Cùng lúc, Diệp Mặc nhìn thấy một tu sĩ Kim Đan không có cánh tay trái ngồi trên boong thuyền trong đám người. Một tên tu sĩ khác đứng cách y mười mấy trượng phía bên ngoài, trên đầu người này có một thanh phi kiếm đang bay lơ lửng, hiển nhiên nó vừa chém đứt cánh tay của tu sĩ đang ngồi kia.
Điều khiến Diệp Mặc kỳ quái là tu sĩ bị chém đứt tay kia có tu vi Kim Đan tầng chín, mà tu sĩ đang điều khiển phi kiếm kia chỉ có tu vi Kim Đan tầng tám mà thôi. Hơn nữa tuổi của y thoạt nhìn cũng không lớn, lại thêm mái tóc dài càng làm có vẻ phiêu diêu hơn.
Càng làm cho Diệp Mặc kinh ngạc là tên tu sĩ bị chém đứt tay cũng không phải không có sức trả đòn, chỉ có điều y lại cúi đầu, thậm chí không dám nhìn người kia một cái. Dường như tu sĩ trẻ tuổi chém đứt tay y là đã nể mặt y lắm rồi.
Người vây xem hơi tránh ra một chút, hơn nữa boong tàu rất lớn, thậm chí còn lớn hơn cả sân bóng.
- Ngươi, đem cánh tay đứt đó mang lại đây.
Tu sĩ trẻ tuổi thấy cánh tay rơi trước mặt Diệp Mặc, liền chỉ một ngón tay vào Diệp Mặc lạnh giọng nói. Từng trận sát ý phát ra theo câu nói của y giống như một thanh kiếm băng xâm nhập vào cơ thể, làm người ta rất không thoải mái.
Tất cả mọi người nhìn về phía Diệp Mặc, lại nhìn về phía sau hắn. Diệp Mặc cũng quay đầu nhìn lại, nơi hắn đi ra là khoang thuyền bình thường, trong lòng có chút hiều được, phỏng chừng người này thấy mình đi ra từ khoang thường nên nghĩ dễ bắt nạt, muốn lập uy.
Tuy nhiên, chỉ là một Kim Đan tầng tám cũng dám lập uy trước tu sĩ Kim Đan tầng chín hậu kỳ, đây cũng là lần đầu tiên Diệp Mặc thấy.
Diệp Mặc không muốn gây chuyện, nhưng hắn cũng chẳng sợ gì. Cho dù là khi nhìn thấy Phùng Lão Thực, tuy hắn rất khẩn trương, nhưng nếu Phùng Lão Thực muốn giết hắn thì hắn cũng sẽ phản kháng lại một phen, chứ đừng nói chi đến cái tên tu sĩ tu vi chỉ có Kim Đan tầng tám này mà thôi. Nếu tên kia không gọi thì nhiều nhất hắn chỉ đứng đây xem náo nhiệt mà thôi.
Diệp Mặc nhặt cánh tay dưới đất lên, ném về phía tên tu sĩ tay cụt kia. Cánh tay đứt giống như có mắt vậy, chuẩn xác chắp lên chỗ bị chém xuống.
Tu sĩ cụt tay không naờ rằn2 lại có naười 2Íúp ỵ nhặt lại cánh tay bị chém xuống, cảm kích aật đầu với Diệp Mặc. nhưna lại kèm theo ánh mắt xin lỗi. Sau đó mới lấy vài viên đan dược ra ăn vào, rồi liên tiếp thi triên mấy pháp thuật trên chỗ cụt tay. Y chi lo chữa thương; vẫn khôna hề dám nhìn tên tu sĩ trè tuôi.
Tên tu sĩ Kim Đan tầng tám không ngờ rằng Diệp Mặc lại nhặt cánh tay đưa cho người bị mình chém đứt kia, hiển nhiên đây là đang chống đối y, sắc mặt lập tức trở nên khó nhìn.
- Ngươi muốn chết...
Y lập tức bị hành động của Diệp Mặc chọc giận, phi kiếm vẫn đang bay lượn trên đầu phát ra một tiếng vù vù, dường như muốn nuốt chửng người khác.
Ngay khi mọi người cho rằng lại có trò vui để xem thì thân thuyền bỗng chấn động, hơn nữa còn chấn động một cách kịch liệt. Rất nhanh mọi người đã cảm áác được thân thuyền hơi nghiêng đi.
Chiếc thuyền này cực kỳ lớn, thậm chí có thể nói là một hòn đảo di động. Mà bình thường khi đi lại trên biển, nhiều nhất nó cũng chỉ hơi rung nhẹ một chút, nhưng nghiêng hẳn đi như vậy thì là chuyện chưa từng có.
Ngay khi đông đảo tu sĩ đang không hiểu ra sao thì một âm thanh chói tai bỗng vang lên. Tất cả mọi người đều hiếu, âm thanh này chính là báo hiệu nguy hiểm.
- Hải Giác Giao cấp tám...
Rốt cuộc cũng có người phát hiện vấn đề, tuy không ai biết vì sao Hải Giác Giao (một loại giao long — thuồng luồng biển) cấp tám lại xuất hiện ở đây, nhưng gặp được nó cơ bản là một việc cửu tử nhất sinh.
Không ai còn định đứng trên boong thuyền xem náo nhiệt nữa rồi, rất nhiều người đều muốn lao ra khỏi thuyền chạy trốn.
Nhưng trên thuyền có cấm chế phòng ngự, tất cả tu sĩ lao ra đều bị cấm chế đẩy ngược lại.
Khi trên thuyền đang náo loạn, một cái đầu giao long to lớn duỗi từ ngoài cấm chế vào. Gặp cái đầu to lớn này, cấm chế trên thuyền như chỉ có tác dụng trang trí, lập tức bị phá nát thành mảnh nhỏ. Mười mấy tên tu sĩ thậm chí không kịp phản ứng thì đã bị giao long nuốt chửng.
Cấm chế vỡ nát. không ai ngu mà ở lại đây nữa, gần như tất cả tu sĩ đều lao ra khỏi thuyền mà chạy trốn.
Diệp Mặc tất nhiên sẽ không ngây ngốc ở lại trên boong thuyền nữa, cái đầu to lớn và khí tức cường đại của Hải Giác Giao làm hắn biết được một điều, cho dù con Hải Giác Giao này muốn nuốt tu sĩ Hư Thần thi cũng là chuyện rất đơn giản.
Theo lý thuyết, hải vực ở giữa thành Mạc Hải và thành Nam An sẽ không có yêu thú cấp cao gì, nhưng thực tế là lần đầu Diệp Mặc ngồi thuyền thì đã gặp Hải Giác Giao cấp tám, đây quả là trúng số độc đắc rồi.
Mặc dù thành Mạc Hải có tu sĩ Thừa Đỉnh, giết Hải Giác Giao cấp tám chắc sẽ khóng có vấn đề gì, nhưng ai biết lúc nào tu sĩ Thừa Đỉnh mới đến đây trợ giúp?
Diệp Mặc đạp lên Phi Vân thuyền lao ra, chọn một phương hướng cấp tốc chạy trốn. May mắn là tu sĩ trên thuyền thật sự rất nhiều, tạm thời Hải Giác Giao còn không có cách nào bắt sạch, rất nhiều tu sĩ đều trốn thoát nhưng một số kẻ đen đủi thì đã trờ thảnh thức ăn trong bụng nó.
Lúc bay được mấy vạn dặm. Diệp Mặc nhẹ nhàng thở ra, nhưng hắn không tìm kiếm phương hướng thành Nam An mà lại dừng lại, sau đó quay đầu nói:
- Đuổi theo lâu như thế, chắc mi cũng mất kiên nhẫn rồi đúng không?
Theo tiếng nói của Diệp Mặc, một gã tóc dài đột ngột xuất hiện phía sau Diệp Mặc, sau đó lạnh lùng nói:
- Đúng vậy, không ngờ mi có thể biết ta đang đuổi theo mi, quả nhiên cũng có vài phần bản lĩnh để bênh vực kẻ yếu. Chỉ có điều rất đáng tiếc, tuy lá gan của nhà ngươi không nhỏ, nhưng lại rất đen đủi.
Diệp Mặc đứng trên Phi Vân thuyền, lạnh nhạt nói:
- Một Kim Đan tầng tám như ngươi mà cũng dám đuổi theo cao nhân Kim Đan tầng chín ta đây, ngươi cũng rất có gan đấy.
- Ha ha ha ha…
Tu sĩ tóc dài nghe Diệp Mặc nói vậy thì bỗng cười lên ha hả, thậm chí không dừng lại được. Dường như vừa nghe thấy một điều buồn cười nhất từ trước đến giờ vậy.
Diệp Mặc không nói gì, chỉ tùy ý nhìn người này, chờ y nói tiếp.
- Ta chỉ là một Kim Đan tầng tám, còn ngươi là cao nhân Kim Đan tầng chín. Hay, hay lắm, Điền Ngạo Phong ta lần đầu nghe người khác nói ta chỉ là tu sĩ Kim Đan tầng tám đấy. Mà cũng là lần đầu tiên nghe được một tên chỉ là Kim Đan tầng chín mà dám xưng cao nhân trước mặt ta, ngươi được, rất được…
Tuy tu sĩ tóc dài đang cười ha hả, nhưng trong mắt y lại không có nửa phần ý cười.
Diệp Mặc lắc đầu không nói gì, đột nhiên mở miệng cắt đứt Điền Ngạo Phong, có chút không kiên nhẫn nói:
- Đừng lải nhải về tên ngươi nữa, ta biết tên mi là Điền Ngạo Phong rồi, nhưng tiếc là chưa từng nghe qua. Còn nữa, cũng đừng tỏ ra ưu việt nữa, ta không có thời gian chơi với ngươi, ta còn phải đi quảng trường Bia đề danh. Mà nói lại, nhà ngươi không tỏ ra ưu việt tí thì sẽ chết sao?
- Tốt lắm, ngươi thành công trong việc khiêu khích ta rồi đấy…
Còn chưa dứt lời, Điền Ngạo Phong đã phóng ra một thanh trường kiếm màu xanh. Cùng lúc đó, trường kiếm đã mang theo một mảng ánh sáng màu xanh quét về phía Diệp Mặc.
Đây không phải thanh phi kiếm y dùng lúc nãy, Diệp Mặc liếc mắt một cái đã nhận ra, đây là lần đầu hắn nhìn thấy trường kiếm mỏng như vậy.
Sau khi được phóng ra, kiếm khí trên thanh kiếm màu xanh đảo mắt một cái đã phong kín toàn bộ không gian xung quanh Diệp Mặc.
Cho dù lấy tu vi chân nguyên của Diệp Mặc cũng cảm thấy cảm giác như không gian tạm dừng. Tuy nhiên, trước giờ Diệp Mặc đều đối phó với kẻ địch tu vi cao hơn hắn, đánh với kẻ tu vi thấp hơn, hắn còn không để vào mắt.
Diệp Mặc duỗi tay ra, Tử Đao đã xuất hiện trong tay hắn. Ngay sau đó, một đạo đao quang màu tím nhạt đã bổ về phía kiếm khí màu xanh.
Bành!
Kiếm khí và đao quang va chạm phát ra một tiếng nổ kịch liệt, mà ngay cả không gian cũng như đang rung chuyển. Chớp mắt, khoảng giữa hai người đã bị một mảng bụi chân nguyên bao bọc.
Đao khí và kiếm khí khuếch tán ra, bọt nước xung quanh bay tứ tán, mang theo vô số sóng nước.
Diệp Mặc thất kinh, hắn đã coi thường tên Điền Ngạo Phong này rồi. Có thể nói, tên này là tu sĩ Kim Đan mạnh nhất hắn từng gặp, mà đối phương mới chỉ là Kim Đan tầng tám mà thôi. Quả nhiên Nam An châu nội tình thâm hậu, ngọa hổ tàng long, mạnh hơn Bắc Vọng châu rất nhiều.
Trước đó, tu sĩ Kim Đan lợi hại nhất mà Diệp Mặc từng gặp là Mạc Thiên Lý, nhưng khi đó tu vi của hắn mới chỉ là Kim Đan trung kỳ. Nếu hiện giờ gặp phải Mạc Thiên Lý thì chỉ cần vài đao là có thể phá “sợi tơ Ác Hồn” đó.
Còn Điền Ngạo Phong này ăn một đao của hắn mà không hề rơi xuống hạ phong, có thể thấy được tuy chỉ Kim Đan tầng tám thôi nhưng Điền Ngạo Phong đã lợi hại hơn Mạc Thiên Lý rất nhiều.
Hử? Thấy một kiếm của mình không ngờ lại bị đối phương chặn lại, hơn nữa thoạt nhìn còn rất thoải mái, giống như không hề phí chút sức lực nào vậy, trong lòng Điền Ngạo Phong lúc này cũng thất kinh, lúc nào mà trong số các tu sĩ Kim Đan xuất hiện một nhân vật lợi hại như vậy? Chẳng lẽ tên này cũng là đệ tử nòng cốt của đại môn phái nào đó sao?
Thật ra đúng như y nghĩ, tuy chiêu thứ nhất của y và Diệp Mặc nhìn như cân sức cân tài, nhưng Diệp Mặc lại không thật tâm ra chiêu. Nói trắng ra là trong lòng Diệp Mặc còn coi thường tên Điền Ngạo Phong này.
- Ngươi là ai?
Điền Ngạo Phong không tiếp tục ra chiêu, nhìn chằm chằm Diệp Mặc lạnh giọng hỏi. Y là đệ tử thiên tài của Lôi Vân tông, Kim Đan tầng bốn đã tiến vào Kim Đan danh nhân đường, để lại tên trên Bia đề danh Kim Đan. Hiện giờ y đã là Kim Đan tầng tám, có thể nói cả Nam An châu đã không có bao nhiêu tu sĩ Kim Đan có thể mạnh hơn y. Mà mấy người đó y đều có thể kể tên ra, nhưng Diệp Mặc lại không hề ở trong số đó.
Diệp Mặc búng một cái lên Tử Đao, lười nhác nói:
- Đừng nói nhảm, muốn đánh thì đánh đi. Tính ưu việt vừa rồi của nhà ngươi đâu rồi?
Bị lời nói của Diệp Mặc chọc giận, Điền Ngạo Phong hừ lạnh một tiếng, há miệng phun ra một viên châu màu xanh. Lúc vừa xuất hiện, viên châu này còn nhỏ như quả nhãn, nhưng đảo mắt một cái đã lớn bằng nắm tay, mà tốc độ lớn lên lại ngày càng nhanh.
Chẳng lẽ muốn tự nổ Kim Đan? Không thể nào? Chỉ vừa mới bắt đầu đánh thôi mà, hạt châu màu xanh kia cũng không giống Kim Đan
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Mặc đã nghe thấy Điền Ngạo Phong hét một tiếng “Lâm” thật lớn, đồng thời đánh ra mấy đường pháp quyết.