Tiêu Nhiên trên đường tiến lên Phiêu Trần Phong, phát hiện ra cả ngọn núi được một tòa trận pháp bảo vệ.
"Trần pháp này cũng không làm khó được ta." Tiêu Nhiên ngừng lại, vận khởi thần thức, lập tức đem toàn bộ bố cục của trận pháp thu vào, trong đầu nhanh chóng hình thành mộth thức phá trận, sau đó lại tiếp tục bay vào.
Phiêu Trần Phong so với bốn ngọn núi kia nhỏ hơn một chút, nhưng khi Tiêu Nhiên vừa đi vào, chứng kiến trên núi đầy một loại hoa cỏ cây cối, cảnh sắc tuyệt đẹp, ngay cả trong không khí cũng tràn ngập hương hoa. Tiêu Nhiên hạ xuống, thanh thản đi dạo xung quanh.
Tiêu Nhiên đột nhiên thấy được trong một mảng rừng hoa rậm rạp có một ngôi nhà gỗ nhỏ, hắn đi men theo dọc rừng hoa chậm rãi tiến đến. Lúc gần đến cửa thì rút đạo ẩn chữ quyết, sau đó chỉnh lại quần áo, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Xin hỏi, bên trong có người không?"
Tiêu Nhiên nghe được bên trong có người đáp, "Vân sư tỷ, ta thế nào nghe được dường như có tiếng một nam nhân ở bên ngoài a! Không phải đã quy định nam nhân không được bước chân đến Phiêu Trần Phong của chúng ta sao?"
"Ta cũng không biết a! Ra mở cửa nhìn đi!" Một người khác nói.
Cửa chậm rãi được mở ra, một đôi mắt trong suốt vô tà, tràn ngập trứ hướng tức giận con mắt xuất hiện tại liễu Tiêu Nhiên đích trong mắt, "Nghĩ không ra trên đời còn có đôi mắt đẹp như vậy." Tiêu Nhiên phát hiện ra một cô gái chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, có tu vi tâm động sơ kỳ mới lớn thập phần thanh tú đáng yêu ở sau mộtnh cửa.
"Ngươi là ai, như thế nào đến nơi này a!" tiểu cô nương tò mò hỏi.
"Ta ở đây du ngoạn, bất tri bất giác đi tới nơi này, vừa hay thấy được này gian nhà gỗ nhỏ, hiếu kỳ nên lại đây nhìn." Tiêu Nhiên nói xong, lấy con mắt trong suốt nhìn tiểu cô nương vô tà, ngay cả chính mình cũng cảm giác được mặt đỏ lựng.
"Ngươi như thế nào đến ngọn núi này a, chúng ta có hộ sơn đại trận, người khác vốn không thể vào tới. " tiểu cô nương nói xong, nhìn chằm chằm Tiêu Nhiên đánh giá.
"Cái gì hộ sơn đại trận a! Ta đi lung tung tới đây. "
"Hộ sơn đại trận là trận pháp chúng ta dùng để bảo vệ ngọn núi. Đại trận này là tùy......" Tiểu cô nương thoại mới nói đến lời này, đã bị âm thanh lạnh như băng bên trong truyền ra cắt đứt.
"U Nhi, đủ rồi, không nói nữa. Ngươi lập tức tiễn hắn xuống núi, nơi này là địa phương không phải để hắn có thể tới. "
Tiểu cô nương hướng Tiêu Nhiên lè lưỡi, vẻ mặt đó khiến ngay cả Tiêu Nhiên xem cũng ngây người.
"Đại ca ca, ngươi làm sao vậy? Ta dẫn ngươi xuống núi mà."
"Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ tới một việc, chúng ta đi thôi! "
Mới vừa đi vài bước, Tiêu Nhiên làm bộ không cẩn thận trẹo chân, lộ ra vẻ mặt thống khổ ngồi ở trên mặt đất.
"Đại ca ca, ngươi làm sao vậy a? " Tiểu cô nương vội vàng chạy tới trước mặt Tiêu Nhiên nói.
"Ta không cẩn thận bị trẹo chân, chắc là không thể tự đi xuống núi rồi." Tiêu Nhiên lúc này trong lòng cảm thấy xấu hổ, "Không nghĩ tới, ta dĩ nhiên ngay cả tiểu cô nương đáng yêu như vậy cũng muốn gạt. "
"U Nhi, ngươi như thế nào còn không đi a! " Cái thanh âm lạnh như băng kia lại từ trong mộc phòng truyền ra.
Tiểu cô nương vội vàng nói: "Vân sư tỷ, hắn bị trẹo chân đi không nổi."
"Bất kể hắn dụng phương pháp gì, dù sao hôm nay là nhất định phải đưa hắn xuống núi cho ta."
"Chính là......" Tiểu cô nương còn muốn nói cái gì đó, nhưng trong mộc phòng lại truyền ra cái thanh âm lạnh như băng kia "U nhi, quay lại đi, đừng động vào người nọ."
Tiêu Nhiên nghe xong, làm bộ phát hỏa, đứng lên, "Này tiểu muội muội, cảm ơn hảo ý của ngươi, ta sẽ tự đi, ngươi đừng làm khó." Nói xong, từng bước từng bước hướng ra phía ngoài mà đi. "Hận, ta đến nơi khác đi dạo là được. Ta không tin trên núi này lại có một người đàn bà như ngươi trốn ở trong phòng không dám đi ra, nhất định là lớn lên nhìn quá xấu, sợ đi ra hù dọa người khác. Bất quá tiểu cô nương kia lại rất đáng yêu, như thế nào cùng cái loại đàn bà nầy ở một chỗ." Tiêu Nhiên vừa đi vừa nghĩ.
"Đại ca ca, chờ ta một chút." Tiêu Nhiên quay đầu, nhìn thấy tiểu cô nương vừa rồi thở hỗn hển chạy tới.
Đợi tiểu cô nương chạy tới gần, Tiêu Nhiên hỏi, "Tiểu muội muội, còn có chuyện gì chứ?"
"Đại ca ca, chân của ngươi bị thương, làm sao đi xuống núi chứ? Ta mang ngươi đi đến sơn động nơi ta thường xuyên chơi đùa nghỉ ngơi một chút, đợi chân ngươi khỏi rồi hãy đi nghen! " Nói xong cũng không trông Tiêu Nhiên có đáp ứng hay không, nâng mộtnh tay phải Tiêu Nhiên lên rồi dìu hắn theo hướng rừng cây đi đến.
Dọc theo đường đi, bộ ngực nho nhỏ thỉnh thoảng lại được ngón tay Tiêu Nhiên đung đưa cọ vào, cô gái kia không có cảm giác gì, nhưng chính Tiêu Nhiên lại chịu không được: "Nghĩ không ra a! Bây giờ tiểu cô nương phát dục sớm như vậy, trưởng thành chắc sẽ to lắm."
Cứ như vậy Tiêu Nhiên mơ mơ màng màng được cô gái đỡ tới một cái động nhỏ phụ cận trên núi.
Cô gái đỡ Tiêu Nhiên nằm xuống một cái giường đá rồi lưu lại một câu, "Đại ca ca ngươi chậm rãi nghỉ ngơi, ta đi một lúc rồi quay lại xem ngươi." Thế rồi nhún nhảy chạy ra.
Tiêu Nhiên nằm ở trên giường đá, đánh giá cái sơn động này. Sơn động không phải lớn, hai bên mỗi bên chỉ có khoảng 3 thước, bốn phía có gắn thạch bích để lấy ánh sáng, gần ngoài cửa là hai cái mô đá cao phẳng, phía trên phẳng như cái bàn cùng hai cái đôn được tạc. Núi này không sâu, cũng chỉ có một cái động này, trong động khong có gì là ẩm thấp, thậm chí còn có mùi hương hoa nhàn nhạt. Trên chiếc giường đá được trải một lớp da thú, không biết tên động vật là gì nhưng Tiêu Nhiên lại thập phần thoải mái.
Không lâu sau, cô gái cầm theo một bình nước và một gói nhỏ đi vào sơn động.
"Đại ca ca, ngươi bây giờ có khá hơn chút nào không? Ta đem cho ngươi chút thức ăn này." Cô gái mở gói nhỏ, từ bên trong lấy ra vài cái bánh bao.
"Ta đã khá hơn nhiều, cảm ơn ngươi. Được rồi, đã quen biết lâu như vậy rồi ta còn không biết ngươi tên là gì?"
"Ta gọi là Lý Tâm U, ngươi cứ gọi ta là U Nhi đi! Đại ca ca ngươi tên gì?"
"Tiêu Nhiên"
"Đại ca ca, nhanh lên một chút ăn cái gì đi! Đây chính là đồ do ta đích thân làm đó."
Tiêu Nhiên cầm lấy một cái bánh, chậm rãi ăn. "Cũng không tệ, bánh có mùi hoa cỏ thơm ngát. Ăn được lắm."
Nghe Tiêu Nhiên nói như vậy, U nhi cao hứng nở nụ cười.
"Đại ca ca, nói cho ta nghe một chút sự tình bên ngoài đi! Ta đã lớn như vậy rồi mà còn không được đi ra ngoài." U nhi lộ ra vẻ mặt tò mò.
"Được, ta nói cho ngươi nghe một chút!" Tiêu Nhiên bắt đầu kể cho U Nhi nghe những cảnh sắc ở bên ngoài.
"Đại ca ca, ngươi làm ca ca ta nghen! Như vậy sau này đi ra ngoài ngươi có thể mang ta đi chơi khắp nơi." Nghe Tiêu Nhiên kể chuyện bên ngoài không bao lâu, U nhi đột nhiên nói vậy. Tiêu Nhiên cảm giác được chính mình cũng thích cô gái này nên đáp ứng ngay.
"Ta đây sau này gọi ngươi là nhiên ca nghen! "
Thấy Tiêu Nhiên đáp ứng, U Nhi cao hứng nhào vào trong lòng Tiêu Nhiên.
Cảm nhận được những đường cong động lòng người của U Nhi, Tiêu Nhiên vốn trong tâm đang sáng sủa đột nhiên lửa dục lại nổi lên (Cầm thú a! U nhi là muội muội của ngươi rồi, ngươi còn dám...)
Không lâu sau, U nhi lại buồn bã ngồi bên cạnh Tiêu Nhiên than thở: "Nhiên ca, ta không biết tu luyện tới bao lâu nữa mới có thể đến Tâm Động trung kỳ, nếu mà lâu quá, đến lúc đó ngươi quên U Nhi thì làm sao bây giờ."
"A a, cái đó thì đơn giản, ca ca giúp ngươi. " Tiêu Nhiên nói xong nhẹ nhàng vỗ vào lưng U Nhi, lặp lại việc lần trước cho Mắt Kính tăng lên tu vi như vậy đối với U Nhi. Bởi vì Tiêu Nhiên chỉ giúp U nhi đem tu vi tăng lên tới Kim Đan trung kỳ, hơn nữa nơi này thiên địa linh khí thập phần sung túc, cho nên thời gian hoàn thành rất nhanh.
U nhi chậm rãi mở mắt, chuyện thứ nhất muốn làm là hôn Tiêu Nhiên một cái vào má.
"Nhiên ca ca, ta đã đến Kim Đan trung kỳ rồi, ta rốt cục có thể đi ra ngoài chơi." Nói xong, cao hứng cù khắp người Tiêu Nhiên.
Mắt Kính ở bên này cũng đã luyện xong tâm pháp.
Mắt Kính học Tâm Kiếm Bảo Điển xong đi đến khách phòng tìm Tiêu Nhiên thì phát hiện hắn không ở phòng, Vì vậy đi khắp quanh núi tìm tòi. Đến lúc ăn cơm cũng không thấy, Mắt Kính không thể làm gì khác hơn là đem chuyện đó nói cho Lưu Duyên Phong nghe, Lưu Duyên Phong nghe xong cũng thấy kỳ quái nói: "Con, có thể là hắn có việc gấp muốn làm, đợi lát nữa sẽ quay trở lại thôi."
Cứ như vậy Mắt Kính tại khách phòng đợi Tiêu Nhiên một buổi tối. Ngày thứ hai Lưu Duyên Phong nghe được Tiêu Nhiên còn không có trở về, vội vàng tìm đồng tử bên ngoài hỏi, "Ngày hôm qua ngươi có thấy vị khách trong phòng đi ra ngoài không?"
"Hồi chưởng môn, ngày hôm qua vị khách nhân đó bảo đệ tử dẫn hắn đi dạo khắp nơi, đi dạo xong vị khách nhân kia tự mình trở về."
"Một ngươi đi dạo đến những nơi nào?" Mắt Kính vội vàng hỏi,
"Cũng chẳng có nơi nào cố định, chỉ đi chung quanh núi thôi."
"Vậy ngươi nói cho hắn nghe những gì? "
"Vị khách nhân kia hỏi qua ta một chỗ, ta nói ta không thể dẫn đi, hắn cũng không có hỏi nữa."
"Hắn hỏi chỗ nào? "
"Phiêu Trần Phong"
"Cha, ta biết hắn ở đâu rồi." Mắt Kính vội vàng nói, nhưng tâm lý lại nghĩ "Hắn như thế nào lại đi đến chỗ đó, nơi đó chính là cấm địa của nam tử. Ai, hắn là người còn có chuyện gì làm không được. Chỉ hy vọng hắn đừng làm ra chuyện gì là ta cảm ơn trời đất rồi."