
28-04-2013, 05:11 PM
|
 |
   Sáng Thế Đọa Lạc
|
|
Tham gia: Jun 2012
Đến từ: Vô gia cư.
Bài gởi: 6,716
Thời gian online: 8570205
Thanks: 3,360
Thanked 75,248 Times in 4,586 Posts
|
|
Ừ, khá hơn trước... Nhưng tình tiết truyện trôi qua quá nhanh. Nghĩa là bạn hầu như chỉ tả các tính tiết mà không có miêu tả nhiều.
Lấy VD như đoạn này:
Trích:
Người mà họ nói chính là ta. Khi ta tỉnh lại đã thấy mình trôi lơ lửng trên không lúc đấy ta rất hoảng sợ không hiểu chuyện gì xảy ra, cho đến khi nhìn thấy ở dưới đất có người nhìn trông rất quen. Đó là bộ áo phông với jeans ta mặc lúc sáng đây mà. Đó chính là ta. Ta chết rồi sao? Ta nhớ trước đó lúc ta sang đường có ánh đèn chiếu vào mắt khiến ta phải nhắm mắt lại nhưng không cảm nhận thấy đau. Không phải trước khi chết phải thấy đau sao? Không, không phải, chắc ta đang hôn mê, đúng, ta đang hôn mê. Ta vẫn nghĩ thế cho đến khi người thân của ta chôn cất thi hài của chính mình, nhìn từng người thân của mình già đi rồi chết. Tưởng rằng họ chết ta sẽ được nhìn thấy họ nhưng ta không thấy một ai. Trái tim lạnh dần đến khi không còn cảm xúc. Mấy trăm năm qua, ta vất vưởng từ nơi này sang nơi khác, ta không biết tại sao ta vẫn còn ý thức mà không tan biến.
|
Mình cảm thấy bạn có thể viết dài dài thêm một chút. Đoạn này rất thích hợp để mô tả tâm lý nhân vật.
Mình mạn phép viết thêm thế này , bạn xem nó thế nào.
Trích:
Khi ta cảm nhận được mọi thứ xung qua thì đã thấy mình trôi lơ lửng trên không. Lúc đấy ta rất hoảng sợ. Điều này là sao? Chuyện gì đã xảy ra! Ta không ngừng tự hỏi trong cơn hoảng loạn. Cho đến khi nhìn thấy một cô gái nằm ở dưới đất. Mặc áo phông, quần jeans... Đó... Đó không phải là ta sao? Tại sao? Tại sao lại có một "ta" nằm ở đó?
Ta ngỡ ngàng, không tin vào mắt mình! Ta đã chết sao?
- Không! Đây nhất định không phải là sự thực! - Ta cười tự nhủ.
- Đây chắc là một cơn ác mộng... Không cần phải hoảng sợ, khi mày tỉnh lại rồi mọi truyện sẽ như cũ thôi. - Ta tự nói thầm.
Và rồi, ta cứ để mình tiếp tục cơn ác mộng đó. Cứ vậy, ta đi theo "chính mình", nhìn "chính mình" được người nhà chôn cất. Sau đó, ta thấy anh chị em ta lần lượt lấy chồng cưới vợ, cha mẹ ta từng người ra đi, rồi thì anh chị em ta cũng già và chết.
Ta tự hỏi, giấc mộng này cho đến khi nào mới có thể kết thúc. Ta mệt mỏi rồi, trái tim cũng vì chờ đợi mà lạnh dần, lạnh dần... Ta cũng từng thử tự tử, muốn thoát khỏi cái cuộc sống cô độc chết tiệt này nhưng dù có cố gắng đâm dao vào người thì con dao đó cũng xuyên qua người ta, dù có thả người nhảy từ cao ốc xuống thì người ta cũng bồng bềnh rơi xuống từ từ.
Cứ vậy, thời gian trôi...
Một trăm năm 4 tháng 3 ngày rồi, ta vất vưởng từ nơi này qua nơi khác. Ta đã không còn phí sức để tự sát nữa vì ta biết tất cả mọi cách đều vô dụng. Ta không hiểu sao mình mãi vẫn chưa thoát khỏi cơn ác mộng khủng khiếp này.
|
.... Mình nghĩ một cô gái trẻ bị đâm chết kiểu này thì điều đầu tiên trong tiềm thức tất nhiên phải phủ nhận việc mình đã chết rồi Đấy là ý kiếm của riêng mình Có gì bạn cứ sửa thêm!
Cái ngày tháng kia thì một người cô độc, không có ai nói truyện, không có việc gì khác thì chắc đếm thời gian cũng là một thú vui !
Thêm nữa, sao bạn không xưng là "tôi" nhỉ? Nghe có vẻ hay và thân thiết hơn từ ta đấy !
|