu Nhiên u oán nhìn Lý thúc nói, Lý thúc nhất thời cảm giác được hơi lạnh từ ngoài thân chui vào trong cơ thể.
"Tiểu thiếu gia, ta thật sự không biết a! Hay là ta gọi điện thoại cho lão gia, kêu hắn dàn xếp chuyện này đi!"
Tiêu Lâm Long sau khi hiểu rõ chuyện này, vội vàng điện thoại ngay cho hiệu trưởng.
"Ta đã nói cho hiệu trưởng rồi, một ngươi mau đem tiền đưa cho hiệu trưởng ngay." Tiêu Lâm Long trong điện thoại nói.
Vì vậy, Lý thúc cùng Tiêu Nhiên đi tới cửa phòng hiệu trưởng, nhưng mới vừa vào phòng, phát hiện một đám người đứng ở bên trong đang nói cái gì đó.
"Mọi người mau nhìn, tiểu tử lừa gạt kia đây rồi, mau bắt lấy hắn." Một vị đệ tử nhìn thấy liền hét lên chạy ra.
Một đám người cũng ngay tức khắc đem Tiêu Nhiên hai người vây quanh.
"Mọi người đừng kích động, chuyện này là một sự hiểu lầm, bọn họ tới để trả lại một ngươi tiền đó." Hiệu trưởng nhìn thấy, rất nhanh trí vội vàng nói giải vây.
"Chuyện là như thế này, vừa rồi Tiêu Nhiên tại nơi thu phí, phát hiện mình đã quên mang ví tiền, đang muốn gọi điện thoại về nhà. Mà một ngươi trong đó có người thấy vậy tưởng rằng hắn là đệ tử bần cùng, cho nên hảo tâm vì hắn quyên góp, tạo thành hiểu lầm." Hiệu trưởng giải thích.
"Vậy hắn vừa rồi tại sao không để cho chúng ta nói a! " Một vị đệ tử hỏi.
"Ta giải thích rồi a, có thể một ngươi cho ta là vì sĩ diện nên không nhận tiền! " Tiêu Nhiên ủy khuất nói.
"Vậy ngươi tại sao lúc đi lại cầm túi tiền theo? "
"Đây đều là hiểu lầm, túi tiền là ta cầm. Ta tưởng rằng đó là của tiểu thiếu gia nên tiện tay giúp hắn cầm. " Lý thúc vội vàng nói.
"Tốt lắm, một vị hiểu rõ rồi chứ! Một ngươi có ai vừa rồi quyên góp, đi đến chỗ hắn lấy lại đi." Hiệu trưởng lớn tiếng nói.
Tiêu Nhiên đem túi tiền mở ra, mọi người cầm về những khoản quyên góp của mình.
Ai cũng tự giác cầm về khoản tiền của mình, hiệu trưởng thấy mọi người cũng dần dần đi gần hết thì đứng lên định đi tới. Đến cuối cùng một vị thì,
"Ta vừa rồi góp 100." Một nữ sinh, nhỏ giọng nói với Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên thò tay định lấy nốt tiền từ trong túi ra đưa cho nữ sinh cuối cùng này thì phát hiện trong túi đã không còn đồng nào. "Buồn bực, cuối cùng ta còn ra đi mất 100 đồng." Tiêu Nhiên nghĩ thầm. Nhưng không thể làm gì khác hơn là móc 100 đồng ra trả lại cho nữ sinh kia.
Hiệu trưởng thấy rốt cục chỉ còn lại có Tiêu Nhiên, Lý thúc cùng hiệu trưởng ba người.
"Ngươi là Tiêu Nhiên sao! Gia gia ngươi đã cho ta biết qua rồi, ngươi sau này tại trường học có cái gì khó khăn cứ nói cho ta, ta nhất định giúp ngươi giải quyết. " Hiệu trưởng cười a a nói.
Bọn họ ba người nói thêm vài câu khách khí rồi Tiêu Nhiên mang theo Lý thúc rời phòng hiệu trưởng thất, lúc gần đi, hiệu trưởng nói câu, "Sau này lúc rãnh rỗi thường xuyên lại chơi nha." Tiêu Nhiên nghĩ thầm "Ngươi bảo lại chơi, ta nghĩ thôi đi! Ta cũng không muốn nhớ lại chuyện này nữa."
Rốt cục nhờ Lý thúc tiếp ứng, Tiêu Nhiên cũng xong xuôi thủ tục. Sau khi đuổi Lý thúc về, Tiêu Nhiên một mình đi tới ký túc xá nam sinh dưới lầu.
Nhìn quang cảnh mấy đệ tử trên thân mặc mỗi đoản khố đang chơi đùa tán loạn, trong lòng một trận cảm khái, "Đại học, ta đã tới."