Tiêu Nhiên ở tại hang động mà U Nhi dẫn đến một ngày thì rốt cục Mắt Kính cũng từ Thần Kiếm phong mò sang tận nơi
"Đại ca, nghĩ không ra a! Ngươi ngay cả đứa nhỏ U nhi hơn mười tuổi cũng không buông tha. "
Vốn đang uống trà, Tiêu Nhiên nghe được Mắt Kính nói xong, một ngụm trà văng tung tóe ra.
"Bất quá a! Đại ca, ngươi có ánh mắt thật sự sáng suốt, qua vài năm nữa U Nhi lớn lên sẽ thành một đại mỹ nữ. Ngươi đầu tư đến lúc đó chắc sẽ có gặt hái rồi." Mắt Kính nghiêm chỉnh nói.
Tiêu Nhiên trực tiếp một cước đá Mắt Kính bay xuống đất.
"Ngươi học Tâm Kiếm Bảo Điển xong rồi a? " Tiêu Nhiên hỏi
"Cũng không nhìn xem ta là ai hả, đã sớm học xong rồi. Ta đang chuẩn bị chính thức bắt đầu tu luyện đây!" Mắt Kính cao giọng vênh mặt lên.
"Nói cho ta nghe một chút về cách luyện Tâm Kiếm Bảo Điển như thế nào, ta sẽ giúp ngươi tham khảo."
"Cái này không tốt nghen! Đây chính là tuyệt học của môn phái chúng ta. Ba ta cũng đã biết ta học xong rồi, sẽ trách ta đó."
"Thiệt là, ngươi bây giờ vẫn còn xem là tuyệt học, ta nghĩ tuyệt nhất là kiến thức mới đúng. Có ta giúp ngươi tham khảo một chút, ngươi luyện chẳng phải là dễ dàng hơn nhiều sao? Ba ngươi cảm tạ ta còn không kịp, như thế nào lại trách ngươi chứ? Hơn nữa, ngươi không nói, ta không nói, ai biết được!"
Mắt Kính nghe cũng bùi tai, chậm rãi đem phương pháp tu luyện nói cho Tiêu Nhiên nghe, lấy phẩm chất của Tiêu Nhiên bây giờ mà nói, Mắt Kính nói một lần Tiêu Nhiên đã nhớ kỹ rồi.
Cứ như vậy, Tiêu Nhiên lại lừa gạt để học được một môn tuyệt học chính tông.
"Tốt lắm, cái Tâm Kiếm Bảo Điển của ngươi ta đã học xong rồi. Ta bây giờ chỉ điểm ngươi một chút nghen!"
"Cái gì, ngươi học xong rồi? "
"Ta nói vậy sao? Ta rõ ràng nói là ta là nghe xong rồi, ngươi nhất định nghe lầm đó. Ngươi đừng nói nữa, ta đang giúp ngươi nghĩ xem vấn đề tu luyện như thế nào đây."
"Tu luyện Tâm Kiếm Bảo Điển này là đem Nguyên Anh hoàn toàn luyện hóa thành nguyên kiếm, mà luyện hóa thành nguyên kiếm còn cần có một thanh kiếm làm kiếm dẫn. Nếu có thanh kiếm dùng làm kiếm dẫn càng tốt thì khi ngươi luyện hóa xuất nguyên kiếm lại càng cường đại."
"Đúng vậy! Cái này rõ ràng đều là vừa rồi ta nói cho ngươi nghe!"
"Bảo ngươi đừng chen ngang, ý ta muốn nói là ba ngươi đã chuẩn bị cho ngươi thanh kiếm nào làm kiếm dẫn chưa?"
"Không phải lúc đó đã cho ta rồi sao? Lúc ấy ngươi cũng có mặt mà! Đây là thanh Linh Tiêu kiếm." Nói xong, Mắt Kính xuất ra thanh kiếm được Tiêu Nhiên bình phẩm là tạp nham kiếm, có ý muốn chê bai chất liệu.
"Lấy thanh kiếm này làm kiếm dẫn? "
"Ngươi nói thanh Linh Tiêu kiếm mà chúng ta coi là một trong trấn sơn tam bảo là tạp nham, ta thật quá thương tâm rồi."
"Chẳng lẻ, một môn phái như môn phái của ngươi không có thanh kiếm nào tốt hơn sao? Ít nhất cũng phải tìm chất liệu tựa tựa như linh khí để làm kiếm dẫn a!"
"Tìm linh khí! Ngươi cho là tìm dễ như việc ban đêm đem mấy kỹ nữ bó thành một bó to sao? Bây giờ tại Tu Chân Giới chất liệu như linh khí chỉ có loại nhị lưu thôi a, hơn nữa đã nhiều năm qua còn không thấy nó xuất hiện qua. "
"Ngươi muốn có một thanh kiếm tốt làm kiếm dẫn không?"
"Muốn lắm a! Như thế nào không muốn, ta nằm mơ cũng muốn!"
"Vừa hay ta đây còn có một thanh, ngươi nói làm sao bây giờ?"
"Đại ca, sau này bất kể ngươi nói cái gì đều là đúng hết. Ngươi bảo ta đi hướng đông ta quyết không đi hướng tây; ngươi bảo ta giết người ta quyết không phóng hỏa; địch nhân của ngươi ta sẽ giúp ngươi tiêu diệt; vợ của ngươi ta sẽ giúp ngươi chiếu cố......"
"Chiếu cố vợ của ta thì miễn đi. Quên đi, nhìn ngươi càng lớn càng phì nộn thế này, có bao nhiêu sức lực cơ chứ. Nhưng ngươi lại là tiểu đệ của ta, không có lợi khí phòng thân sao được, ta sẽ đem thanh kiếm nầy cho ngươi! Còn những gì ngươi vừa nói ngươi nhớ kỹ nha!" Tiêu Nhiên từ giới chỉ móc ra một thanh tiểu kiếm màu xanh biếc đưa cho Mắt Kính.
"Đại ca, chẳng lẻ vật ngươi vừa dùng là trữ vật giới chỉ trong truyền thuyết sao, có thể cho ta sờ mó một chút không?" Nói xong, Mắt Kính lộ ra vẻ mặt hưng phấn, sờ sờ vào tay Tiêu Nhiên.
Mấy câu nói đầu nói làm cho Tiêu Nhiên phi thường kiêu ngạo mà ngẩng đầu lên, nhưng hành động kế tiếp lại làm cho Tiêu Nhiên hết cả hưng phấn, một chút thất vọng truyền xuống.
"Ngươi có mỗi cái đó mà không biết! Sau này đừng nói là tiểu đệ của ta nữa, thật mất thể diện a! Không phải chỉ là một cái trữ vật giới chỉ sao, ngươi muốn có cái như vậy không? Ta xem như mắc nợ ngươi một bữa ăn đi, đai lưng này cho ngươi!"
Tiêu Nhiên lại từ giới chỉ xuất ra một cái đai lưng, còn Mắt Kính thì hưng phấn tiếp nhận.
"Đại ca, đai lưng này hơi ngắn chút, ta đeo không vừa, giúp ta một tay đi!" Chỉ thấy Mắt Kính loay ha loay hoay với cái đai lưng, không làm cách nào mà đeo nó vào được!
Tiêu Nhiên ở bên xem trợn mắt há hốc mồm, hồi lâu mới phun ra một câu nói.
"Đầu đất a! Ta đã thấy bao nhiêu là chuyện lạ, đã gặp qua bao nhiêu người đời, nhưng còn chưa từng thấy qua người nào sử dụng pháp bảo như ngươi. Đại ca, chẳng lẻ ngươi không biết việc đầu tiên khi sử dụng pháp bảo là ... phải luyện hóa trước sao?"
Mắt Kính lập tức đứng thẳng lên, ra vẻ tiêu sái vỗ vỗ tro bụi trên người nói: "Ta quá cao hứng nên quên mất, còn tưởng rằng mình đã luyện hóa xong rồi chứ." Nói xong cố ý vân vê tà áo ra vẻ đáng yêu.
Khi Mắt Kính luyện hóa xong đai lưng, hắn nói: "Đại ca chờ ta đem nguyên kiếm luyện nốt nghen! Ngươi ... ngươi cứ tìm U Nhi muội muội trò chuyện đi vậy."
"Ngươi muốn bao lâu mới có thể luyện xong a?"
"Lấy tư chất của ta mà nói, rất nhanh thôi, từ ba đến năm năm là cùng!" Mắt Kính lộ ra một vẻ mặt đắc ý.
Tiêu Nhiên nghe xong, lập tức xuất ra Vô Cực Vô Cực Kiền Khôn Cảnh, một cước đem Mắt Kính đá vào rồi cảm khái nói: "Trường Giang sóng sau đè sóng trước, không nên chết một cách lãng nhách như vậy. Già, già mất rồi."
Còn lại một mình, Tiêu Nhiên không có việc gì ngoài việc cùng U nhi dạo chơi chung quanh. Nếu không phải đã nghe Lưu Duyên Phong nói về tình huống Tu Chân Giới thì cuộc sống đã có thêm nhiều màu sắc mới mẻ rồi.
Căn cứ tin tức nghe được từ Lưu Duyên Phong, Tiêu Nhiên hiểu rõ, bây giờ Tu Chân Giới đã không như trước nữa. Trước kia có rất nhiều đại phái nhưng giờ thì đã không còn. Bây giờ tại Tu Chân Giới chỉ có nhất môn, nhị cảnh, tam nhất, tứ phái, ngũ tộc, ngoài ra còn một số môn phái nhỏ cùng với mấy tán tu. Nhất môn ám chỉ Côn Lôn môn, nhị cảnh là Cửu U ma cảnh cùng Quỳnh Châu tiên cảnh, tam nhất là Huyền Thiên Nhất, Hiên Viên Nhất cùng Trường Sanh Nhất, tứ phái là Thục Sơn kiếm phái, Toàn Chân phái, Thiên Ma phái cùng Huyền Âm phái; ngũ tộc là Phương Đông, Tây Môn, Mộ Dung, Âu Dương, Công Tôn ngũ đại gia tộc. Cửu U Ma Cảnh, Thiên Ma phái cùng Huyền Âm phái thuộc về tu ma. Bởi vì địa cầu linh khí càng ngày càng ít, cùng với trăm năm trước dị tộc đại chiến, Tu Chân Giới bây giờ chỉ cần đạt đến Kim Đan kỳ đã là thuộc hàng cao thủ rồi, mà Nguyên Anh kỳ lại thuộc về hàng ngũ siêu cấp cao thủ, đương nhiên ngoại trừ tên biến thái là Tiêu Nhiên ra. Bây giờ Tu Chân Giới nổi danh Nguyên Anh kỳ cao thủ chỉ có mười năm người, mà Côn Lôn môn thì có tới bốn người, Cửu U ma cảnh có ba người, Quỳnh Châu tiên cảnh có hai người, tam nhất có ba người, còn ba người thuộc về tán tu. Mà Tu Chân Giới bây giờ pháp bảo càng ngày càng ít đến thê thảm, linh khí bây giờ chỉ có hai kiện, ngay cả tại Côn Lôn, bảo khí cũng chỉ có hơn mười kiện; những thứ đó đều nằm trong các đại môn phái. Bởi vì trăm năm trước đại chiến, các phái đại thương tổn nguyên khí, cho nên việc cùng người tu ma đấu tranh cũng đã sớm chấm dứt.
Nghe xong, Tiêu Nhiên là người thứ nhất phản ứng: "Ta đương nhiên thành võ lâm đệ nhất cao thủ rồi. Vậy sau này phàm làm việc gì cũng dễ như trở bàn tay a!"
Cứ như vậy, cuộc sống mỗi ngày một trôi qua.
Đợi đến khi Mắt Kính tiến vào Vô Cực Kiền Khôn Cảnh được ba tháng, Tiêu Nhiên rốt cục cũng đem hắn thả ra.
Một đạo bạch quang hiện lên, một người trên thân chỉ có một cái đai lưng bao quanh, hạ thể cũng chỉ dùng một cái lá cây chống đỡ, có thể so với dân chúng cùng khổ tại thế giới thứ ba xuất hiện trước mặt Tiêu Nhiên.
"Ngươi là ai, huynh đệ của ta đâu? Ngươi đã đem hắn đi đâu vậy?" Tiêu Nhiên tóm lấy tay vai người kia.
"Đại ca, là ta, có thiệt nhiều quái vật, ta rất sợ a!" Nói xong ôm lấy Tiêu Nhiên khóc lớn.
"Đừng khóc, đừng khóc" Tiêu Nhiên vỗ vai của hắn an ủi. Xem xét một chút về khu vực Mắt Kính tu luyện tại Vô Cực Kiền Khôn Cảnh, Tiêu Nhiên chấn động "Ta như thế nào vô ý không nghĩ tới việc đem hắn đá vào khu vực dị thú."
"Này vài năm vừa rồi ngươi như thế nào?" Tiêu Nhiên vô ý hỏi.
"Đại ca, ta có thể ăn trước rồi nói không? Ta đã vài năm không ăn cái gì vào bụng rồi." Tiêu Nhiên vội vàng từ giới chỉ xuất ra vài thứ lương thực lẻ tẻ cùng đồ uống.
Mắt Kính bắt đầu ăn như chết đói, vừa ăn vừa nhìn với ánh mắt thèm thuồng rồi xoa xoa bụng nói "Ăn một nửa đã, chờ một chút nữa lại ăn tiếp." Rồi bắt đầu kể cho Tiêu Nhiên nghe cuộc sống của hắn trong mấy năm qua.
Khi hắn được Tiêu Nhiên đá và Vô Cực Kiền Khôn Cảnh, hắn rơi xuống một cái sơn động, Vì vậy hắn ở ngay trong sơn động tu luyện. Bởi vì Vô Cực Kiền Khôn Cảnh linh khí sung túc, Mắt Kính chỉ cần dùng đến thời gian gần một năm đã đem nguyên kiếm luyện thành. Lúc này hắn lại phát hiện tu vi sắp đột phá Nguyên Anh trung kỳ, vì vậy lại ở trong sơn động mấy tháng tiếp tục tu luyện cho đến khi đột phá tới Nguyên Anh hậu kỳ. Chính là lúc Mắt Kính đột phá xong mới phát hiện ra không ai thả hắn ra ngoài, Vì vậy hắn nhàn rỗi đi dạo quanh cái địa phương xa lạ này. Mắt Kính đầu tiên trên đường đi phát hiện ra một động vật lạ trông giống đầu trâu, nghĩ đến mình đã lâu chưa ăn qua thịt động vật, cho nên hắn xuất ra nguyên kiếm muốn giết động vật nọ. Nhưng khi nguyên kiếm đâm tới lưng động vật đó, nguyên kiếm như đâm phải một khối bùn nhão, ngay cả da của nó cũng không hề bị trầy xước. Mắt Kính nhìn thấy động vật đầu trâu giương con mắt nổi điên lên, nhìn lại mình một chút, sau đó phóng vọt lại. Hắn vội vàng xoay người bỏ chạy, cứ như vậy động vật đầu trâu kia đuổi theo, thỉnh thoảng nó bắn ra vài tia chớp công kích thần kinh Mắt Kính. Đuổi chạy đến gần một năm, cuối cùng Mắt Kính trốn được vào bên trong một mảnh rừng rậm, đầu trâu kia mới không đuổi nữa. Mắt Kính nghĩ mình thực lực vẫn còn quá yếu, vì vậy lại bắt đầu tu luyện. Nhưng Mắt Kính không nghĩ tới trong khi bị đầu trâu đuổi ròng rã một năm, tu vi bạo trướng. Lần này tu luyện hắn dùng có thời gian hai năm đã đột phá tới linh tịch sơ kỳ. Đang lúc hắn đi tìm đầu trâu để báo thù thì không thấy đầu trâu đâu nữa. Vì vậy, hắn bắt đầu đi lòng vòng để tìm kiếm. Chính là, chẳng biết Mắt Kính tìm đi tìm lại thế nào, lại chọc giận một con điểu lớn. Con điểu kia lại càng kinh khủng, có thể thả ra lôi điện màu tím. Mắt Kính lần này bị đuổi còn thảm hại hơn. Đến khi Mắt Kính thấy một cái thủy đàm thì quái điểu kia cũng không đuổi theo nữa. Hắn cởi toàn bộ áo quần, chuẩn bị định xuống thủy đàm tẩy rửa một chút, đúng lúc đó thì bầu trời đột nhiên hạ xuống một đạo lôi điện, quần áo của Mắt Kính bị đánh tan thành từng mảnh, cho nên hắn đành phải trốn tránh tiếp và duy trì hình dáng như hiện nay cho đến khi hắn được Tiêu Nhiên thả ra.
"Ngươi đi đến địa phương kia hẳn là là khu vực lôi tính dị thú, còn đầu trâu cùng quái điểu đều là man hoang dị thú, nhưng tu vi đều là Độ Kiếp kỳ a! Không nghĩ tới ngươi còn có thể trốn ra được a!" Tiêu Nhiên nói.
"Ngươi......" Mắt Kính chỉ vào Tiêu Nhiên, một câu cũng không nói ra được.