
29-04-2013, 03:26 PM
|
 |
   Sáng Thế Đọa Lạc
|
|
Tham gia: Jun 2012
Đến từ: Vô gia cư.
Bài gởi: 6,716
Thời gian online: 8570205
Thanks: 3,360
Thanked 75,248 Times in 4,586 Posts
|
|
Vào những năm trước kia, một cô bé xinh xắn đã bước vào cuộc đời của 2 con búp bê song sinh với tư cách là người chủ đầu tiên của chúng.
Nhưng, bản tính loài người vốn ích kỉ, vô tâm, … và thậm chí có thể ruồng bỏ cả những thứ quan trọng mà mình từng rất yêu thương … để có thể đến với những gì mới mẻ và tốt đẹp hơn.
Từ thuở khai sinh lập địa, …con người …vốn đã là như thế.
Nhưng quá vô tâm họ cũng đều phải trả giá bằng cả tính mạng của mình.
Như thế,
Rốt cuộc…
Liệu những đồ vật mà bản thân đã bỏ rơi trước kia – chúng có thực sự là một thứ vô tri vô giác hay không …?
Câu trả lời… chẳng một ai biết được.
Trừ khi
Chính bạn trải nghiệm điều đó
Một thời gian ngắn đã trôi qua, chúng chỉ cảm thấy như đã lưu lạc tại cái thế giới đau thương này quá lâu rồi. Trong trái tim chúng, cũng có cảm xúc. Một trái tim cảm nhận được yêu thương và đau khổ như con người. Nhưng sự bất bình luôn ngăn cản thứ cảm xúc yếu ớt trong thân thể bất động đó…
Chúng nằm đó
Dõi theo từng khoảnh khắc mình bị bỏ rơi
Chúng không thể làm gì khác được…
Không thể nói rõ những gì mình đang suy nghĩ.
Nhưng chủ nhân của chúng; nào hề quan tâm đến chúng nữa ?
Cô đã có được một món đồ chơi mới, đẹp hơn và mới hơn rất nhiều. Vì thế, đối với những thứ cũ nát không cần thiết nữa thì hãy cứ quẳng chúng đi đi.
Đơn giản bởi vì, giờ đây so với món đồ chơi mới có thì chúng chỉ là một món phế liệu không-cần-thiết mà thôi.
Đó là câu chuyện đã xảy ra vài năm về trước,
Với một thứ cảm xúc là lùng gọi là Căm phẫn được hình thành từ niềm trung thành và tin yêu. Cặp đôi búp bê song sinh đã bị ruồng bỏ năm xưa giờ đã có được thể xác của con người.
Vào đêm Hallowen…
Dưới hình dạng một cô bé và cậu bé trạc tuổi 14, chúng đã trở lại và tìm người chủ vô tâm đã bỏ rơi chúng.
Ẩn hiện dưới ánh trăng mập mờ của đêm thâu
“Trong màn sương dày đặc
Âm thanh huyễn hoặc vang vọng trong tâm trí”
Chặn bước người chủ, một hành động cho tâm linh của chúng ?
Nâng nhẹ đôi tay của người chủ năm nào, chúng đề ra một lời mời của đêm Hallowen huyền bí.
“Hãy đến đây, hãy đến đây
Nơi tận cùng của khu rừng trước mặt”
“Nhanh nào, nhanh nào
Bước thật nhanh bằng hết sức mình”
“Hãy đến đây, hãy đến đây
Cùng tham gia vào những trò đầy thú vị”
Một sức mạnh vô hình cuốn hút cô gái tóc xanh, cô hoàn toàn không có ý định cự tuyệt.
Cứ coi như chơi một trò chơi vào buổi lễ hóa trang thôi, cô rảo bước thật nhanh đến khu rừng phía trước.
Tựa như lời thì thầm của ác ma đang thúc đẩy, cô chủ của chúng chìm đắm trong màn vui bí ẩn mà cặp sinh đôi tóc vàng ấy gọi là “Thiên đường”.
Không hề hay biết thân phận của cậu nhóc lẫn cô bé tóc vàng,
“Bây giờ ta sẽ dẫn đường
Nên hãy giao bản thân cho ta nhé.”
Cô gái cứ như đang quay về thế giới lúc cô còn bé,
Chơi đùa, với những món đồ chơi yêu thích của cô ta, vui… thực sự rất vui… Màn ảo ảnh khiến cô quên đi thế giới xung quanh mình và không hề cảnh giác trước một nguy hiểm đang kề cận trước mắt.
“Chẳng thể thấy con dao hai lưỡi đang kề sát cổ mình”
Có lẽ cô đã nghĩ rằng đây là một thiên đường thực sự.
Như lời bọn nhóc đã nói.
Nhưng…
Sự thật diễn ra sau bức màn ảo ảnh gọi là “Thiên Đường” ấy, lại là một câu chuyện khiến trái tim chúng tan rã thành hơi khói.
Một cô chủ ngây thơ, bây giờ lẫn xưa kia,
Cô vẫn không để tâm với chúng sao ?!
Đối mặt với tình cảm của 2 con búp bê mình từng yêu quí hơn hết thảy mọi thứ trên đời,
Cả đêm Hallowen ngày hôm nay
Cô vẫn không hề nhận ra chúng.
Không hề có một cơn sóng dao động nào trong trái tim cô ta.
Cho đến khi…
“Dưới ánh đèn bí ngô nhập nhoạng”
Kí ức tái hiện trong trí não cô, hình bóng mập mờ của 2 con búp bê đáng yêu ngày xưa…
Trong phút chốc, nhịp đập của con tim mạnh dần, tấm vải bịt mắt của cô đã bị đánh rơi. Chợt như một cơn gió mạnh hắc ám vừa luồn lách trong đôi mắt cô.
Thực sự là một đêm Hallowen huyền bí
Cô gái dường như đã hiểu ra mọi chuyện, thân phận thực sự của cặp đôi này, chính là…..
Tâm trí cô như rối bời, chẳng thể cất lên nụ cười trong giây phút choáng ngợp.
“Hãy cho ta thấy nụ cười ngọt ngào ấy đi nào”
Một nụ cười miễn cưỡng và không phải xuất phát từ trái tim.
Đấy không phải là một nụ cười thực sự đâu.
Cũng không phải nụ cười vui năm xưa lúc chúng còn nằm trong vòng tay ấm áp của chủ nhân nữa.
“Neh~
Choudai~
Fufu~”
Cô chủ của chúng cũng không có cảm xúc vui mừng hay hối hận khi đã biết được chuyện gì đang xảy đến với bản thân.
Cô chỉ duy nhất cảm nhận được một điều: Sự sợ hãi
Chính điều ấy,
Lại 1 lần nữa thể hiện sự vô tâm của người chủ
Khơi gợi lại cảm giác khi chúng bị xem là món phế liệu không-cần-thiết.
Khơi gợi cũng không đúng, bởi vì chính xác rằng
Đã không hề có giây phút nào chúng có thể quên đi nỗi đau giằng xé khiến họ trở nên như thế này.
Chúng đã khóc….
Những giọt nước mắt thực sự trong trái tim bị xát muối đó
Khi thấy cô chủ đã không cần đến bản thân mình nữa.
Bị bỏ rơi
Và lãng quên hoàn toàn…
Thời gian trôi qua, cứ như đã ngàn năm…
Vết thương trong tim vẫn không phai nhợt, người duy nhất bọn chúng không bao giờ quên được chính là cô chủ.
Giờ đây,
Vết cắt đau đớn của cặp sinh đôi đã được chữa lành
Bằng chính trái tim của chủ nó.
Một khi đã cảm nhận được nỗi đau của con tim thì người chủ sẽ không bao giờ làm tổn thương chúng nữa…
Và giờ đây,
Khi ảo ảnh của đêm Hallowen tan biến
Chúng lại được ở bên chủ nhân
Cô ta sẽ không bao giờ bỏ rơi chúng nữa…
Nhưng, đó vẫn chỉ là một sự hờ hững, vô tình mà thôi.
Một thân xác lạnh băng, không còn cảm xúc,
Trái tim dùng để yêu thương những món đồ chơi đã không còn...
Dù thế,
Chúng vẫn cảm thấy hạnh phúc ?
Tựa như...
Chúng đang tự lừa dối trái tim mình vậy,
đó không phải là cảm giác sung sướng, hạnh phúc mà chúng đã đánh mất năm xưa...
Tất cả chỉ là sự an ủi mà chúng sắp đặt cho bản thân mà thôi.
Dẫu cho vết thương đã lành miệng, nhưng đã để lại vết sẹo hằn sâu trên đó.
Hy vọng rằng…
Chúng vẫn nhớ
Có một thời gian,
Chúng đã từng được yêu thương.
Tình yêu thực sự,
từ tận tấm lòng.
Sưu tầm
|